Hắc Phong Thần Đạo
Chương 38: Bế quan thật buồn chán
Cảnh giới viên mãn, cảnh giới chí cao trong sự thông thạo thuật pháp. Khi hiểu biết của người tu luyện đến chung cực đối với pháp quyết và khả năng vận dụng phù trận một cách thông thạo thì bản thân người thi triển có thể trực tiếp dẫn động linh lực kết thành phù trận thuật pháp mà không cần trải qua giai đoạn vận hành hoạt hóa linh lực.
Có thể nói cảnh giới viên mãn có thể khiến người tu luyện ý động thì pháp động, bỏ qua mọi hạn chế để phát huy thuật pháp đến độ lô hỏa thuần thanh. Cảnh giới đại thành mặc dù có thể giúp bản thân thi triển nhiều pháp quyết một lúc nhưng với điều kiện lộ tuyến vận hành linh lực không được xung đột với nhau mới được, nhưng ở cảnh giới viên mãn do không còn hạn chế đó nữa nên người tu luyện có thể thi triển hàng loạt pháp thuật một cách liên tục, tất nhiên với điều kiện sự thông thạo với những pháp thuật đó cũng cao như vậy và linh lực đầy đủ.
Tiểu thành, đại thành và viên mãn cảnh giới sau tốc độ thi triển càng nhanh hơn cảnh giới trước và linh lực sử dụng càng được tối ưu hóa với hiệu suất cao, đó là ba cảnh giới vận dụng linh lực của thuật pháp. Cảnh giới thứ tư, khai quang, có thể nói là cảnh giới vừa dễ lại vừa khó.
Nói dễ là người vừa tu luyện có thể nắm bắt được, nói khó là có kẻ dù cả đời vẫn mờ mịt, tất cả chỉ nằm trong một chữ “ngộ”.
Khai quang cảnh giới được coi là cảnh giới mở rộng của thuật pháp. Đó là mối quan hệ phức tạp hình thành giữa lực lượng thuật pháp và ý niệm vũ trụ dưới sự dẫn dắt của ý niệm bản thân, tạo thành ý cảnh thuật pháp. Ý cảnh có thể tăng cường uy lực, tốc độ hay sự biến hóa của thuật pháp. Thuật pháp là cố định, dù được cải tiến và biến hóa về linh lực nhưng tính chất cố định của thuật pháp là người khác có thể học được và thi triển giống như vậy. Nhưng ý cảnh lại vô định, mỗi cá nhân khác nhau có ý niệm khác nhau, dẫn động ý niệm vũ trụ một cách khác nhau sẽ khiến ý cảnh khác nhau, khi kết hợp vào thuật pháp tạo thành sự khác biệt mang tính cá nhân của thuật pháp. Sự kết hợp đó phải dựa trên cơ sở tự nhiên theo kiểu nước chảy thành sông thì uy lực thuật pháp mới mới được tăng cường, ngược lại nếu cưỡng ép kết hợp sẽ tạp ra sự suy giảm uy lực hoặc ý cảnh vị phá hỏng, dẫn đến những hậu quả không lường mà nghiêm trọng nhất có thể là thân tử đạo tiêu.
Ý cảnh đối với mỗi loại thuật pháp khác nhau hoặc người sử dụng khác nhau thường được gọi với tên khác nhau, như đối với người dùng vũ khí thì thường gọi theo vũ khí bí kĩ như kiếm ý, quyền ý, đao ý các loại, hoặc là pháp ý, phật ý, tất cả quan trọng một chữ “Ý”.
Khi thuật pháp đạt cảnh giới viên mãn kết hợp với ý cảnh một cách hoàn mỹ, người ta gọi là thuật pháp đã khai quang.
Khai quang cảnh giới còn có một đặc điểm khác biệt với ba cảnh giới lực lượng đó là khả năng phát triển của nó: không giới hạn. Ý niệm càng thăng hoa thì thuật pháp càng uy lực, cũng vì vậy mà một thuật pháp có thể gọi là cơ bản nhưng trong tay những người có thể khai quang nó ở mức độ cao thì uy lực còn khủng bố hơn những pháp thuật cao cấp.
Đó là nói về những người có thành tựu cao trong tu luyện, còn Triệu Thiên Bình bây giờ thì không thể so sánh với “con nhà người ta” được. Nó chỉ vừa mới bắt đầu tu tập đạo pháp mà thôi.
Mục tiêu của nó hiện giờ là tăng cường tốc độ niệm chú và vận hành linh lực.
Dù Vạn tượng ấn chỉ là một đạo thuật cơ bản song vẫn có những nguy hiểm nhất định, nhất là lần đầu tiên. Khi chú ngữ được ngâm xướng, linh lực trong cơ thể sẽ bắt đầu tự động vận chuyển, nhiệm vụ quan trọng của người tu luyện lúc này là điều chỉnh lượng linh lực cung cấp chính xác và liên tục cho quá trình hoạt hóa linh lực. Chính xác vì trong quá trình đó, có lúc sẽ cần cung cấp ít linh lực, có lúc lại cần cung cấp nhiều linh lực để quá trình diễn ra hoàn chỉnh, nếu có sự sai khác sẽ dẫn đến suy giảm uy lực của đạo thuật, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn đến rối loạn sự vận hành linh lực khiến thuật pháp bị gián đoạn. Sự gián đoạn của thuật pháp khi đó, cũng có thể do việc cung cấp linh lực bị ngắt quãng hay đình trệ, dẫn đến sự mất ổn định của lượng linh lực đã sử dụng.
Khi điều đó xảy ra, do sự bất ổn của linh lực khiến nó thoát khỏi tầm kiểm soát của bản thân, và hậu quả là lực lượng đó trở thành một bọc thuốc phát nổ ngay trong cơ thể. Đó chính là việc phản phệ khi sử dụng thuật pháp, cho dù là những đạo thuật hay võ thuật khác cũng đều có nguy hiểm như vậy.
Thuật pháp càng uy lực, phản phệ càng nghiêm trọng, do vậy yêu cầu sự không chế trong thi triển thuật pháp là cực kì cao, cảnh giới tiểu thành cũng không dễ dàng đạt được là thế.
Tự tin vào bản thân là điều tốt, nhưng nếu tu luyện giả có chút ảo tưởng về khả năng sử dụng thuật pháp của mình thì đôi khi phải trả giá bằng cả tính mạng.
Cũng may ngộ tính của Triệu Thiên Bình không đến nỗi nào, lần đầu tiên tuy hơi chật vật nhưng cuối cùng nó cũng tạo ra được một ấn thuật vàng óng lên bàn tay mình. Ấn thuật chính là linh lực sau khi hoạt hóa ngưng kết thành.
Ngắm vào một tảng đá to nửa người, nó vươn tay đẩy tới.
Bành…
Một tiếng nổ vang lên.
Tảng đá bị hất khỏi mặt đất văng ra một vòng, trên mặt rạn ra một dấu bàn tay.
Triệu Thiên Bình nhìn mà khẽ sửng sốt. Nó chưa bao giờ có được lực lượng phá hoại ghê gớm như vậy. Đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được sự lợi hại thuật pháp khi tự bản thân mình thi triển.
Như tìm được món đồ chơi mới, Triệu Thiên Bình ngửa mặt cười khoái chí.
Một thức sơ cấp pháp thuật lần đầu tiên đã có uy lực cao như vậy, nó thử tưởng tượng đến những thứ cao cấp hơn, quả thực có khả năng bài sơn đảo hải.
Nhưng mặc dù khá hưng phấn nhưng nó vẫn cảm nhận được sự đau nhức đến từ bàn tay, nếu không nhờ sự bảo hộ của ấn pháp thì với một lực lượng như vậy có lẽ tay nó không chỉ đỏ ửng lên như bây giờ. Vạn tượng ấn là một pháp thuật thiên về cận chiến nên yêu cầu đối với thân thể cũng tương đối cao, nếu dùng cơ thể gầy còm trước đây khi vừa lên núi chắc tay nó đã gãy rồi, có khi còn không thi triển được, bù lại uy lực của thuật pháp cận chiến sẽ lớn hơn nếu so sánh với Thiên tinh bạo, một thuật pháp viễn chiến, không những uy lực lớn mà còn dễ dàng sử dụng hơn nữa. Nói chung mỗi thuật pháp có ưu nhược riêng, Thiên tinh bạo tuy yêu cầu khả năng khống chế cao và uy lực tương đối nhưng bù lại sự an toàn của bản thân được đảm bảo, còn về tính hiệu quả của pháp thuật thì phải xem bản thân vận dụng nó như thế nào. Nhưng xét về bản tính thì Triệu Thiên Bình tỏ ra khá thích pháp thuật dạng Vạn tượng ấn, đơn giản và uy lực, lúc thi triển lại đầy tính bất ngờ, nhưng muốn như vậy nó phải tăng cường luyện tập và cường hóa thể chất của mình mới được.
Nói như vậy nhưng những thuật pháp khác nó vẫn rất đầu tư tâm trí. Xa gần đầy đủ, công thủ rõ ràng, Triệu Thiên Bình cố gắng làm quen với năm loại thuật pháp cơ bản được truyền dạy để hoàn thiện khả năng chiến đấu của bản thân.
Song thuật pháp nói chung vẫn là bên ngoài, tu vi đạo hạnh mới là nguồn gốc, do vậy mỗi ngày Triệu Thiên Bình vẫn dành thời gian đả tọa luyện khí và khai thông khiếu huyệt kèm theo rèn luyện thân thể. Thành quả tu hành của nó cũng khá là đáng kể, nó có thể nhận thấy được cơ thể càng ngày càng khỏe mạnh, linh lực thì sung túc, mặc dù con đường sinh ra linh thức vẫn còn dài nhưng nó có thể cảm giác được phản ứng và những giác quan của cơ thể ngày càng nhạy bén, điều đó chứng tỏ sự tiến bộ không ngừng nghỉ của nó.
Còn huyệt khiếu thì nó vẫn đều đặn khai thông, đến nay đã hoàn thành được hai thành yêu cầu của dẫn khí kì, chỉ tiếc là vận khí của nó không được tốt lắm hay sao mà chẳng “tình cờ nhặt được” một ẩn huyệt nào cả, tất cả vô cùng mờ mịt, nhưng Triệu Thiên Bình tin rồi nhất định có ngày bản thân sẽ lôi được chúng ra ngoài ánh sáng đê “giao lưu”.
Cuộc sống tu luyện tuy có nhiều điều làm Triệu Thiên Bình cảm thấy hứng thú nhưng sâu trong tâm khảm nó vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Cảm giác thiếu hụt này có lẽ là từ khi lên núi đã bắt đầu, càng lúc càng tích tụ khiến nó có cảm giác không dễ chịu gì, nhưng thật sự nó suy nghĩ mãi cũng chẳng rõ được cái lí do vô hình đó ở đâu.
Người ta thường nói tức nước vỡ bờ, tuy “bờ” của nó chưa vỡ nhưng cứ mãi như thế thì càng lúc càng khó chịu, vì vậy một hôm nó quyết định dừng tu luyện để tập trung nghĩ ra thứ gì vướng mắc trong đầu làm mình không thể tập trung được.
Nhưng ngồi một chỗ không phải là cách tốt, nó quyết định ra ngoài. Kể từ lần đi theo Độc Cô Truy Dương xuống Vân Đài thì cũng trên dưới một tháng nó chưa ra khỏi động phủ của Linh Vân Đạo Nhân. Tính ra từ lúc lên núi tu luyện đến giờ nó dành phần lớn vào thời gian của mình vào việc tu luyện, tu đến nhàm chán mà chính nó cũng khó mà cảm nhận được. Trước đây dù nhỏ nhưng có gì lí thú là nó lại trốn nhà chạy khắp nơi tìm hiểu, kể cả việc tu hành cũng đến vì duyên cớ đó.
Nó bỗng dưng nhận ra thứ mình đã quên mất, đó chính là bản tính của mình, thích tiêu diêu tự tại, thích lang bạt đây đó.
Gió luôn luôn phiêu lãng.
Nếu chỉ ở một nơi, gió sẽ biến mất.
Nhưng tiêu diêu như thế nào. Nghĩ đến tu vi của mình còn hạn chế nó như bị tạt một gáo nước lạnh vậy. Không trúc cơ sẽ không được xuống núi, chăm chỉ tu luyện thì mười năm có thể trúc cơ nhưng như vậy lại phải cắm đầu vào bế quan.
- Có cách nào vừa tu luyện lại không phải ở một chỗ không nhỉ. Ta nên đi hỏi Ngũ sư huynh. À không, nên đi thư viện xem thì hay hơn.
Nó nhận ra rằng mình có lẽ đã quá phụ thuộc vào sự giúp đỡ của các vị sư huynh trong thời gian qua, lúc đầu có thể tăng cường tu luyện rất nhanh đấy, nhưng về sau có lẽ không quá tốt. Nó vỗ đầu thở dài:
- Tu vi chưa ra gì mà mình cứ nghĩ đến sau này, có lẽ bị sư phụ ảnh hưởng quá rồi. Nhưng có lẽ chỉ cần những lời sư phụ là đủ.
Suy nghĩ như vậy có chút kiêu căng một cách tiêu cực và ích kỉ nhưng nó quyết định không nên phụ thuộc vào các vị sư huynh nữa, tự thân nó nên tìm ra đường đi cho riêng mình bây giờ. Nghĩ vậy nó quay lại động phủ của Linh Vân viết một phong thư đặt đó rồi rời đi.
Lưu Vân Thư viện có lẽ là nơi duy nhất ở Vân Đài mà nó đặt chân đến, những địa điểm khác nó chưa từng bước vào một lần, kể cả diễn võ trường thì nó cũng chỉ đứng dưới quan khán mà thôi.
Thư viện không có gì khác, Tô Lan vẫn ở quầy khách, nàng đang chăm chú vào một quyển sách. Triệu Thiên Bình để ý thấy đó là một quyển sách vẽ trận pháp gì đấy, có lẽ nàng đang nghiên cứ phù trận, thật sự là không hổ danh trận đạo kì tài mà, dù là thiên phú hay sự chăm chỉ thì nàng cũng xứng đáng gọi là nhân tài cả. Như mọi khi chào hỏi một câu Triệu Thiên Bình liền chui vào thư viện.
Không phải vô cớ mà các tu luyện giả thường chọn cách bế quan. Sự tĩnh lặng giúp họ thông thấu những gì trải qua, bình tâm truy tìm những cực hạn của chính mình. Bế quan cũng là cách tốt nhất để vận công tích lũy tu vi một cách tường hòa mà không sợ bị phản phệ, và cũng là cách nhẹ nhàng ít tốn kém nhất.
Đại đạo muôn vạn lối, tu hành không chỉ có một đường, ngoài bế quan, tu luyện giả có thể lựa chọn rất nhiều cách để nâng cao tu vi. Tu luyện có thể coi như việc thôn thiên nạp địa, để đẩy nhanh quá trình đó tu luyện giả có nhiều cách để lựa chọn. Chiến đấu là một cách để tăng cường tu vi khá hiệu quả, những hiếu chiến cuồng nhân thường lựa chọn việc thâm nhập vào những nơi nguy hiểm để tôi rèn tu vi lẫn khả năng chiến đấu, không những vậy còn có thể tìm kiếm những tài bảo tốt giúp ích ít nhiều cho việc tu luyện.
Một cách khác nhẹ nhàng hơn nhưng khá là tốn kém đó là dùng linh đan diệu dược thay cơm, các loại đan dược thuộc dạng tăng tiến tu vi trực tiếp có thể nói là vô cùng trân quý, dược thì khan hiếm mà đan thì khó luyện. Tính cả Lưu Vân Tông thì những loại đan dược bổ trợ tăng tiến tu vi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà số lượng thì vô cùng hạn chế.
Nói về linh đan tăng tiến tu vi có thì có những đan dược tăng tích lũy tu vi trực tiếp như Cơ linh thiên đan tăng tích lũy tương đương ba năm của tu sĩ trúc cơ, Tụ nguyên đan thì tích tụ một lượng lớn linh lực tinh thuần giúp cho việc đột phá tu vi dễ dàng hơn, Đạo cơ đan giúp tâm trí trở nên thông tuệ hơn trong một khoảng thời gian giúp trợ giúp rất lớn cả trong việc đề cao tu vi lẫn đột phá, Nê hoàn đan tăng cường trí lực giúp việc tu luyện ý thức càng thêm suôn sẻ, tăng cường nhục thân thì có Cường thân đan hay Thông nguyên đan có thể cường kiện kinh mạch, đối với sơ cấp tu giả càng có hiệu quả gia tăng khả năng khai khiếu và đả thông kinh lạc. Tuy mỗi loại linh đan đều có một số hạn chế nhất định, nhưng lợi ích đạt được khi sử dụng là không thể bàn cãi. Nhưng với Triệu Thiên Bình thì hơi xa vời, vì giá cả có thể nói là quá mức cao, một viên Thông nguyên đan có thể nói là rẻ nhất trong số những loại linh đan trên cũng đến năm chục viên hạ phẩm linh ngọc, không phải thứ mà bây giờ nó có thể mang ra.
Nếu gom góp hết tài sản lại thì nó có chưa đến hai chục viên linh ngọc, mà phần lớn đều được ban phát, có thể nói tài sản tích lũy của chính nó chỉ nằm ở con số không. Nếu muốn kiếm linh ngọc thì một là trao đổi bằng điểm cống hiến, cứ ba mươi điểm cống hiến sơ cấp thì đổi được một hạ phẩm linh ngọc, hoặc là ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo bán lại cho tông môn đổi lấy linh ngọc, cách này có thể nói là nhanh nhất, hoặc nếu sinh ra làm con trời hay được khí vận phụ thân biết đâu một bước sai lầm lại rơi vào mỏ linh thạch chưa ai biết đến thì giàu to. Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ ảo tưởng một lát rồi lắc đầu ngao ngán. Thôi thì linh đan không được thì chuyển qua diệu dược vậy.
Linh đan là thứ được nghiên cứu luyện chế cẩn thận nên hiệu quả khỏi phải bàn cãi, còn linh dược có thể xem là nguyên liệu, nhưng cũng có vài thứ dược liệu dù không chế thành đan vẫn có thể sử dụng được, tất nhiên là hiệu quả không thể sánh bằng linh đan nhưng đối với Triệu Thiên Bình lúc này có thể nói là không tệ rồi.
Loay hoay trong thư viện cả ngày trời, Triệu Thiên Bình cũng quyết định mình sẽ đi trồng hai loại thảo dược.
Một loại có tên là Địa xà thảo, đây là một loại thảo dược nằm trong thành phần của Thông nguyên đan có một phần tác dụng cường hóa kinh mạch của nó, hơn nữa loại thảo dược này sinh trưởng khá nhanh và tương đối dễ trồng.
Một loại khác là Hỏa vân thảo nằm trong Cường thân đan có thể dùng để nấu thang ngâm bồi bổ cơ thể, rất có tác dụng cường hóa lực lượng nhục thân, và tất nhiên cũng khá dễ chăm sóc.
Sao chép thêm một mớ thư tịch, Triệu Thiên Bình mới rời khỏi thư viện.
Có thể nói cảnh giới viên mãn có thể khiến người tu luyện ý động thì pháp động, bỏ qua mọi hạn chế để phát huy thuật pháp đến độ lô hỏa thuần thanh. Cảnh giới đại thành mặc dù có thể giúp bản thân thi triển nhiều pháp quyết một lúc nhưng với điều kiện lộ tuyến vận hành linh lực không được xung đột với nhau mới được, nhưng ở cảnh giới viên mãn do không còn hạn chế đó nữa nên người tu luyện có thể thi triển hàng loạt pháp thuật một cách liên tục, tất nhiên với điều kiện sự thông thạo với những pháp thuật đó cũng cao như vậy và linh lực đầy đủ.
Tiểu thành, đại thành và viên mãn cảnh giới sau tốc độ thi triển càng nhanh hơn cảnh giới trước và linh lực sử dụng càng được tối ưu hóa với hiệu suất cao, đó là ba cảnh giới vận dụng linh lực của thuật pháp. Cảnh giới thứ tư, khai quang, có thể nói là cảnh giới vừa dễ lại vừa khó.
Nói dễ là người vừa tu luyện có thể nắm bắt được, nói khó là có kẻ dù cả đời vẫn mờ mịt, tất cả chỉ nằm trong một chữ “ngộ”.
Khai quang cảnh giới được coi là cảnh giới mở rộng của thuật pháp. Đó là mối quan hệ phức tạp hình thành giữa lực lượng thuật pháp và ý niệm vũ trụ dưới sự dẫn dắt của ý niệm bản thân, tạo thành ý cảnh thuật pháp. Ý cảnh có thể tăng cường uy lực, tốc độ hay sự biến hóa của thuật pháp. Thuật pháp là cố định, dù được cải tiến và biến hóa về linh lực nhưng tính chất cố định của thuật pháp là người khác có thể học được và thi triển giống như vậy. Nhưng ý cảnh lại vô định, mỗi cá nhân khác nhau có ý niệm khác nhau, dẫn động ý niệm vũ trụ một cách khác nhau sẽ khiến ý cảnh khác nhau, khi kết hợp vào thuật pháp tạo thành sự khác biệt mang tính cá nhân của thuật pháp. Sự kết hợp đó phải dựa trên cơ sở tự nhiên theo kiểu nước chảy thành sông thì uy lực thuật pháp mới mới được tăng cường, ngược lại nếu cưỡng ép kết hợp sẽ tạp ra sự suy giảm uy lực hoặc ý cảnh vị phá hỏng, dẫn đến những hậu quả không lường mà nghiêm trọng nhất có thể là thân tử đạo tiêu.
Ý cảnh đối với mỗi loại thuật pháp khác nhau hoặc người sử dụng khác nhau thường được gọi với tên khác nhau, như đối với người dùng vũ khí thì thường gọi theo vũ khí bí kĩ như kiếm ý, quyền ý, đao ý các loại, hoặc là pháp ý, phật ý, tất cả quan trọng một chữ “Ý”.
Khi thuật pháp đạt cảnh giới viên mãn kết hợp với ý cảnh một cách hoàn mỹ, người ta gọi là thuật pháp đã khai quang.
Khai quang cảnh giới còn có một đặc điểm khác biệt với ba cảnh giới lực lượng đó là khả năng phát triển của nó: không giới hạn. Ý niệm càng thăng hoa thì thuật pháp càng uy lực, cũng vì vậy mà một thuật pháp có thể gọi là cơ bản nhưng trong tay những người có thể khai quang nó ở mức độ cao thì uy lực còn khủng bố hơn những pháp thuật cao cấp.
Đó là nói về những người có thành tựu cao trong tu luyện, còn Triệu Thiên Bình bây giờ thì không thể so sánh với “con nhà người ta” được. Nó chỉ vừa mới bắt đầu tu tập đạo pháp mà thôi.
Mục tiêu của nó hiện giờ là tăng cường tốc độ niệm chú và vận hành linh lực.
Dù Vạn tượng ấn chỉ là một đạo thuật cơ bản song vẫn có những nguy hiểm nhất định, nhất là lần đầu tiên. Khi chú ngữ được ngâm xướng, linh lực trong cơ thể sẽ bắt đầu tự động vận chuyển, nhiệm vụ quan trọng của người tu luyện lúc này là điều chỉnh lượng linh lực cung cấp chính xác và liên tục cho quá trình hoạt hóa linh lực. Chính xác vì trong quá trình đó, có lúc sẽ cần cung cấp ít linh lực, có lúc lại cần cung cấp nhiều linh lực để quá trình diễn ra hoàn chỉnh, nếu có sự sai khác sẽ dẫn đến suy giảm uy lực của đạo thuật, nghiêm trọng hơn sẽ dẫn đến rối loạn sự vận hành linh lực khiến thuật pháp bị gián đoạn. Sự gián đoạn của thuật pháp khi đó, cũng có thể do việc cung cấp linh lực bị ngắt quãng hay đình trệ, dẫn đến sự mất ổn định của lượng linh lực đã sử dụng.
Khi điều đó xảy ra, do sự bất ổn của linh lực khiến nó thoát khỏi tầm kiểm soát của bản thân, và hậu quả là lực lượng đó trở thành một bọc thuốc phát nổ ngay trong cơ thể. Đó chính là việc phản phệ khi sử dụng thuật pháp, cho dù là những đạo thuật hay võ thuật khác cũng đều có nguy hiểm như vậy.
Thuật pháp càng uy lực, phản phệ càng nghiêm trọng, do vậy yêu cầu sự không chế trong thi triển thuật pháp là cực kì cao, cảnh giới tiểu thành cũng không dễ dàng đạt được là thế.
Tự tin vào bản thân là điều tốt, nhưng nếu tu luyện giả có chút ảo tưởng về khả năng sử dụng thuật pháp của mình thì đôi khi phải trả giá bằng cả tính mạng.
Cũng may ngộ tính của Triệu Thiên Bình không đến nỗi nào, lần đầu tiên tuy hơi chật vật nhưng cuối cùng nó cũng tạo ra được một ấn thuật vàng óng lên bàn tay mình. Ấn thuật chính là linh lực sau khi hoạt hóa ngưng kết thành.
Ngắm vào một tảng đá to nửa người, nó vươn tay đẩy tới.
Bành…
Một tiếng nổ vang lên.
Tảng đá bị hất khỏi mặt đất văng ra một vòng, trên mặt rạn ra một dấu bàn tay.
Triệu Thiên Bình nhìn mà khẽ sửng sốt. Nó chưa bao giờ có được lực lượng phá hoại ghê gớm như vậy. Đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được sự lợi hại thuật pháp khi tự bản thân mình thi triển.
Như tìm được món đồ chơi mới, Triệu Thiên Bình ngửa mặt cười khoái chí.
Một thức sơ cấp pháp thuật lần đầu tiên đã có uy lực cao như vậy, nó thử tưởng tượng đến những thứ cao cấp hơn, quả thực có khả năng bài sơn đảo hải.
Nhưng mặc dù khá hưng phấn nhưng nó vẫn cảm nhận được sự đau nhức đến từ bàn tay, nếu không nhờ sự bảo hộ của ấn pháp thì với một lực lượng như vậy có lẽ tay nó không chỉ đỏ ửng lên như bây giờ. Vạn tượng ấn là một pháp thuật thiên về cận chiến nên yêu cầu đối với thân thể cũng tương đối cao, nếu dùng cơ thể gầy còm trước đây khi vừa lên núi chắc tay nó đã gãy rồi, có khi còn không thi triển được, bù lại uy lực của thuật pháp cận chiến sẽ lớn hơn nếu so sánh với Thiên tinh bạo, một thuật pháp viễn chiến, không những uy lực lớn mà còn dễ dàng sử dụng hơn nữa. Nói chung mỗi thuật pháp có ưu nhược riêng, Thiên tinh bạo tuy yêu cầu khả năng khống chế cao và uy lực tương đối nhưng bù lại sự an toàn của bản thân được đảm bảo, còn về tính hiệu quả của pháp thuật thì phải xem bản thân vận dụng nó như thế nào. Nhưng xét về bản tính thì Triệu Thiên Bình tỏ ra khá thích pháp thuật dạng Vạn tượng ấn, đơn giản và uy lực, lúc thi triển lại đầy tính bất ngờ, nhưng muốn như vậy nó phải tăng cường luyện tập và cường hóa thể chất của mình mới được.
Nói như vậy nhưng những thuật pháp khác nó vẫn rất đầu tư tâm trí. Xa gần đầy đủ, công thủ rõ ràng, Triệu Thiên Bình cố gắng làm quen với năm loại thuật pháp cơ bản được truyền dạy để hoàn thiện khả năng chiến đấu của bản thân.
Song thuật pháp nói chung vẫn là bên ngoài, tu vi đạo hạnh mới là nguồn gốc, do vậy mỗi ngày Triệu Thiên Bình vẫn dành thời gian đả tọa luyện khí và khai thông khiếu huyệt kèm theo rèn luyện thân thể. Thành quả tu hành của nó cũng khá là đáng kể, nó có thể nhận thấy được cơ thể càng ngày càng khỏe mạnh, linh lực thì sung túc, mặc dù con đường sinh ra linh thức vẫn còn dài nhưng nó có thể cảm giác được phản ứng và những giác quan của cơ thể ngày càng nhạy bén, điều đó chứng tỏ sự tiến bộ không ngừng nghỉ của nó.
Còn huyệt khiếu thì nó vẫn đều đặn khai thông, đến nay đã hoàn thành được hai thành yêu cầu của dẫn khí kì, chỉ tiếc là vận khí của nó không được tốt lắm hay sao mà chẳng “tình cờ nhặt được” một ẩn huyệt nào cả, tất cả vô cùng mờ mịt, nhưng Triệu Thiên Bình tin rồi nhất định có ngày bản thân sẽ lôi được chúng ra ngoài ánh sáng đê “giao lưu”.
Cuộc sống tu luyện tuy có nhiều điều làm Triệu Thiên Bình cảm thấy hứng thú nhưng sâu trong tâm khảm nó vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Cảm giác thiếu hụt này có lẽ là từ khi lên núi đã bắt đầu, càng lúc càng tích tụ khiến nó có cảm giác không dễ chịu gì, nhưng thật sự nó suy nghĩ mãi cũng chẳng rõ được cái lí do vô hình đó ở đâu.
Người ta thường nói tức nước vỡ bờ, tuy “bờ” của nó chưa vỡ nhưng cứ mãi như thế thì càng lúc càng khó chịu, vì vậy một hôm nó quyết định dừng tu luyện để tập trung nghĩ ra thứ gì vướng mắc trong đầu làm mình không thể tập trung được.
Nhưng ngồi một chỗ không phải là cách tốt, nó quyết định ra ngoài. Kể từ lần đi theo Độc Cô Truy Dương xuống Vân Đài thì cũng trên dưới một tháng nó chưa ra khỏi động phủ của Linh Vân Đạo Nhân. Tính ra từ lúc lên núi tu luyện đến giờ nó dành phần lớn vào thời gian của mình vào việc tu luyện, tu đến nhàm chán mà chính nó cũng khó mà cảm nhận được. Trước đây dù nhỏ nhưng có gì lí thú là nó lại trốn nhà chạy khắp nơi tìm hiểu, kể cả việc tu hành cũng đến vì duyên cớ đó.
Nó bỗng dưng nhận ra thứ mình đã quên mất, đó chính là bản tính của mình, thích tiêu diêu tự tại, thích lang bạt đây đó.
Gió luôn luôn phiêu lãng.
Nếu chỉ ở một nơi, gió sẽ biến mất.
Nhưng tiêu diêu như thế nào. Nghĩ đến tu vi của mình còn hạn chế nó như bị tạt một gáo nước lạnh vậy. Không trúc cơ sẽ không được xuống núi, chăm chỉ tu luyện thì mười năm có thể trúc cơ nhưng như vậy lại phải cắm đầu vào bế quan.
- Có cách nào vừa tu luyện lại không phải ở một chỗ không nhỉ. Ta nên đi hỏi Ngũ sư huynh. À không, nên đi thư viện xem thì hay hơn.
Nó nhận ra rằng mình có lẽ đã quá phụ thuộc vào sự giúp đỡ của các vị sư huynh trong thời gian qua, lúc đầu có thể tăng cường tu luyện rất nhanh đấy, nhưng về sau có lẽ không quá tốt. Nó vỗ đầu thở dài:
- Tu vi chưa ra gì mà mình cứ nghĩ đến sau này, có lẽ bị sư phụ ảnh hưởng quá rồi. Nhưng có lẽ chỉ cần những lời sư phụ là đủ.
Suy nghĩ như vậy có chút kiêu căng một cách tiêu cực và ích kỉ nhưng nó quyết định không nên phụ thuộc vào các vị sư huynh nữa, tự thân nó nên tìm ra đường đi cho riêng mình bây giờ. Nghĩ vậy nó quay lại động phủ của Linh Vân viết một phong thư đặt đó rồi rời đi.
Lưu Vân Thư viện có lẽ là nơi duy nhất ở Vân Đài mà nó đặt chân đến, những địa điểm khác nó chưa từng bước vào một lần, kể cả diễn võ trường thì nó cũng chỉ đứng dưới quan khán mà thôi.
Thư viện không có gì khác, Tô Lan vẫn ở quầy khách, nàng đang chăm chú vào một quyển sách. Triệu Thiên Bình để ý thấy đó là một quyển sách vẽ trận pháp gì đấy, có lẽ nàng đang nghiên cứ phù trận, thật sự là không hổ danh trận đạo kì tài mà, dù là thiên phú hay sự chăm chỉ thì nàng cũng xứng đáng gọi là nhân tài cả. Như mọi khi chào hỏi một câu Triệu Thiên Bình liền chui vào thư viện.
Không phải vô cớ mà các tu luyện giả thường chọn cách bế quan. Sự tĩnh lặng giúp họ thông thấu những gì trải qua, bình tâm truy tìm những cực hạn của chính mình. Bế quan cũng là cách tốt nhất để vận công tích lũy tu vi một cách tường hòa mà không sợ bị phản phệ, và cũng là cách nhẹ nhàng ít tốn kém nhất.
Đại đạo muôn vạn lối, tu hành không chỉ có một đường, ngoài bế quan, tu luyện giả có thể lựa chọn rất nhiều cách để nâng cao tu vi. Tu luyện có thể coi như việc thôn thiên nạp địa, để đẩy nhanh quá trình đó tu luyện giả có nhiều cách để lựa chọn. Chiến đấu là một cách để tăng cường tu vi khá hiệu quả, những hiếu chiến cuồng nhân thường lựa chọn việc thâm nhập vào những nơi nguy hiểm để tôi rèn tu vi lẫn khả năng chiến đấu, không những vậy còn có thể tìm kiếm những tài bảo tốt giúp ích ít nhiều cho việc tu luyện.
Một cách khác nhẹ nhàng hơn nhưng khá là tốn kém đó là dùng linh đan diệu dược thay cơm, các loại đan dược thuộc dạng tăng tiến tu vi trực tiếp có thể nói là vô cùng trân quý, dược thì khan hiếm mà đan thì khó luyện. Tính cả Lưu Vân Tông thì những loại đan dược bổ trợ tăng tiến tu vi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà số lượng thì vô cùng hạn chế.
Nói về linh đan tăng tiến tu vi có thì có những đan dược tăng tích lũy tu vi trực tiếp như Cơ linh thiên đan tăng tích lũy tương đương ba năm của tu sĩ trúc cơ, Tụ nguyên đan thì tích tụ một lượng lớn linh lực tinh thuần giúp cho việc đột phá tu vi dễ dàng hơn, Đạo cơ đan giúp tâm trí trở nên thông tuệ hơn trong một khoảng thời gian giúp trợ giúp rất lớn cả trong việc đề cao tu vi lẫn đột phá, Nê hoàn đan tăng cường trí lực giúp việc tu luyện ý thức càng thêm suôn sẻ, tăng cường nhục thân thì có Cường thân đan hay Thông nguyên đan có thể cường kiện kinh mạch, đối với sơ cấp tu giả càng có hiệu quả gia tăng khả năng khai khiếu và đả thông kinh lạc. Tuy mỗi loại linh đan đều có một số hạn chế nhất định, nhưng lợi ích đạt được khi sử dụng là không thể bàn cãi. Nhưng với Triệu Thiên Bình thì hơi xa vời, vì giá cả có thể nói là quá mức cao, một viên Thông nguyên đan có thể nói là rẻ nhất trong số những loại linh đan trên cũng đến năm chục viên hạ phẩm linh ngọc, không phải thứ mà bây giờ nó có thể mang ra.
Nếu gom góp hết tài sản lại thì nó có chưa đến hai chục viên linh ngọc, mà phần lớn đều được ban phát, có thể nói tài sản tích lũy của chính nó chỉ nằm ở con số không. Nếu muốn kiếm linh ngọc thì một là trao đổi bằng điểm cống hiến, cứ ba mươi điểm cống hiến sơ cấp thì đổi được một hạ phẩm linh ngọc, hoặc là ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo bán lại cho tông môn đổi lấy linh ngọc, cách này có thể nói là nhanh nhất, hoặc nếu sinh ra làm con trời hay được khí vận phụ thân biết đâu một bước sai lầm lại rơi vào mỏ linh thạch chưa ai biết đến thì giàu to. Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ ảo tưởng một lát rồi lắc đầu ngao ngán. Thôi thì linh đan không được thì chuyển qua diệu dược vậy.
Linh đan là thứ được nghiên cứu luyện chế cẩn thận nên hiệu quả khỏi phải bàn cãi, còn linh dược có thể xem là nguyên liệu, nhưng cũng có vài thứ dược liệu dù không chế thành đan vẫn có thể sử dụng được, tất nhiên là hiệu quả không thể sánh bằng linh đan nhưng đối với Triệu Thiên Bình lúc này có thể nói là không tệ rồi.
Loay hoay trong thư viện cả ngày trời, Triệu Thiên Bình cũng quyết định mình sẽ đi trồng hai loại thảo dược.
Một loại có tên là Địa xà thảo, đây là một loại thảo dược nằm trong thành phần của Thông nguyên đan có một phần tác dụng cường hóa kinh mạch của nó, hơn nữa loại thảo dược này sinh trưởng khá nhanh và tương đối dễ trồng.
Một loại khác là Hỏa vân thảo nằm trong Cường thân đan có thể dùng để nấu thang ngâm bồi bổ cơ thể, rất có tác dụng cường hóa lực lượng nhục thân, và tất nhiên cũng khá dễ chăm sóc.
Sao chép thêm một mớ thư tịch, Triệu Thiên Bình mới rời khỏi thư viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương