Hai Cuộc Gọi, Một Kẻ Phản Bội - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:23:52
Tôi nhìn đống tin nhắn ấy, khóe miệng giật giật, rồi lập tức chặn luôn hắn.
Không hiểu sao hồi đó tôi lại yêu một kẻ ngu xuẩn như thế.
Sau khi bị tôi chặn, hắn còn liên tục đổi số gọi điện, nhắn tin. Nhưng tôi chặn hết.
Đến lúc hắn không còn số nào để dùng nữa, tôi cũng được yên vài ngày.
Hôm đó nghỉ, tôi ngủ nướng đến tận trưa.
Đói quá nên tôi đặt vài món ăn ngoài.
Chưa đến 5 phút đã có chuông cửa, tôi nghĩ đồ ăn đến rồi nên chạy ra mở.
Không ngờ đứng trước cửa lại là Bộ Hướng Dương và Hứa Hi Nguyệt.
Hôm nay hai người mặc đồ đôi, hắn mặc đen, cô ta mặc trắng.
Vừa thấy tôi, hắn liền nổi giận:
"Em còn định giận dỗi đến bao giờ? Anh gọi bao nhiêu cuộc mà em không bắt, còn chặn cả số! Tiểu Nguyệt đang chờ tiền bồi thường, bên kia giục dữ lắm rồi, mau chuyển tiền đi!"
5
Hết cái lớp kính màu của tình yêu, tôi thấy hắn thật sự cực kỳ phiền phức.
Lúc này tôi cũng đang đói phát cáu, nên giọng càng gay gắt:
"Hai người bị u não ảnh hưởng trí tuệ à? Cảnh sát đã nói rõ xe sau chịu toàn bộ trách nhiệm, người phải bồi thường là hai người đấy! Nếu hai người không đến, tôi còn suýt quên xe tôi bị móp, xước hết đuôi, phải thay nguyên bộ linh kiện. Ai trả đây?"
Tôi rút hóa đơn sửa xe ra, quăng thẳng vào mặt Bước Hướng Dương.
Hắn vừa nhìn thấy số tiền liền đen mặt, gào lên:
"Sửa xe gì mà tới 30 triệu, cô lừa đảo à! Tôi kiện cô đấy!"
Tôi nhún vai: "Vậy anh kiện đi. Dù sao hóa đơn này do gara chính hãng phát, thật hay giả chẳng liên quan gì tôi."
Hắn tức đến phát điên, xé nát hóa đơn rồi cười ha hả:
"Giờ không có hóa đơn nữa, khỏi phải bồi thường!"
Tôi chẳng buồn nói cho hắn biết giờ là hóa đơn điện tử, muốn in bao nhiêu bản cũng được.
Hứa Hi Nguyệt vẫn không nhận ra vấn đề, còn khích lệ:
"Dương sư huynh giỏi quá!"
Bộ Hướng Dương được cổ vũ, càng vênh mặt:
"Xe cô không sao mà sửa hết 30 triệu, xe Tiểu Nguyệt nát như vậy, bọn tôi chỉ lấy 100 triệu là còn nương tay lắm rồi!"
Tôi thấy đồ ăn chưa đến, cũng chẳng muốn phí thời gian với hai kẻ ngu, mặt lạnh tanh định đóng cửa lại.
Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân.
Không biết Hứa Hi Nguyệt nghĩ gì mà đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt tôi, khóc lóc thảm thiết:
"Xin chị bồi thường cho em đi, em mới đi làm, trong tay không có 100 triệu đâu, có bán thân cũng gom không đủ!"
"Xe là chị tông nát, bồi thường là lẽ đương nhiên mà, không thể vì sư huynh tốt với em mà chị cố tình nhắm vào em được!"
Bộ Hướng Dương nhìn Hứa Hi Nguyệt vừa khóc vừa gào, đau lòng không chịu nổi.
Hắn kéo tay cô ta:
"Tiểu Nguyệt, đừng cầu xin cô ta, cô ta là đồ máolạnh sắt đá!"
Hứa Hi Nguyệt nức nở: "Nhưng không xin thì tiền đâu ra?"
Hắn im lặng, chỉ cứng đầu ôm lấy Hứa Hi Nguyệt.
Tôi khoanh tay đứng nhìn hai người bọn họ, rồi nhận lấy túi đồ ăn từ shipper, tiện tay đóng sầm cửa lại.
Có thời gian cãi nhau với hai đứa ngu, thà ăn thêm miếng cơm còn hơn.
Cửa vừa đóng, Bộ Hướng Dương đã đập cửa, chửi rủa om sòm.
Tôi vừa ăn vừa gọi ban quản lý khu nhà, bảo họ đuổi người đi, dặn luôn lần sau đừng cho mấy kẻ đó vào.
Mỗi tháng tôi đóng mấy triệu tiền phí quản lý đâu phải để nuôi không đám người vô dụng đó.
Chẳng bao lâu sau, bảo vệ tới và đuổi cả hai đi.
Tôi yên tâm ăn nốt bữa rồi quay lại giường ngủ tiếp.
Đang mơ thì bị chuông điện thoại của Hạ Dao Dao đánh thức.
Mắt nhắm mắt mở mò lấy máy nghe.
Giọng điệu hí hửng của Hạ Dao Dao vang lên:
"Trời đất ơi, cậu còn ngủ được à? Bị người ta đưa lên mạng rồi, giờ hot rần rần!"
"Năm nay cậu đúng là xui tận mạng, dính liền hai đứa ngu. Tôi vừa xem video là biết bị cắt ghép, vậy mà vẫn có đám người tin được!"
Từ lời lải nhải của Hạ Dao Dao, cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Ai đó đã đăng video Hứa Hi Nguyệt quỳ gối cầu xin tôi lên mạng, còn đặt tiêu đề:
"Ác nữ gây tai nạn không chịu bồi thường, nạn nhân bất lực đến tận nhà quỳ lạy."
Dân mạng bây giờ rất thích làm anh hùng chính nghĩa, nhất là khi thấy dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của Hứa Hi Nguyệt.
Người ta theo bản năng luôn nghiêng về phía kẻ yếu, nên dưới video có cả đống người không biết đầu đuôi gì mà chửi tôi té tát.
Hạ Dao Dao hỏi tôi có muốn xử lý vụ này không, tôi lắc đầu.
Chỉ là chuyện vặt, việc gì phải so đo với hai đứa đầu đất?
Sau khi cười xong, cô ấy mới nói chuyện chính:
"Tôi mới gửi cho cậu một dự án qua điện thoại, nếu thấy hứng thú thì tối mình gặp nhau ăn tối nói chuyện."
"Tôi vốn định kéo cậu vào làm cùng vì thấy tiềm năng lớn, nhưng cậu cứ mê mệt cái tên Hướng Dương đó. Giờ cậu tỉnh rồi, thì để chị đây dẫn cậu kiếm thêm thu nhập!"
Tôi đồng ý, rồi mở tài liệu Hạ Dao Dao gửi.
Đúng là một dự án rất khả quan.
Tôi nhắn tin xác nhận sẽ đi ăn tối với cô ấy.
6
Tối hôm đó, Hạ Dao Dao gửi cho tôi định vị và tên phòng riêng.
Khi tôi đến nơi, vừa bước vào cửa liền thấy Bộ Hướng Dương trong bộ vest bị chặn ngoài cổng.
Hứa Hi Nguyệt đứng bên cạnh hắn, mặt hằm hằm mắng mỏ nhân viên lễ tân.
Tôi chẳng có hứng nhìn hai người đó, bèn lách người đi thẳng vào.
Nhân viên lễ tân không những không cản tôi, còn lễ phép mở cửa phụ.
Bộ Hướng Dương trông thấy tôi đi thẳng vào, mắt trợn trừng.
Hắn giơ tay chỉ vào tôi, tức tối hét lên:
"Tại sao cô ta được vào còn chúng tôi thì không? Tôi nói rồi, chúng tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn! Nếu trễ hẹn mất mấy tỷ thì ai chịu trách nhiệm hả?”
Anh lễ tân vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp:
"Xin lỗi anh, trà lâu bên em là hội viên mới được vào. Cô gái này là hội viên, nên dĩ nhiên có thể vào.”
Bộ Hướng Dương gào lên:
"Thế thì bây giờ tôi đăng ký hội viên! Một cái quán tồi tàn mà bày đặt thành viên với chẳng hội, đáng đời ế khách!"
Anh lễ tân rút ra máy cà thẻ, nụ cười vẫn giữ nguyên nhưng ánh mắt đầy châm biếm:
"Phí vào hội tối thiểu là 66.669 tệ, anh muốn thanh toán bằng tiền mặt hay cà thẻ ạ?"
Tôi quay lại liếc nhìn, thấy mặt Bộ Hướng Dương đen kịt qua lớp kính.
Chắc là hắn có thể xoay được số tiền đó, nhưng chắc chắn là toàn bộ vốn liếng cuối cùng.
Cái dự án hắn theo đuổi bấy lâu vẫn đang lỗ chỏng vó, lương thì chỉ nhận phần cứng vì không có lợi nhuận để chia phần trăm.
Ánh mắt tôi nhìn qua khiến hắn nổi điên, bắt đầu đập kính gào rú.
Rồi bị hai anh bảo vệ mặc vest lôi đi.
Hứa Hi Nguyệt trừng mắt đầy căm hận nhìn tôi, rồi cũng lẽo đẽo theo sau.
Tôi quay đầu đi vào phòng bao.
Hạ Dao Dao đã đợi sẵn bên trong.
Trong phòng còn có một người đàn ông trẻ mặc vest.
Hạ Dao Dao đứng lên giới thiệu:
"Đây là Tần Nam, chính là người phụ trách dự án tớ nói với cậu."
Tôi lịch sự bắt tay anh ấy.
Sau đó ba người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí khá vui vẻ.
Lúc giữa bữa tôi đi toilet, không chú ý nên va phải ai đó ở góc hành lang.
Tôi vừa định mở miệng xin lỗi, người kia đã lùi lại chỉ tay vào tôi mắng xối xả:
"Lạc Khả Nhi, cô lại giở trò này để gây chú ý với tôi à? Đừng mơ quay lại! Mẹ tôi nói rồi, loại phụ nữ độc ác như cô không xứng làm dâu nhà tôi!"
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên là Bộ Hướng Dương, lần này không có Hứa Hi Nguyệt đi theo.
Không biết hắn lẻn vào bằng cách nào.
Tôi chẳng buồn nói gì, định bước qua hắn rời đi.
Hắn liền túm lấy cổ tay tôi, hung hăng quát:
"Đi cái gì mà đi, cô còn chưa bồi thường cho Tiểu Nguyệt, cũng chưa xin lỗi cô ấy! Nếu hôm nay không làm rõ hai chuyện đó thì đừng mong rời khỏi đây!"
Tôi cạn lời.
Tôi thật sự không hiểu sao hồi đó mình lại không nhận ra hắn không có não.
Tôi nhìn hắn, thản nhiên đáp:
"Hai chuyện đó tôi không làm. Muốn thì cứ gọi cảnh sát."
Dĩ nhiên hắn không dám gọi, vì cảnh sát đã xác định rõ Hứa Hi Nguyệt là người hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Dù hắn có gọi hay quỳ lạy thì kết luận đó cũng chẳng thay đổi được gì.
Tần Nam từ phía sau bước tới, lạnh lùng đẩy hắn ra:
"Chó ngoan không chắn đường."
Bộ Hướng Dương lảo đảo, suýt nữa đập vào thùng rác bên cạnh.
Tôi quay về phòng dưới sự hộ tống của Tần Nam.
Hạ Dao Dao thấy chúng tôi đi vào cùng nhau, ánh mắt đầy ẩn ý cười cợt nhìn tôi.
Tôi lờ đi, tiếp tục bàn chuyện với Tần Nam.
Đang lúc bữa ăn sắp kết thúc, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở.
Tôi và Hạ Dao Dao đồng loạt quay đầu lại.
Còn chưa thấy rõ mặt người, đối phương đã hét lên:
"Lạc Khả Nhi, sao cô lại ở đây? Cô rẻ rúng đến thế sao? Tôi đã nói không thể quay lại, nhà tôi cũng không đồng ý, cô không được đúng ý thì quay ra phá hoại sự nghiệp của tôi à?"
"Người như cô, một ngón tay của Tiểu Nguyệt cũng không bằng! Cô đúng là đồ rác rưởi! Đồ đ ê t i ệ n!"
Tôi nghe hắn mắng đến mức muốn lên giúp hắn tắt tiếng luôn.
Còn chưa kịp ra tay, Tần Nam đã bước nhanh lên, thẳng tay đấm cho hắn một phát bay ra ngoài.
Anh ta mặt không cảm xúc, lấy khăn trên bàn lau tay, chán ghét nói:
"Bẩn hết tay rồi."
Tôi nhìn thấy Bộ Hướng Dương tức đến run bần bật.
Không thể phủ nhận, nhìn thấy hắn bị vả mặt như vậy, cảm giác... thật sự rất sướng.
7
Gương mặt của Tần Nam lạnh tanh, anh nhìn chằm chằm vào Bộ Hướng Dương:
"Anh đang làm cái gì đấy?"
Bộ Hướng Dương vừa thấy Tần Nam liền như gà chọi xù lông, gân cổ quát lên:
"Tần Nam, tôi biết ngay là anh! Là anh cướp mất nguồn tài trợ của tôi!"
"Đồ phản bội, anh không sợ bị trời đánh sao?"
Tần Nam nhướng mày đáp lại:
"Tôi phản bội cái gì? Anh làm không ra gì thì đố kỵ người khác làm tốt hơn à?"
Bộ Hướng Dương tức điên, túm cổ áo Tần Nam, vừa kéo vừa chửi rủa không ngừng:
"Dự án đó vốn là ý tưởng của tôi, anh là đồ ăn cắp! Tôi phải kiện anh, cho anh thân bại danh liệt!"
Tần Nam chẳng hề nổi giận, cười cười đẩy hắn ra:
"Anh lấy gì chứng minh tôi ăn cắp? Lùi một vạn bước mà nói, ý tưởng đó ban đầu là tôi đưa ra, tôi làm tốt hơn anh thì có gì sai?"
Bộ Hướng Dương giận tới mức đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Tần Nam như muốn nhào tới đánh nhau.
Nhưng Tần Nam chẳng buồn phí thời gian, quay sang dịu dàng nói với tôi:
"Chúng ta về thôi, chắc Hạ tiểu thư đang đợi rồi."