Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hai Cuộc Gọi, Một Kẻ Phản Bội - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1


Thấy bạn trai Bộ Hướng Dương đi đến, tôi còn chưa kịp nói gì thì cô ta đã như chim én sà vào lòng anh ta.


Cô ta vừa khóc vừa sụt sịt: "Dương sư huynh, em... em thật sự không biết phải làm sao nữa, anh giúp em đi."


Bộ Hướng Dương dỗ dành cô ta: "Được rồi, người không sao là tốt rồi. Mấy chuyện còn lại để anh lo."


"Em may mắn đấy, đồ ngốc, lần sau phải cẩn thận hơn nhé. Em có biết anh sẽ rất lo cho em không?"


Cô gái le lưỡi tinh nghịch: "Em biết rồi mà~"


Sau khi dỗ dành cô ta ngồi ở bồn cây ven đường, anh ta bắt đầu chụp ảnh hiện trường một cách rất chuyên nghiệp.


Xong xuôi, Bộ Hướng Dương mới sực nhớ đến “người còn lại” là tôi — nạn nhân còn lại trong vụ va chạm. Anh ta nhíu mày bước đến, như thể muốn tính sổ.


Tôi dựa vào đầu xe, nhướng mày nhìn anh ta:
"Anh không định giải thích gì à?"


Anh ta thấy là tôi thì sững người, mặt vừa kinh ngạc vừa lúng túng. Chắc không ngờ sẽ bị bắt gặp đang ôm ấp cô gái khác như vậy.


Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt trách tôi:


"Khả Nhi, em lái xe kiểu gì vậy? Có bằng lái năm năm rồi mà thi lý thuyết chắc trả lại cho thầy dạy luôn rồi ha?"


"Tiểu Nguyệt mới lấy bằng, còn chưa quen đường, thấy bồn cây to thế sao em không tránh ra một chút?"


"Lần này cô ấy may mắn không bị thương, nhưng lần sau nếu thật sự bị gì, lương tâm em chịu nổi không?"


Tôi thì chẳng thấy cắn rứt chút nào. Một là tôi không quen cô gái kia, càng không biết cô ấy mới lấy bằng.


Hai là tôi đi trước, cô ta đi sau, trách nhiệm rõ ràng là của người phía sau. Tôi không hề phanh gấp hay chuyển hướng bất ngờ, cô ta tự tăng tốc rồi đ â m vào tôi.


Nên dù có báo công an thì tôi cũng không phải người chịu trách nhiệm chính.


Tôi chẳng buồn đôi co chuyện xe cộ, tôi quan tâm hơn là mối quan hệ giữa anh ta và cô gái kia.


Tôi khoanh tay nhìn thẳng vào anh ta:
"Anh đừng lảng tránh. Tôi hỏi lại lần nữa — anh và cô ta có quan hệ gì?"


Ánh mắt Bộ Hướng Dương né tránh. Bị tôi ép hỏi đến lần thứ hai, anh ta mới lúng búng:
"Cô ấy tên là Hứa Hi Nguyệt, là đàn em trong nhóm nghiên cứu thôi."


Chỉ là đàn em thôi?


Ánh mắt cô ta nhìn anh ta đầy si mê, còn anh ta thì lo sốt vó khi cô ta khóc. Cái kiểu phản ứng đó, ai tin chỉ là quan hệ anh em?


Một người tên là Hướng Dương, người kia tên Hi Nguyệt. Thật đúng là trời sinh một cặp!


Tôi chẳng muốn làm ầm lên, chỉ lạnh nhạt hỏi:
"Anh em sư huynh sư muội mà ôm nhau như vậy à? Anh đang lừa tôi hay lừa chính mình? Người lớn cả rồi, có gì không nói thẳng ra? Việc gì phải làm ra vẻ để rồi ai cũng khó xử?"


Tôi vừa đau lòng vừa tức giận, nhưng vẫn quyết định cho anh ta một cơ hội để kết thúc mối quan hệ này trong yên bình.


Ai ngờ anh ta nổi đóa lên ngay lập tức.


"Khả Nhi, em có thể đừng vô lý vô cớ ghen tuông nữa được không? Lúc nãy Tiểu Nguyệt hoảng loạn quá nên mới nhào vào lòng anh. Cô ấy còn nhỏ, lần đầu gặp chuyện như vậy, có hành động hơi quá cũng là bình thường."


"Tiểu Nguyệt là cô gái đơn thuần và tốt bụng. Làm ơn đừng dùng suy nghĩ bẩn thỉu của em để phán xét chúng tôi."


Ồ, giờ lại thành tôi sai?


Tôi không muốn phí lời nữa, thẳng thừng nói:
"Chúng ta chia tay đi."

 

2


Mắt Bộ Hướng Dương trợn tròn, cố kiềm chế cơn tức:
"Em có thể lý trí chút không? Anh đã nói giữa anh và Tiểu Nguyệt không như em nghĩ mà."


"Được rồi, chuyện của chúng ta nói sau. Giải quyết chuyện xe đã. Tiểu Nguyệt thuê xe, giờ xe hư rồi, phải đền tiền. Mà vì lỗi là của em, nên em đền bù đi. Xem như thỏa thuận riêng, khỏi làm lớn chuyện."


Tôi nhìn anh ta như thể đang nhìn một kẻ đầu óc có vấn đề.


Xe tôi ở trước, bị móp nhẹ phần đuôi. Xe cô ta ở sau, đèn pha bên phải vỡ tan, móp sâu — tiền sửa chắc cũng cả chục triệu.


Tôi còn chưa bắt đền, giờ anh ta lại muốn tôi gánh luôn chi phí?


Anh cho rằng tôi sai, tôi thì biết mình đúng. Tôi không muốn dây dưa thêm, móc điện thoại ra:
"Vậy thì báo công an."


Hứa Hi Nguyệt lúc nãy còn nép mình như rùa rụt cổ, giờ nghe tới báo công an thì lập tức lao tới ôm tay Bước Hướng Dương, nước mắt lưng tròng:
"Dương sư huynh, không được báo công an! Em mà có tiền án thì sau này sao thi công chức, sao sống tiếp được? Em... em thà chec còn hơn!"


Bộ Hướng Dương xót cô ta lắm, lập tức gạt điện thoại trong tay tôi rơi xuống đất.


"Nghe chưa, không được báo công an! Chuyện nhỏ vậy thỏa thuận riêng là xong, cần gì làm lớn!"


"Khả Nhi, em có lương tâm không? Em định ép chec Tiểu Nguyệt mới vừa lòng à? Chút tiền đó em trả được mà, đừng làm trò mất mặt như vậy!"


Tôi nhặt điện thoại lên, màn hình nứt toác như mạng nhện.


Tôi ngẩng đầu nhìn — anh ta đang nhẹ nhàng ôm cô ta, thái độ dịu dàng trái ngược hoàn toàn với vẻ khó chịu khi nói chuyện với tôi.


Tay anh ta đặt lên eo cô nàng, cô ta thì dụi mặt vào ngực anh ta mà khóc.


Cảnh tượng này, ai nhìn mà tin họ chỉ là anh em?


Tôi lạnh giọng nói:
"Tôi không sai. Tôi sẽ không thỏa thuận riêng."


Tôi bấm 110 gọi báo công an, vừa kết nối là báo luôn vị trí.


Bộ Hướng Dương không ngờ tôi dám thật sự báo, giật điện thoại đập xuống đất lần nữa.


"Khả Nhi, em điếc à? Anh đã nói đừng báo công an! Em muốn ép Tiểu Nguyệt chec thì mới chịu sao? Em ác độc như vậy ai mà chịu nổi!"


"Đừng quên là chúng ta sắp làm lễ đính hôn! Hôm nay em làm vậy, anh phải suy nghĩ lại xem có nên cưới một người phụ nữ độc ác như em hay không!"


Tôi cười nhạt.


Ồ, hóa ra anh còn nhớ chuyện đính hôn?


Nhưng giờ chẳng còn quan trọng nữa.
Đồ bẩn rồi, tôi không cần.

 

3


Tôi bình tĩnh lại, nói rõ ràng:
"Không cần suy nghĩ nữa. Đã chia tay rồi, thì lễ đính hôn khỏi tổ chức."


Bộ Hướng Dương bực bội:
"Em đừng làm loạn nữa! Hủy báo công an đi, bồi thường cho Tiểu Nguyệt, anh còn có việc phải làm, không rảnh dây dưa với em!"


Tôi nhún vai:
"Sợ bị kết tội bỏ trốn thì cứ đi đi."


Lời tôi vừa dứt, Hứa Hi Nguyệt càng khóc lớn hơn, níu lấy tay Bước Hướng Dương:
"Dương sư huynh, em sắp bị bắt thật sao? Em sợ quá... nếu em ngồi toò thì còn sống để làm gì nữa..."


"Em không muốn sống nữa, chi bằng để em chec cho xong..."


Bộ Hướng Dương ôm lấy cô ta, quay sang chỉ trích tôi:
"Chỉ là va chạm xe nhỏ thôi mà, sao em phải tuyệt tình như vậy? Em giận thì đổ hết lên đầu anh cũng được, Tiểu Nguyệt không liên quan."


"Em như vậy chỉ khiến anh càng chán ghét hơn."


Tôi thật sự không muốn nghe thêm một chữ nào, đứng im lặng tựa vào xe chờ công an đến.


Giao thông khu đó không đông nên chúng tôi không dời xe đi. Cảnh sát đến, nhìn một cái là xác định lỗi hoàn toàn thuộc về xe phía sau.


Tôi thấy Hứa Hi Nguyệt cả người như sụp đổ, nước mắt lặng lẽ rơi khi nhìn sang Bước Hướng Dương.


Anh ta đau lòng, cuối cùng ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt cảnh sát:


"Xin anh đừng bắt Tiểu Nguyệt, đừng để cô ấy có tiền án, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy cả. Nếu cần phạt, cứ phạt tôi!"


Hứa Hi Nguyệt cũng cảm động đến mức quỳ xuống theo, nước mắt rưng rưng:


"Dương sư huynh, em không đáng để anh làm vậy đâu..."


"Chuyện này là anh tự nguyện."


Tôi và cảnh sát đứng nhìn họ biểu diễn, mặt không biểu cảm.


Cảnh sát cũng thấy buồn cười, quay sang hỏi tôi:
"Cô quen họ à?"


Tôi lắc đầu dứt khoát:
"Không quen.”


Va chạm nhẹ, không ai bị thương, nên cảnh sát đề nghị hòa giải.


Tôi chỉ vào Bộ Hướng Dương:
"Tôi cũng muốn hòa giải, mà anh ta đòi tôi chịu trách nhiệm, bắt tôi bồi thường nữa."


Bộ Hướng Dương nghe nói có thể hòa giải thì lập tức đỡ Hứa Hi Nguyệt dậy, rồi không quên xác nhận:
"Chuyện này rõ ràng là lỗi của em, nếu em tránh ra thì đã không có tai nạn. Nên em phải đền tiền là đúng."


Có lẽ cảnh sát cũng đoán ra IQ anh ta không cao, nghiêm túc nói:
"Vậy là cố tình tống tiền rồi, mức độ nặng là có thể bị xử lý hình sự."


Bộ Hướng Dương tái mét mặt, im như thóc.


Tôi chẳng buồn nói thêm, lấy biên bản tai nạn rồi lên xe rời đi.

 

4

 

Tâm trạng rối bời trở về nhà, tôi nhận được cuộc gọi của cô bạn thân Hạ Dao Dao, hỏi tôi mẫu thiệp cưới chọn thế nào rồi.

 

Tôi cáu kỉnh đáp: "Hủy cưới rồi, tớ chia tay với Bộ Hướng Dương rồi."

 

Tôi kể lại chuyện tai nạn xe cho cô ấy nghe.

 

Hạ Dao Dao sững sờ: "Cái người ngu si như vậy thật sự là Bộ Hướng Dương à? Còn dẫn nhóm nghiên cứu nữa? Chắc là kéo cả nhóm xuống hố rồi!"


Cô ấy nói vậy làm tôi nhớ lại.


Sau khi tốt nghiệp, Bộ Hướng Dương vẫn không kiếm được việc. Hắn thì chê lương thấp, lúc lại bảo công việc không có tương lai.


Tôi không đành lòng nhìn hắn ngày càng sa sút nên nhờ bạn trai của Dao Dao mượn danh nghĩa nghiên cứu phát triển, chi tiền tuyển hắn về công ty.

 

Mức lương, công việc đều được thiết kế theo đúng yêu cầu của hắn.


Thậm chí vừa vào làm đã cho hắn quản lý một nhóm nhỏ.


Thật ra, tất cả là do tôi đứng sau âm thầm giúp đỡ, không ngừng rót vốn cho nhóm của hắn hoạt động.


Hạ Dao Dao cũng nhớ ra, hỏi lại tôi: "Cậu chia tay rồi, vậy giải tán nhóm hắn được chưa?"

 

"Mấy năm nay tôi nhìn cái nhóm đó đã ngứa mắt lắm rồi, chẳng làm được việc gì còn suốt ngày đòi kinh phí."

 

Đã quyết định chia tay, hủy cưới thì tôi tất nhiên chẳng còn gì phải luyến tiếc.

 

Tôi hờ hững trả lời: "Ừ, giải tán đi. Làm cho gọn gàng một chút, đừng để chó cùng dứt giậu."

 

Dao Dao vui vẻ đồng ý, rồi cúp máy.


Vừa dứt cuộc gọi, tin nhắn của Bộ Hướng Dương liền đến:
"Khả Nhi, nghe anh đi, bồi thường cho Tiểu Nguyệt đi."

 

"Cô bé cứ khóc mãi, khóc sưng cả mắt, chẳng đáng bao nhiêu tiền, em cứ đưa cô ấy đi."

 

"À đúng rồi, còn phải đăng lời xin lỗi công khai trên vòng bạn bè, nói rõ chuyện này không phải lỗi của Tiểu Nguyệt, không là cô bé nghĩ lung tung đấy."

 

Loading...