Hắc Phong Thần Đạo
Chương 12: Tin tức
Ông chủ Lương hồi tưởng một chút rồi nói tiếp:
- Ta không khuyên cậu từ bỏ vì nó chỉ là truyền thuyết mà là cơ hội rất nhỏ. Rất nhiều người đã thất vọng mà trở về, có người không may mắn còn tán thân nơi rừng sâu núi thẳm nữa.
Triệu Thiên Bình lóe lên ánh mắt kiên định, nó đáp:
- Chẳng phải viêm thiết rất hiếm gặp mà ngài còn đụng phải đấy sao. Hắc, biết đâu ta lại được lây chút may mắn từ ngài cũng nên.
Họ Lương bật cười:
- Có khi tiểu tử ngươi mới là người đem may mắn đến cho ta cũng nên. Thôi được, ngươi nếu muốn thì cứ thử. Trong truyền thuyết khắp đại lục kể rằng trên Vô Phong Sơn có tiên nhân, nhưng mà người Thiên An quốc chúng ta không coi đó là truyền thuyết mà là sự thật chắc chắn, nhờ có tiên nhân trên Vô Phong Sơn mà đất nước này mới thái bình thịnh trị hàng nghìn năm qua. Vô Phong Sơn cách nơi này một ngàn dặm về phía bắc, vì ngọn núi quanh năm bị mây mù che phủ, không thể thấy được nên mới có tên là Vô Phong Sơn, cũng vì thế không ai biết nó cao chính xác bao nhiêu cả, nhưng thật sự rất cao, biết bao nhiêu người leo lên đó mà chưa có ai nói mình có thể đặt chân lên đỉnh núi cả, trừ những người được chọn. Theo truyền thuyết nếu lên đến đỉnh núi sẽ gặp được tiên nhân và có cơ hội được thu nhận truyền thụ thuật tu luyện. Nói chung cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Vì Vô Phong Sơn bị che bởi mây mù nên ngươi không thể nhìn núi mà xác định phương hướng được, nếu ngươi đi ra cổng thành phía bắc nhìn thì chỉ thấy mây phủ tận trời cao mà thôi. Có hai cách có thể đi tới được Vô Phong Sơn, thứ nhất là dùng la bàn, từ cổng bắc đi thẳng hướng chính bắc là đến được chân núi, nhưng không ai đảm bảo ngươi có thể đi thẳng một đường được, nên có cách thứ hai là đi ngược dòng Vô Căn Hà, vì Vô Căn Hà bắt nguồn từ Vô Phong Sơn, nhưng không ai thấy rõ đầu nguồn nó ở đâu nên mới đặt tên như vậy, ngươi ra khỏi cổng thành tây rồi đi tiếp về hướng tây hơn sáu chục dặm sẽ gặp được Vô Căn Hà. Có người nói đi ngược dòng Vô Căn Hà sẽ tới được đỉnh Vô Phong Sơn nhưng không có bất kì ai có thể làm được như vậy cả.
Triệu Thiên Bình hỏi lại:
- Tại sao lại như vậy?
Ông chủ Lương cười đáp:
- Là do thác nước. Theo dòng Vô Căn Hà đến chân Vô Phong Sơn thì khá dễ, nhưng khi ngược lên Vô Phong Sơn thì sẽ gặp vô số thác nước dựng đứng, ba thác nước đầu tiên người có bản lĩnh có thể chinh phục được nhưng đến thác nước thứ tư thì không một ai qua được. Nó không những cao mà còn rất hiểm trở, đá thì trơn trượt không gì bám lên được, lại còn rất cứng, không gì có thể xuyên qua được, nên đến đó thì phải đi đường vòng. Nhưng trên núi toàn mây mù và gió lớn, cũng không biết vì sao mà nếu đã tách ra khỏi dòng sông thì không có cách gì tìm được phương hướng chính xác để quay lại cả, hơn nữa truyền thuyết còn kể lại rằng những thác nước sau đó còn hiểm trở hơn, sức người không thể vượt qua được, chỉ có khi may mắn được tiên nhân nhìn trúng thì sẽ đưa ngươi bay lên. Nếu không chọn đường vượt thác thì còn có lựa chọn là băng qua rừng núi, nhưng khắp nơi ở đó đều bao phủ bởi mây mù, nhưng điều kì lạ là nhìn lên thì khó những nhìn xuống lại tương đối rõ ràng, điều kì lạ hơn là khi ngươi quá mệt mỏi mà gục gã trên núi thì gió núi sẽ thổi ngươi rơi về chân núi, người ta bảo đó là phép thuật của tiên nhân. Nói chung là trên núi có rất nhiều điều kì diệu. Khi đến được Vô Phong Sơn, ngươi phải thật sự tài giỏi và cực kì may mắn mới trèo cao được, còn việc leo lên đỉnh núi, giống như truyền thuyết đã nói, là một chữ duyên. Còn nếu muốn bản thân trải nghiệm qua những cảm giác kì diệu đó, ngươi cũng có thể thử một lần.
Triệu Thiên Bình im lặng một lúc để tiêu hóa những gì nghe được, trong đầu nó nảy lên một thắc mắc:
- Nếu bản lĩnh cao cường như những Võ Thần Hiệp Khách thì sẽ dễ dàng lên đến đỉnh núi không?
Ông chủ Lương nhíu mày không dám chắc nói:
- Chuyện này thì ta không rõ. Không biết vì lí do gì, từ trước đến nay không một vị Hiệp khách Võ Thần đảo nào xâm nhập vào lân cận Vô Phong Sơn cả. Ngay cả Thuận Thiên phủ cũng chưa bao giờ bọn họ tiến vào, có thì cũng ở vùng lân cận rồi rời đi. Đấy cũng là chuyện xưa kể lại, cứ cụ thể thực hư ra sao ta cũng không biết.
Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ một chút, có lẽ có hạn chế gì đấy, sau đó lại hỏi:
- Thế cần chuẩn bị gì để leo lên đó, viêm thạch có tác dụng gì?
Ông chủ Lương gật gù:
- Cần chuẩn bị khá nhiều thứ, thức ăn là không thể thiếu, nước, nước thì không cần mang theo, đến lúc đó ngươi chỉ cần một túi nước là được, hết thì lấy ở Vô Căn Thủy, trên núi cũng có những dòng suối nhỏ, đôi khi còn có mưa, thức ăn cũng có thể kiếm được trên núi, hoặc dưới sông nhưng đêm theo là tốt nhất. Thường là lương khô, nhưng tốt nhất là mang theo bột Bắc Sơn Ngọc Mễ.
Triệu Thiên Bình lần đầu nghe thấy thứ này, nó hỏi lại:
- Đó là thứ gì?
Họ Lương từ tốn giải thích:
- Một loại Ngọc Mễ thần kì của vùng Băng Nguyên đại lục phía nam, được người Bắc Sơn quốc mang về trồng, mà nó cũng chỉ sống được ở Bắc Sơn quốc mà thôi nên người ở đó lấy tên nước đặt cho nó. Thứ gạo này đem rang chín vàng, sau đó nghiền thành bột, lấy một ít bột cỡ đầu ngón tay hòa với một chén nước nó sẽ hút hết nước rồi trương to ra như cái màn thầu vậy, tuy không quá ngon nhưng mà ăn cũng rất được, lại dễ dàng mang theo nên nó được ưa chuộng hơn lương khô nhiều, có điều giá cả hơi cao một chút. Thường thì một cân mười lượng bạc.
Triệu Thiên Bình khẽ tính toán:
- Một cân đổi một cân sao, nếu như nó có thể trở thành một ngàn cái bánh bao thì giá cũng hợp lí.
Họ Lương nói:
- Không đến một nghìn đâu, thứ bột này khá nặng, một cân bột có thể được năm trăm cái màn thầu, cỡ đấy. Ngoài ra ngươi còn phải chuẩn bị dây thừng, móc sắt để leo lên những vách đá, một món vũ khí sắc bén để đi trong rừng, còn viêm thạch thì tác dụng cực kì lớn. Trên núi rất lạnh, nhất là vào mùa đông như thế này lại càng lạnh hơn, buổi tối ngươi cần phải có lửa vừa có thể sưởi ấm, vừa có thể đuổi thú rừng, mà trên Vô Phong Sơn mây mù dày đặc, hơi ẩm rất cao nên việc dùng hỏa thạch nhóm lửa là chuyện không thể, còn viêm thạch chỉ cần chà mạnh một đến hai lần là cái gì cũng có thể cháy được. Một khối viêm thạch lớn giữ trong người thì có thể giữ ấm mà không cần đốt lửa, hơn nữa còn có thể giúp ngươi xua đuổi các loại trùng độc rắn rết trong rừng. Thế nên viêm thạch là thứ không thể thiếu để trèo lên Vô Phong Sơn.
Triệu Thiên Bình gật đầu tiếp thu rồi liệt kê lại:
- Ngọc mễ, dây thừng, móc sắt, dao, viêm thạch. Chỉ như vậy thôi sao?
Họ Lương gật đầu:
- Cơ bản là vậy, nếu nhiều hơn sẽ chỉ là gánh nặng. Ngọc mễ và dây thừng có thể mua ở những tạp điếm quanh đây hoặc lên phường thị phía bắc, ở đó rẻ hơn nhưng có thể b pha trộn. Móc sắt và vũ khí có thể mua ở lò rèn, giá cả thì tùy vào chất lượng.
Đúng lúc này phu nhân của họ Lương đã trở lại nói:
- Xe ngựa đã chuẩn bị.
Họ Lương gật đầu rồi quay lại nói với Triệu Thiên Bình:
- Người ở đây chờ ta đi chuẩn bị một lát.
Nói xong gã gom hết đông viêm thạch lại một chỗ rồi bê lên cùng với khối viêm thiết lúc nãy, sau đó đi với phu nhân ra phía sau nhà. Chưa đầy khắc sau, gã đã quay trở lại cùng với vợ con mình, trên vai mỗi người đều có một tay nải nhỏ, trên tay gã thì cầm thêm một cái hộp gỗ, gã gật đầu ra hiệu với Triệu Thiên Bình rồi mở cửa căn tiệm bước ra. Triệu Thiên Bình cũng đứng lên đi theo, bên ngoài đã có sẵn một cái xe ngựa, cầm roi ngựa là người thanh niên lúc nãy. Họ Lương dìu phu nhân lên xe rồi quay sang đưa hộp gỗ trên tay cho Triệu Thiên Bình, gã nói:
- Chút lễ vật này tặng cho ngươi.
Triệu Thiên Bình vội vàng xua tay:
- Không cần đâu, những gì ngài nói cho tôi biết khiến tôi rất cảm kích rồi, không thể nhận quà này được.
Họ Lương vẫn không rút lại, gã cười cười mở hộp gỗ ra trước mặt Triệu Thiên Bình, trong đó có một cuộn dây màu bạc, hai khối viêm thạch cỡ nắm tay, mười nén bạc và mười nén vàng, mỗi nén mười lượng, gã nói:
- Cậu đem may mắn đến cho chúng tôi nên không cần ngại gì cả, chỉ là một ít lộ phí và hai cục đá mà thôi, còn sợi dây này được bện thành từ ngân tàm ti, dài đến hai mươi trượng, tuy không quý hiếm gì nhưng rất bền, năm xưa ta phải dùng hơn năm trời mới tìm mua được, nhưng hơn hai chục năm rồi không dùng đến, để đó chi bằng tặng cho cậu để nó còn hữu dụng.
Vừa nói gã vừa ngắm nhìn thật kĩ sợi dây màu bạc kia với ánh mắt khá lưu luyến. Triệu Thiên Bình thấy thể khẽ sửng sốt rồi hỏi:
- Chẳng lẽ năm xưa ngài cũng…
- Đúng vậy.
Không để Triệu Thiên Bình hết câu, gã cướp lời cười lên:
- Ta cũng đã từng có một thời thanh niên nhiệt huyết mà. Đây là kỉ niệm duy nhất còn lại.
Triệu Thiên Bình nhìn gã một lúc rồi gật đầu, nó đưa tay nhặt sợi dây cùng với một khối viêm thạch lên cười cười:
- Ta chỉ lấy chừng này, những thứ kia nặng lắm. Sau này nếu gặp lại sẽ báo đáp.
Họ Lương cũng cười thu hộp gỗ lại, gã khẽ vỗ vai Triệu Thiên Bình:
- Chúc cậu may mắn.
Nó cũng gật đầu đáp lại:
- Thượng lộ bình an.
Họ lương leo lên xe ngựa, gã lấy roi ngựa từ tay con trai quất mạnh rồi hô to: Giá. Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, chỉ một lát đã khuất sau một lối rẽ. Triệu Thiên Bình cầm sợi dây màu bạc trên tay mà có chút hiểu ra, có lẽ đây không chỉ là một món quà, nó còn là sự gửi gắm.
Triệu Thiên Bình cất hết vào tay nãi, rồi chậm bước trên đường. Trời đã sáng hẳn, phường thị cũng hiện ra rõ ràng. Tìm một lò rèn, nó mua hai cái móc sắt chuyên dùng leo núi, một đầu cong nhọn một đầu khoanh tròn để buộc dây, khá hài lòng nó lại mua thêm một cây đao ngắn tầm một xích, tất cả hết hai lượng bạc. Kiểm tra lại hầu bao, nó còn chừng năm lượng ba mươi phân bạc, chừng này sẽ dùng hết để mua ngọc mễ. Tìm một tạp điếm, dốc hết tài sản còn lại, nó cũng mua được nữa cân bột Ngọc Mễ với nửa cân muối. Nếu tiết kiệm, cộng thêm chút thực vật trên núi nữa nó có thể cầm cự hơn hai tháng, có khi lâu hơn, chẳng biết có đủ không. Gạt bỏ suy nghĩ tiêu cực, Triệu Thiên Bình nhắm hướng phường thị phía bắc mà tiến, tuy chả còn chút tiền nào nhưng biết đâu lại nghe được chút tin tức gì có ích. Những món đồ khác thì khá gọn như hai cái móc cùng với cây đoản đao thì không thể xếp vào tay nải được, thở dài, Triệu Thiên Bình đành hi sinh một cái áo, nó xé ra rồi bọc kĩ chúng lại, đến khi chắc chắn những chỗ sắc nhọn không gây nguy hiểm nữa nó mới vắt ra sau lưng.
Phường thị phía bắc rất giống phường thị phía nam, cũng quy mô chừng đó, cũng bố trí một kiểu như vậy, lần này Triệu Thiên Bình không đi dạo chợ nữa mà chọn một chỗ góc đường ngồi xuống, một tay cầm bánh bao, một tay cầm túi nước, mắt liếc qua liếc lại người đi đường, tai vểnh lên nghe ngóng hóng chuyện. Người đi qua lại cũng tương đối nhiều, trang phục một số người trong cũng khác với dân cư ở đây, có người quần áo hoa văn màu mè nhiều, có kẻ lại khoác toàn lông thú. Như một tên mặc áo lông thú màu xám, giống như lông sói vậy, sạp hàng của hắn thì bán một thứ Triệu Thiên Bình cũng biết, chính là Bắc Sơn Ngọc Mễ, đúng như lời ông chủ Lương kể lại vậy. Lát sau nó lại quan sát một người khác bán trang phục lông thú, sự nhàm chán kéo dài mãi đến trưa, nó mới ngáp một cái đứng dậy. Nghe cũng không ít, nhưng có nhắc đến Vô Phong Sơn thì cũng đa phần là những tin tức nó đã biết, chỉ có một người thợ săn nhắn đến những con thú trên Vô Phong Sơn là có chút giá trị, nó quan sát hồi lâu rồi quyết định tiến đến trước sạp hàng của người thợ săn. Trên sạp bày ra một vài món trang sức làm từ răng hoặc móng của thú dữ, nó chỉ vào một cái răng lớn rồi hỏi:
- Đại thúc, mấy thứ này là ở trên Vô Phong Sơn sao, của con gì vậy?
Người thợ săn là một đại hán nhìn rất khỏe mạnh, gã thấy có người đến hỏi thì vui vẻ chỉ vào từng món đồ trên sạp giới thiệu:
- Cái này, cái này, còn cả cái này và cái này nữa là nanh U Lang, cái này là móng Hắc Hùng, cái này là nanh Thất Bộ Xà, cái này là… cái này…
Triệu Thiên Bình càng nghe cang kinh hãi, trên Vô Phong Sơn sao nhiều thú dữ vậy, nó cầm lên một cái nanh nhỏ được giới thiệu là của Thất Bộ Xà hỏi:
- Trên Vô Phong Sơn nhiều thú dữ vậy sao, đại thúc làm thế nào săn được hay vậy?
Người thợ săn cười hàm hậu đáp:
- Săn bắn là nghề gia truyền rồi, thú dữ nhiều lắm, chân núi còn nhiều hơn, lang beo hùng hổ thứ gì cũng có, mà trên núi còn thú vương kinh khủng nữa.
Triệu Thiên Bình càng nghe càng hãi, nhưng nó cũng gắng hỏi:
- Thú vương sao, là gì vậy?
Người thợ săn tiếp lời:
- Thú vương tất nhiên là vương rồi. Không nhiều lắm nhưng mà to lắm, cỡ ngươi không đủ nó ngoạm một phát.
Triệu Thiên Bình khẽ nuốt nước bột, nó hít một hơi rồi hỏi:
- Cái này bao nhiêu tiền?
Người thợ săn nhìn cái nanh rắng trong tay Triệu Thiên Bình nói:
- Nanh Thất bộ xà, trên nanh còn dính độc, có thể độc chết một con gấu lớn trong vài bước chân đấy, năm mươi phân bạc.
Triệu Thiên Bình ngạc nhiên:
- Lợi hại như vậy. Chậc chậc, trông nó nhỏ thế này thôi đấy. Ta cũng không còn bạc, dùng thứ này đổi có được không?
Vừa nói nó vừa lấy trong túi ra một mẩu viêm thạch nhỏ có giá hai lượng lúc trước. Người thợ săn thấy vậy càng vui vẻ:
- Được. Được. Nhưng ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi. Cầm thêm một cái nanh đi.
Triệu Thiên Bình cũng không khách khí, nó chọn thêm một cái nanh rắn rồi quay người rời đi. Trong tay cầm hai cái nanh rắn quan sát kĩ mới thấy đầu mũi nhọn có chút ố xanh, khác với màu trắng của đa phần chiếc nanh.
- Thứ này chắc là độc, dính vào thì chết chứ chẳng chơi. Hung khí như vậy cũng coi như thứ phòng thân cũng tốt. Hi vọng không cần phải dùng đến.
Triệu Thiên Bình xé một miếng vải gói kĩ lại rồi nhét vào túi. Vì không thông thuộc đường đi ở đây nên nó quyết định tốt nhất là quay lại quãng trường trung tâm, rồi theo đường lớn về hướng tây thành. Sau đó là hành trình chính thức bắt đầu. Càng nghĩ càng hưng phấn, giờ phút này nó đã mong đợi gần nửa năm nay rồi, nó nhanh chóng quên đi nỗi sợ lúc nãy mà thả lòng chào đón hành trình sắp tới, hành trình vận mệnh của nó.
- Ta không khuyên cậu từ bỏ vì nó chỉ là truyền thuyết mà là cơ hội rất nhỏ. Rất nhiều người đã thất vọng mà trở về, có người không may mắn còn tán thân nơi rừng sâu núi thẳm nữa.
Triệu Thiên Bình lóe lên ánh mắt kiên định, nó đáp:
- Chẳng phải viêm thiết rất hiếm gặp mà ngài còn đụng phải đấy sao. Hắc, biết đâu ta lại được lây chút may mắn từ ngài cũng nên.
Họ Lương bật cười:
- Có khi tiểu tử ngươi mới là người đem may mắn đến cho ta cũng nên. Thôi được, ngươi nếu muốn thì cứ thử. Trong truyền thuyết khắp đại lục kể rằng trên Vô Phong Sơn có tiên nhân, nhưng mà người Thiên An quốc chúng ta không coi đó là truyền thuyết mà là sự thật chắc chắn, nhờ có tiên nhân trên Vô Phong Sơn mà đất nước này mới thái bình thịnh trị hàng nghìn năm qua. Vô Phong Sơn cách nơi này một ngàn dặm về phía bắc, vì ngọn núi quanh năm bị mây mù che phủ, không thể thấy được nên mới có tên là Vô Phong Sơn, cũng vì thế không ai biết nó cao chính xác bao nhiêu cả, nhưng thật sự rất cao, biết bao nhiêu người leo lên đó mà chưa có ai nói mình có thể đặt chân lên đỉnh núi cả, trừ những người được chọn. Theo truyền thuyết nếu lên đến đỉnh núi sẽ gặp được tiên nhân và có cơ hội được thu nhận truyền thụ thuật tu luyện. Nói chung cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Vì Vô Phong Sơn bị che bởi mây mù nên ngươi không thể nhìn núi mà xác định phương hướng được, nếu ngươi đi ra cổng thành phía bắc nhìn thì chỉ thấy mây phủ tận trời cao mà thôi. Có hai cách có thể đi tới được Vô Phong Sơn, thứ nhất là dùng la bàn, từ cổng bắc đi thẳng hướng chính bắc là đến được chân núi, nhưng không ai đảm bảo ngươi có thể đi thẳng một đường được, nên có cách thứ hai là đi ngược dòng Vô Căn Hà, vì Vô Căn Hà bắt nguồn từ Vô Phong Sơn, nhưng không ai thấy rõ đầu nguồn nó ở đâu nên mới đặt tên như vậy, ngươi ra khỏi cổng thành tây rồi đi tiếp về hướng tây hơn sáu chục dặm sẽ gặp được Vô Căn Hà. Có người nói đi ngược dòng Vô Căn Hà sẽ tới được đỉnh Vô Phong Sơn nhưng không có bất kì ai có thể làm được như vậy cả.
Triệu Thiên Bình hỏi lại:
- Tại sao lại như vậy?
Ông chủ Lương cười đáp:
- Là do thác nước. Theo dòng Vô Căn Hà đến chân Vô Phong Sơn thì khá dễ, nhưng khi ngược lên Vô Phong Sơn thì sẽ gặp vô số thác nước dựng đứng, ba thác nước đầu tiên người có bản lĩnh có thể chinh phục được nhưng đến thác nước thứ tư thì không một ai qua được. Nó không những cao mà còn rất hiểm trở, đá thì trơn trượt không gì bám lên được, lại còn rất cứng, không gì có thể xuyên qua được, nên đến đó thì phải đi đường vòng. Nhưng trên núi toàn mây mù và gió lớn, cũng không biết vì sao mà nếu đã tách ra khỏi dòng sông thì không có cách gì tìm được phương hướng chính xác để quay lại cả, hơn nữa truyền thuyết còn kể lại rằng những thác nước sau đó còn hiểm trở hơn, sức người không thể vượt qua được, chỉ có khi may mắn được tiên nhân nhìn trúng thì sẽ đưa ngươi bay lên. Nếu không chọn đường vượt thác thì còn có lựa chọn là băng qua rừng núi, nhưng khắp nơi ở đó đều bao phủ bởi mây mù, nhưng điều kì lạ là nhìn lên thì khó những nhìn xuống lại tương đối rõ ràng, điều kì lạ hơn là khi ngươi quá mệt mỏi mà gục gã trên núi thì gió núi sẽ thổi ngươi rơi về chân núi, người ta bảo đó là phép thuật của tiên nhân. Nói chung là trên núi có rất nhiều điều kì diệu. Khi đến được Vô Phong Sơn, ngươi phải thật sự tài giỏi và cực kì may mắn mới trèo cao được, còn việc leo lên đỉnh núi, giống như truyền thuyết đã nói, là một chữ duyên. Còn nếu muốn bản thân trải nghiệm qua những cảm giác kì diệu đó, ngươi cũng có thể thử một lần.
Triệu Thiên Bình im lặng một lúc để tiêu hóa những gì nghe được, trong đầu nó nảy lên một thắc mắc:
- Nếu bản lĩnh cao cường như những Võ Thần Hiệp Khách thì sẽ dễ dàng lên đến đỉnh núi không?
Ông chủ Lương nhíu mày không dám chắc nói:
- Chuyện này thì ta không rõ. Không biết vì lí do gì, từ trước đến nay không một vị Hiệp khách Võ Thần đảo nào xâm nhập vào lân cận Vô Phong Sơn cả. Ngay cả Thuận Thiên phủ cũng chưa bao giờ bọn họ tiến vào, có thì cũng ở vùng lân cận rồi rời đi. Đấy cũng là chuyện xưa kể lại, cứ cụ thể thực hư ra sao ta cũng không biết.
Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ một chút, có lẽ có hạn chế gì đấy, sau đó lại hỏi:
- Thế cần chuẩn bị gì để leo lên đó, viêm thạch có tác dụng gì?
Ông chủ Lương gật gù:
- Cần chuẩn bị khá nhiều thứ, thức ăn là không thể thiếu, nước, nước thì không cần mang theo, đến lúc đó ngươi chỉ cần một túi nước là được, hết thì lấy ở Vô Căn Thủy, trên núi cũng có những dòng suối nhỏ, đôi khi còn có mưa, thức ăn cũng có thể kiếm được trên núi, hoặc dưới sông nhưng đêm theo là tốt nhất. Thường là lương khô, nhưng tốt nhất là mang theo bột Bắc Sơn Ngọc Mễ.
Triệu Thiên Bình lần đầu nghe thấy thứ này, nó hỏi lại:
- Đó là thứ gì?
Họ Lương từ tốn giải thích:
- Một loại Ngọc Mễ thần kì của vùng Băng Nguyên đại lục phía nam, được người Bắc Sơn quốc mang về trồng, mà nó cũng chỉ sống được ở Bắc Sơn quốc mà thôi nên người ở đó lấy tên nước đặt cho nó. Thứ gạo này đem rang chín vàng, sau đó nghiền thành bột, lấy một ít bột cỡ đầu ngón tay hòa với một chén nước nó sẽ hút hết nước rồi trương to ra như cái màn thầu vậy, tuy không quá ngon nhưng mà ăn cũng rất được, lại dễ dàng mang theo nên nó được ưa chuộng hơn lương khô nhiều, có điều giá cả hơi cao một chút. Thường thì một cân mười lượng bạc.
Triệu Thiên Bình khẽ tính toán:
- Một cân đổi một cân sao, nếu như nó có thể trở thành một ngàn cái bánh bao thì giá cũng hợp lí.
Họ Lương nói:
- Không đến một nghìn đâu, thứ bột này khá nặng, một cân bột có thể được năm trăm cái màn thầu, cỡ đấy. Ngoài ra ngươi còn phải chuẩn bị dây thừng, móc sắt để leo lên những vách đá, một món vũ khí sắc bén để đi trong rừng, còn viêm thạch thì tác dụng cực kì lớn. Trên núi rất lạnh, nhất là vào mùa đông như thế này lại càng lạnh hơn, buổi tối ngươi cần phải có lửa vừa có thể sưởi ấm, vừa có thể đuổi thú rừng, mà trên Vô Phong Sơn mây mù dày đặc, hơi ẩm rất cao nên việc dùng hỏa thạch nhóm lửa là chuyện không thể, còn viêm thạch chỉ cần chà mạnh một đến hai lần là cái gì cũng có thể cháy được. Một khối viêm thạch lớn giữ trong người thì có thể giữ ấm mà không cần đốt lửa, hơn nữa còn có thể giúp ngươi xua đuổi các loại trùng độc rắn rết trong rừng. Thế nên viêm thạch là thứ không thể thiếu để trèo lên Vô Phong Sơn.
Triệu Thiên Bình gật đầu tiếp thu rồi liệt kê lại:
- Ngọc mễ, dây thừng, móc sắt, dao, viêm thạch. Chỉ như vậy thôi sao?
Họ Lương gật đầu:
- Cơ bản là vậy, nếu nhiều hơn sẽ chỉ là gánh nặng. Ngọc mễ và dây thừng có thể mua ở những tạp điếm quanh đây hoặc lên phường thị phía bắc, ở đó rẻ hơn nhưng có thể b pha trộn. Móc sắt và vũ khí có thể mua ở lò rèn, giá cả thì tùy vào chất lượng.
Đúng lúc này phu nhân của họ Lương đã trở lại nói:
- Xe ngựa đã chuẩn bị.
Họ Lương gật đầu rồi quay lại nói với Triệu Thiên Bình:
- Người ở đây chờ ta đi chuẩn bị một lát.
Nói xong gã gom hết đông viêm thạch lại một chỗ rồi bê lên cùng với khối viêm thiết lúc nãy, sau đó đi với phu nhân ra phía sau nhà. Chưa đầy khắc sau, gã đã quay trở lại cùng với vợ con mình, trên vai mỗi người đều có một tay nải nhỏ, trên tay gã thì cầm thêm một cái hộp gỗ, gã gật đầu ra hiệu với Triệu Thiên Bình rồi mở cửa căn tiệm bước ra. Triệu Thiên Bình cũng đứng lên đi theo, bên ngoài đã có sẵn một cái xe ngựa, cầm roi ngựa là người thanh niên lúc nãy. Họ Lương dìu phu nhân lên xe rồi quay sang đưa hộp gỗ trên tay cho Triệu Thiên Bình, gã nói:
- Chút lễ vật này tặng cho ngươi.
Triệu Thiên Bình vội vàng xua tay:
- Không cần đâu, những gì ngài nói cho tôi biết khiến tôi rất cảm kích rồi, không thể nhận quà này được.
Họ Lương vẫn không rút lại, gã cười cười mở hộp gỗ ra trước mặt Triệu Thiên Bình, trong đó có một cuộn dây màu bạc, hai khối viêm thạch cỡ nắm tay, mười nén bạc và mười nén vàng, mỗi nén mười lượng, gã nói:
- Cậu đem may mắn đến cho chúng tôi nên không cần ngại gì cả, chỉ là một ít lộ phí và hai cục đá mà thôi, còn sợi dây này được bện thành từ ngân tàm ti, dài đến hai mươi trượng, tuy không quý hiếm gì nhưng rất bền, năm xưa ta phải dùng hơn năm trời mới tìm mua được, nhưng hơn hai chục năm rồi không dùng đến, để đó chi bằng tặng cho cậu để nó còn hữu dụng.
Vừa nói gã vừa ngắm nhìn thật kĩ sợi dây màu bạc kia với ánh mắt khá lưu luyến. Triệu Thiên Bình thấy thể khẽ sửng sốt rồi hỏi:
- Chẳng lẽ năm xưa ngài cũng…
- Đúng vậy.
Không để Triệu Thiên Bình hết câu, gã cướp lời cười lên:
- Ta cũng đã từng có một thời thanh niên nhiệt huyết mà. Đây là kỉ niệm duy nhất còn lại.
Triệu Thiên Bình nhìn gã một lúc rồi gật đầu, nó đưa tay nhặt sợi dây cùng với một khối viêm thạch lên cười cười:
- Ta chỉ lấy chừng này, những thứ kia nặng lắm. Sau này nếu gặp lại sẽ báo đáp.
Họ Lương cũng cười thu hộp gỗ lại, gã khẽ vỗ vai Triệu Thiên Bình:
- Chúc cậu may mắn.
Nó cũng gật đầu đáp lại:
- Thượng lộ bình an.
Họ lương leo lên xe ngựa, gã lấy roi ngựa từ tay con trai quất mạnh rồi hô to: Giá. Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, chỉ một lát đã khuất sau một lối rẽ. Triệu Thiên Bình cầm sợi dây màu bạc trên tay mà có chút hiểu ra, có lẽ đây không chỉ là một món quà, nó còn là sự gửi gắm.
Triệu Thiên Bình cất hết vào tay nãi, rồi chậm bước trên đường. Trời đã sáng hẳn, phường thị cũng hiện ra rõ ràng. Tìm một lò rèn, nó mua hai cái móc sắt chuyên dùng leo núi, một đầu cong nhọn một đầu khoanh tròn để buộc dây, khá hài lòng nó lại mua thêm một cây đao ngắn tầm một xích, tất cả hết hai lượng bạc. Kiểm tra lại hầu bao, nó còn chừng năm lượng ba mươi phân bạc, chừng này sẽ dùng hết để mua ngọc mễ. Tìm một tạp điếm, dốc hết tài sản còn lại, nó cũng mua được nữa cân bột Ngọc Mễ với nửa cân muối. Nếu tiết kiệm, cộng thêm chút thực vật trên núi nữa nó có thể cầm cự hơn hai tháng, có khi lâu hơn, chẳng biết có đủ không. Gạt bỏ suy nghĩ tiêu cực, Triệu Thiên Bình nhắm hướng phường thị phía bắc mà tiến, tuy chả còn chút tiền nào nhưng biết đâu lại nghe được chút tin tức gì có ích. Những món đồ khác thì khá gọn như hai cái móc cùng với cây đoản đao thì không thể xếp vào tay nải được, thở dài, Triệu Thiên Bình đành hi sinh một cái áo, nó xé ra rồi bọc kĩ chúng lại, đến khi chắc chắn những chỗ sắc nhọn không gây nguy hiểm nữa nó mới vắt ra sau lưng.
Phường thị phía bắc rất giống phường thị phía nam, cũng quy mô chừng đó, cũng bố trí một kiểu như vậy, lần này Triệu Thiên Bình không đi dạo chợ nữa mà chọn một chỗ góc đường ngồi xuống, một tay cầm bánh bao, một tay cầm túi nước, mắt liếc qua liếc lại người đi đường, tai vểnh lên nghe ngóng hóng chuyện. Người đi qua lại cũng tương đối nhiều, trang phục một số người trong cũng khác với dân cư ở đây, có người quần áo hoa văn màu mè nhiều, có kẻ lại khoác toàn lông thú. Như một tên mặc áo lông thú màu xám, giống như lông sói vậy, sạp hàng của hắn thì bán một thứ Triệu Thiên Bình cũng biết, chính là Bắc Sơn Ngọc Mễ, đúng như lời ông chủ Lương kể lại vậy. Lát sau nó lại quan sát một người khác bán trang phục lông thú, sự nhàm chán kéo dài mãi đến trưa, nó mới ngáp một cái đứng dậy. Nghe cũng không ít, nhưng có nhắc đến Vô Phong Sơn thì cũng đa phần là những tin tức nó đã biết, chỉ có một người thợ săn nhắn đến những con thú trên Vô Phong Sơn là có chút giá trị, nó quan sát hồi lâu rồi quyết định tiến đến trước sạp hàng của người thợ săn. Trên sạp bày ra một vài món trang sức làm từ răng hoặc móng của thú dữ, nó chỉ vào một cái răng lớn rồi hỏi:
- Đại thúc, mấy thứ này là ở trên Vô Phong Sơn sao, của con gì vậy?
Người thợ săn là một đại hán nhìn rất khỏe mạnh, gã thấy có người đến hỏi thì vui vẻ chỉ vào từng món đồ trên sạp giới thiệu:
- Cái này, cái này, còn cả cái này và cái này nữa là nanh U Lang, cái này là móng Hắc Hùng, cái này là nanh Thất Bộ Xà, cái này là… cái này…
Triệu Thiên Bình càng nghe cang kinh hãi, trên Vô Phong Sơn sao nhiều thú dữ vậy, nó cầm lên một cái nanh nhỏ được giới thiệu là của Thất Bộ Xà hỏi:
- Trên Vô Phong Sơn nhiều thú dữ vậy sao, đại thúc làm thế nào săn được hay vậy?
Người thợ săn cười hàm hậu đáp:
- Săn bắn là nghề gia truyền rồi, thú dữ nhiều lắm, chân núi còn nhiều hơn, lang beo hùng hổ thứ gì cũng có, mà trên núi còn thú vương kinh khủng nữa.
Triệu Thiên Bình càng nghe càng hãi, nhưng nó cũng gắng hỏi:
- Thú vương sao, là gì vậy?
Người thợ săn tiếp lời:
- Thú vương tất nhiên là vương rồi. Không nhiều lắm nhưng mà to lắm, cỡ ngươi không đủ nó ngoạm một phát.
Triệu Thiên Bình khẽ nuốt nước bột, nó hít một hơi rồi hỏi:
- Cái này bao nhiêu tiền?
Người thợ săn nhìn cái nanh rắng trong tay Triệu Thiên Bình nói:
- Nanh Thất bộ xà, trên nanh còn dính độc, có thể độc chết một con gấu lớn trong vài bước chân đấy, năm mươi phân bạc.
Triệu Thiên Bình ngạc nhiên:
- Lợi hại như vậy. Chậc chậc, trông nó nhỏ thế này thôi đấy. Ta cũng không còn bạc, dùng thứ này đổi có được không?
Vừa nói nó vừa lấy trong túi ra một mẩu viêm thạch nhỏ có giá hai lượng lúc trước. Người thợ săn thấy vậy càng vui vẻ:
- Được. Được. Nhưng ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi. Cầm thêm một cái nanh đi.
Triệu Thiên Bình cũng không khách khí, nó chọn thêm một cái nanh rắn rồi quay người rời đi. Trong tay cầm hai cái nanh rắn quan sát kĩ mới thấy đầu mũi nhọn có chút ố xanh, khác với màu trắng của đa phần chiếc nanh.
- Thứ này chắc là độc, dính vào thì chết chứ chẳng chơi. Hung khí như vậy cũng coi như thứ phòng thân cũng tốt. Hi vọng không cần phải dùng đến.
Triệu Thiên Bình xé một miếng vải gói kĩ lại rồi nhét vào túi. Vì không thông thuộc đường đi ở đây nên nó quyết định tốt nhất là quay lại quãng trường trung tâm, rồi theo đường lớn về hướng tây thành. Sau đó là hành trình chính thức bắt đầu. Càng nghĩ càng hưng phấn, giờ phút này nó đã mong đợi gần nửa năm nay rồi, nó nhanh chóng quên đi nỗi sợ lúc nãy mà thả lòng chào đón hành trình sắp tới, hành trình vận mệnh của nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương