HẠC XUNG THIÊN - 13
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:38:30
19
Suốt đêm hứng trọn từng cơn gió lạnh, ngoài dự liệu, tối hôm liền phát sốt cao.
Không lệnh của Bùi Mạc, chẳng ai trong Phù Vân viện dám bước . Ngân Lang thì nhốt trong phòng chứa củi. Khi tưởng chừng sẽ sốt đến mê sảng, một giọng nữ vang lên, ngay đó, bọc trong một tấm chăn dày bế lên xe ngựa.
Ý thức mơ hồ, đầu đau như búa bổ, nhưng chiếc giường đang khô ráo và ấm áp, quanh quẩn đây là hương trầm quen thuộc, nồng đậm mà trầm .
Giữa cơn mê man, thấy một giọng trong trẻo nhưng trầm , lời lẽ tuy nhẹ nhàng nhưng cho phép ai phản kháng:
"Đi gọi Lý thái y."
*
Lần nữa tỉnh dậy, rèm trướng buông rủ, khói trắng từ lò xông hương hình thú vàng nhẹ nhàng lượn lờ, là gối ngọc chăn gấm, mềm mại ấm áp, tràn ngập khí tức quý giá xa hoa.
Cổ họng khô rát, há miệng vài mới phát tiếng.
Người bước là nữ tử từng gặp ở biệt viện hôm , nàng mặc quan phục, mỉm :
"Cuối cùng cô nương cũng tỉnh ."
Kể từ khi gả cho Bùi Mạc, đây là đầu tiên gọi như , cảm giác mới mẻ khiến khỏi bật đáp .
Những ngày đó, yên tâm dưỡng bệnh, mỗi ngày sách, đánh cờ, pha hương phẩm , hề đề cập đến bất cứ điều gì dư thừa.
Mãi đến một buổi trưa nọ, đang cạnh đình thủy tạ bên hồ, nghiên cứu một ván cờ thế, chợt thấy tiếng cung nữ quỳ gối hành lễ bên cạnh. Ta ngẩng đầu lên, thấy một đàn ông bước .
Y phục thường ngày màu vàng nhạt, thêu bạch hạc bằng kim tuyến, lưng thắt đai bạc, dáng vẻ thong dong mà trầm tĩnh, tựa núi cao vực sâu.
Ta toan dậy hành lễ, nhưng vai nhẹ nhàng ấn xuống, liền thuận thế gọi một tiếng:
"Hoàng thượng."
Thánh thượng đáp, chỉ đặt một quân cờ đen lên bàn cờ, nhàn nhạt :
"Thay vì đánh cờ thế một , chi bằng cùng trẫm chơi một ván?"
Một ván cờ kết thúc, thua thảm hại. Đến cuối cùng, cũng chẳng còn tâm trạng suy nghĩ nhiều, đành thẳng thắn nhận thua:
"Thần cờ nghệ tinh."
"Nàng …" Thánh thượng bật , khẽ lắc đầu, ánh mắt hàm chứa đôi phần bất đắc dĩ.
Cung nữ quỳ xuống thu dọn bàn cờ. Đột nhiên, cất giọng hỏi:
"Uyển Nương, nàng gì, vẫn thể với trẫm ?"
Ta sững , ánh mắt hướng về phía .
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thánh thượng đầu, phân phó nội thị:
"Tuyên Bùi ái khanh."
Mí mắt giật nhẹ.
Thái giám cao giọng hô:
"Tuyên Ngự Long Vệ Khâm Sát Sứ Bùi Mạc."
Bùi Mạc mặc quan phục đỏ sẫm của Ngự Long Vệ, đến đình viện liền tháo đao bên hông, liếc ngang dọc mà lập tức quỳ một gối, ôm quyền hành lễ:
"Thần Bùi Mạc, bái kiến Hoàng thượng."
"Yến Lễ, lên ." Thánh thượng khẽ gật đầu, đặt quân cờ đen hờ hững lên đầu gối, giọng ôn hòa:
"Nếu trẫm nhớ nhầm, Yến Lễ thành hơn một năm nhỉ?"
Toàn Bùi Mạc chấn động, cúi đầu đáp:
"Thần… đúng ."
"Vợ chồng son."
Thánh thượng khẽ , tựa như than thở:
"Nhật nguyệt cao soi sáng vạn vật, vợ chồng gần gũi là thế, nhưng cũng dễ trở thành xa lạ nhất."
Bốn bề yên tĩnh.
Ta cúi mắt, bàn tay thon dài nhưng gầy guộc của Thánh thượng đặt bàn cờ, tiếp:
"Yến Lễ, trẫm cử khanh đến Tam đại doanh đô úy phủ để rèn luyện, thế nào?"
Ngự Long Vệ chỉ phụ trách canh phòng trong cung cấm, nhưng Tam đại doanh là quân đội chắc trong tay Hoàng thượng. Một khi nhập ngũ và lập chiến công, tương lai thể nắm giữ binh quyền!
Đây là một con đường thênh thang tiến thẳng lên trời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hac-xung-thien/13.html.]
20
Bùi Mạc cúi đầu cung kính, hề đáp .
Sấm sét mưa móc, tất cả đều là ân điển của bậc đế vương.
Trước mặt Thánh thượng, Bùi Mạc cũng giống như mặt , chẳng gì khác biệt.
Thánh thượng giữ vẻ bình thản, ánh mắt chuyển sang : "Thôi thị."
Hắn dừng một chút, giọng điệu vẫn ôn hòa như :
"Uyển Nương, nàng gì?"
Ta dậy, cùng Bùi Mạc quỳ xuống song song, hành đại lễ bậc chí tôn cao cao tại thượng, trán chạm sát mặt đất:
"Hoàng thượng, thần nguyện nhập cung nữ quan."
Bùi Mạc kinh hãi, quên cả lễ nghi, đột nhiên sang .
Nữ quan trong cung đều xuất từ danh môn thế gia, từng kết hôn, tuyển chọn vô cùng nghiêm ngặt, hơn nữa một khi cung sẽ thể xuất cung cả đời. Chức vụ cùng Nội thị tỉnh ngang hàng, nhằm giảm bớt thế lực của đám thái giám còn sót từ tiền triều.
"Uyển Nương." Thánh thượng gọi: "Ngẩng đầu lên."
Hắn đưa tay về phía , giọng trầm mà dịu dàng:
"Tổ chế quy định, nữ quan nhập hậu cung."
"Quân với thần, phu với thê, nàng suy nghĩ kỹ ?"
Đôi tay thon dài trắng nõn, chúng ấm áp nhường nào. Khi tựa sách, khi tình nồng ý đậm giữa căn phòng, bàn tay vững vàng nắm lấy , nâng đỡ tất thảy thứ của .
Nếu đưa tay đặt lên, sẽ trở thành phi tần của .
Nếu đầu , chuyện vẫn như cũ, vẫn thể tiếp tục Thế tử phu nhân của phủ Tĩnh Ninh hầu, sống cuộc đời an nhàn sung sướng.
Ta nhắm mắt, một nữa cúi lạy:
"Thần nguyện nhập cung nữ quan, cầu xin Hoàng thượng thành ."
Bụi bay lơ lửng giữa ánh nắng.
Sau một hồi lâu, Thánh thượng rút tay về: "Đứng dậy ."
*
Một tháng , Thế tử phu nhân của phủ Tĩnh Ninh hầu, Thôi thị, đột ngột qua đời vì bạo bệnh.
Thế tử Bùi Mạc đau đớn vì mất thê tử, tự xin đến biên cương xa xôi.
Xuân đông đến, mấy năm qua , hoa quế Thượng Cung Cục nở tàn.
Ngày thăng chức lên Ty Ký, mời các đồng liêu trong cung một bữa rượu.
Không lâu , Tuần Tây Kinh Lược Sứ Bùi Mạc cung yết kiến Thánh thượng, nhận sắc phong nhậm chức.
Từ Minh Chiêu thiên điện bước , tình cờ gặp .
Cả hai đều trải qua bao sương gió, ánh mắt giao trong chốc lát, đó cùng hành lễ.
Hắn gọi "Thôi Ty Ký."
Ta gọi "Bùi đại nhân."
Giữa thiên điện một con đường nhỏ trải dài trồng hoa quế, chúng bước song song.
Đột nhiên, Bùi Mạc cất giọng:
"Uyển Nương, nếu năm đó Thôi thị, chỉ và nàng, chúng sẽ ?"
Ta dừng bước, sang , mỉm dịu dàng:
"Sẽ cùng đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn."
Đôi mắt Bùi Mạc chợt đỏ hoe, như thể chịu đựng nổi, đầu nơi khác.
Ta , giọng nhẹ nhàng: "Tiếc là… 'nếu như'."
Một cơn gió mát lướt qua, hương thơm thoang thoảng, hoa quế rơi lả tả vai và .
Mùi hương và dư âm, đều thanh sạch như .
"Bùi đại nhân, phu thê một đời, tiếc rằng duyên mỏng tình cạn."
Ta phủi cánh hoa rơi vai, bình thản :
"Từ đây, chúng từ biệt."
-HẾT-