HẠC XUNG THIÊN - 10
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:38:26
Lời dứt, đáy mắt Bùi Mạc lóe lên cảm xúc phức tạp, dường như cảm động, chút thương xót.
Hắn nắm lấy tay , giọng trầm ấm:
"Uyển Nương, cưới nàng là phúc phận lớn nhất đời ."
Bàn tay rộng lớn, lòng bàn tay lớp chai thô ráp.
Bất giác, nhớ đến đôi tay của đàn ông —những ngón tay cầm bút thanh mảnh, thon dài mà cứng cỏi, khác biệt.
Bùi Mạc ôm lên đùi, bàn tay ôn nhu vuốt ve.
Chính thê đức hạnh, thất kiều mỵ, rộng lượng nhường nhịn, càng khiến dâng lên vô hạn áy náy.
Hắn cúi xuống, hôn , nhưng bỗng khựng .
"Uyển Nương đổi mùi hương ?"
Ta ngước mắt, giọng mềm mại như nước:
"Chắc là hương trong hiệu sách, dạo gần đây thường ở đó."
Bùi Mạc khẽ hôn lên chóp mũi , thấp giọng hỏi:
"Dạo cứ mãi lui tới hiệu sách ?"
Ta đáp, chỉ khẽ liếc , ánh mắt mang theo chút do dự khó nắm bắt.
Hắn chần chừ trong thoáng chốc, dịu dàng :
"Là sai . Sau sẽ dành nhiều thời gian ở bên nàng hơn, ?"
Ta , đúng lúc nhắc đến Trần thị:
"Thế tử gia mỹ nhân trong ngực, nào còn tâm tư nhớ đến nữa?"
Suy nghĩ cuối cùng của Bùi Mạc cũng đánh tan.
Hắn bật lớn, ôm ngang bế trong phòng:
"Bây giờ chẳng đang thời gian ?"
15
Không giống .
Bùi Mạc giường tựa như lửa, va chạm mãnh liệt, khiến nóng rát.
Còn đàn ông như nước, dịu dàng triền miên, khiến trong cơn mồ hôi đầm đìa mà khẽ nức nở.
Nửa đêm, khi gọi nước đến rửa mặt, bỗng nghĩ—liệu Bùi Mạc cũng từng so sánh với Trần thị như ?
Lúc hôn môi, tâm thần lơ đãng, cân nhắc xem môi ai mềm hơn?
Khi triền miên giường, tự hỏi giữa Uyển Nương và Âm Nương, ai mới là cuồng nhiệt hơn?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nghĩ đến đây, bất giác bật , đến mức mềm nhũn, chống bệ cửa sổ để thở dốc.
"Uyển Nương?"
Bùi Mạc thấy mãi về giường, khoác hờ ngoại bào đến tìm.
Ta ngước đôi mắt ướt ánh nước, trong ánh đèn mờ ảo, bốn mắt .
Hắn sững , giọng điệu bỗng trở nên ôn nhu:
"Sao ?"
Hắn bước tới, ôm lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng , từng nụ hôn dịu dàng rơi xuống để trấn an:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hac-xung-thien/10.html.]
"Là sai , dạo gần đây quá xem nhẹ nàng."
Ta ngoan ngoãn đặt tay lên vai , mềm mại hiểu chuyện vô cùng:
"Phu quân thể bầu bạn bên dù chỉ một lúc, là điều lắm ."
trong lòng âm thầm so sánh—vòng tay của Bùi Mạc cứng rắn và rộng lớn hơn, cùng là nam nhân, nhưng giữa võ tướng và văn nhân, vẫn sự khác biệt.
Sau đêm đó, Bùi Mạc gần như đêm nào cũng lưu Phù Vân Viện, hiếm hoi lắm mới ngày nghỉ, cũng như đây ngoài săn b.ắ.n cùng đồng liêu, mà ở nhà cùng pha , đề thơ.
Trần thị hết đến khác bóng gió mời đến, thậm chí còn nhắc đến ân tình của trưởng mất.
Bùi Mạc rốt cuộc cũng , nhưng đêm đó vẫn về Phù Vân Viện, sắc mặt mấy .
Đào Xuân ghé tai thì thầm:
"Trần di nương tức đến nghiến răng nghiến lợi, thế tử gia rời chân, chân nàng đập vỡ chén !"
Ta chẳng buồn để tâm, chỉ mỉm cúi đầu tiếp tục sách, hờ hững hỏi:
"Gần đây chưởng quầy hiệu sách phía Đông đưa tin tức gì ?"
Đào Xuân lắc đầu:
"Chưa tin gì cả."
"Tin gì?"
Chưa đợi kịp đáp, Bùi Mạc sải bước phòng.
Chẳng buồn đợi dậy nghênh tiếp, trực tiếp xuống bên cạnh, cầm tay lên đùa nghịch.
Ánh mắt rơi xuống quyển sách đang , nhướng mày:
"Sao xem loại sách ?"
Ta khép sách , bìa ghi bốn chữ 'Tiền triều nữ quan chế'.
Ngón tay nhẹ vuốt qua mép sách, giọng điệu thản nhiên:
"Chỉ là giếc thời gian thôi."
Bùi Mạc nhíu mày, định hỏi tiếp, nhưng nhẹ nhàng co ngón tay, cọ lên lòng bàn tay , giọng êm dịu:
"Truyền bữa sáng , đói ."
Hắn tiếp tục truy vấn nữa, khẽ nâng tay lên, áp má , nghiêng đầu hôn nhẹ, nghiêm giọng bảo Đào Xuân:
"Còn mau chuẩn ?"
*
Khi bữa sáng gần kết thúc, Đào Xuân đến báo:
"Trần di nương đến thỉnh an phu nhân."
Hôm nay mùng năm, rõ ràng thỉnh an chỉ là cái cớ, nàng đến là vì gặp Bùi Mạc.
Ta bình thản lau miệng, quan tâm đến sắc mặt khó coi của Bùi Mạc, mỉm :
"Thế tử gia cũng đang ở đây, bảo nàng ."
16
Trần thị vẫn luôn mang dáng vẻ yếu đuối tựa liễu gió, vòng eo nhỏ nhắn mảnh mai, hành lễ một cách mềm mại.
lễ dành cho , ánh mắt ngước lên cũng hướng về .
Đôi mắt sâu thẳm, oán trách, e thẹn khát khao, chất chứa muộn phiền và nỗi niềm thể thành lời.