HẠC XUNG THIÊN - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:38:19
Ngân Lang sốt ruột :
"Tiểu thư! Người hồ đồ ! Người chẳng khác nào đẩy Thế tử gia về phía ả tiện nhân !"
Ta chẳng buồn bận tâm.
Sau bữa tối, Hầu phu nhân sai mời sang viện của bà.
"Con thông minh như , cớ trong chuyện hồ đồ thế?"Hầu phu nhân nắm tay , nghiêm giọng: "Một nữ nhân bên ngoài, thể sánh với tình nghĩa phu thê? Cớ gì chỉ vì chút chuyện mà tranh cãi?"
Ta im lặng.
"Mẹ con dạy con thế nào, hả Uyển Nương?" Hầu phu nhân kiên nhẫn khuyên nhủ, "Nam nhân tam thê tứ là lẽ thường, nhưng con mới là chính thê của nó! Dù nó sủng ái con hồ ly tinh thế nào, cũng thể vượt mặt con !"
Ta bỗng nhiên bật .
Hầu phu nhân ôm lấy , giọng dịu :
"Ngoan nào, lời . Chờ con con , địa vị sẽ vững chắc. Đừng cố chấp mãi với cơn giận nữa."
Ngày hôm , từ Thái sư phủ gửi thư đến, từng lời đều ôn hòa khuyên nhủ:
"Uyển Nương, chuyện xảy , con vốn thông minh, hẳn tự hiểu lợi hại thế nào."
Mẫu lặp :
"Đừng cố chấp mãi với cơn giận ."
Ta nhắm chặt mắt.
Bùi Mạc một lòng hai , nhưng tất cả đều chỉ trách .
Có thứ gì đó nghẹn cứng trong cổ họng , khiến gần như thể thở nổi.
Một lúc lâu , nhắm mắt xoa trán, khẽ dặn Ngân Lang:
"Dọn bữa tối, mời Thế tử gia đến."
Ngân Lang vui mừng khôn xiết:
"Vâng, nô tỳ ngay!"
07
Tối hôm đó, Bùi Mạc trở về Phù Vân Viện, cả viện đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngân Châu cẩn thận vấn tóc cho , :
"Thế tử gia vẫn nhớ đến đấy. Triều phục căn bản hề đưa đến Huy Xuân Phường, mà vẫn đặt trong thư phòng. Chỉ chờ mở lời, ngài liền về ngay khi hạ triều."
"Người , chỉ cần dùng chút thủ đoạn, còn chỗ cho ả tiện nhân ?"
Ta gương đồng, khẽ mỉm , tựa hồ vô cùng vui vẻ. ánh mắt phản chiếu trong gương xa lạ đến mức khiến chính cũng thấy sợ hãi.
Bùi Mạc khoác lên bộ trường bào bằng gấm trắng ngọc. Hắn vốn là võ tướng, hiếm khi mặc y phục màu sắc tươi sáng như thế, chỉ bởi thích.
Hắn nắm lấy tay , sắc mặt vẫn như thường, giọng điệu vẫn ôn hòa.
Dùng bữa xong, tặng một chiếc trâm ngọc bích khắc hình uyên ương.
Bùi Mạc đích cài trâm lên tóc gương đồng, khẽ hôn lên tóc mai , tựa như ngày thứ hai khi thành , thì thầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hac-xung-thien/5.html.]
"Phu nhân thật xinh ."
Nụ hôn mềm mại quấn quýt, từ chóp mũi lan đến vành tai.
Bùi Mạc bế bổng lên, ôm trong nội thất.
Trước khi nụ hôn tiếp theo rơi xuống, khẽ nghiêng đầu, khiến chỉ thể hạ môi xuống bên má.
Giọng mềm mại như nước:
"Thiếp đến kỳ nguyệt sự ."
Thân hình Bùi Mạc thoáng khựng .
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn nhớ rõ ngày tháng của , chỉ khẽ hôn lên trán, đó ôm lòng.
Tất cả đều ngầm hiểu rằng nhượng bộ, nghĩ thông suốt mà buông bỏ cơn giận .
Ngày thứ ba khi kỳ nguyệt sự kết thúc, tiểu tư của Bùi Mạc đến báo:
"Tối nay Thế tử gia sẽ đến Huy Xuân Phường."
Ta bật .
Người gối đầu bên là như thế đấy.
Hắn rõ, thể vượt qua nỗi đau .
vẫn ép cúi đầu, vẫn cao mà giáo huấn , vẫn đóng vai hiền thê quản lý nội trạch, chuẩn sẵn hành trang để đến Huy Xuân Phường.
Trái tim vẫn quặn lên từng cơn đau âm ỉ, nhưng bàn tay vô hình đang siết chặt cổ họng giờ nới lỏng ít.
Chỉ khi cúi đầu, mới thể thở .
Đêm Trung thu, Bùi Mạc uống rượu trong cung, hiếm hoi mới trở về Phù Vân Viện.
Ta nhận lấy chiếc khăn tay Ngân Châu đưa tới, bên giường lau mồ hôi cho .
Trên vẫn vương mùi hương nhè nhẹ của hoa quế, trong cơn mơ màng, khẽ nắm lấy cổ tay , thấp giọng gọi:
"Uyển Nương..."
Ta khẽ đáp một tiếng, gì thêm, chỉ lặng lẽ khuôn mặt tuấn tú của .
Mãi đến giây phút , mới chợt nhận —
Ta còn để tâm đến việc hương hoa là từ trong cung từ dính lên nữa.
08
Sau Trung thu, ngày Bùi Mạc đến Huy Xuân Phường dần dần nhiều hơn, nhưng cứ đến mùng năm, mùng mười hàng tháng, vẫn trở về chính viện.
Đám hạ nhân lấy hài lòng—chung quy Thế tử gia vẫn hướng về Phù Vân Viện.
Hầu phu nhân cũng hài lòng—thái độ thản nhiên của khiến bà cho rằng phong thái của một chính thất đoan trang.
chỉ , từ trận cãi vã hôm đó đến nay, và Bùi Mạc từng hoan ái trở .
Vợ chồng chung chăn, nhưng mỗi một giấc mộng, âm thầm giằng co trong im lặng.