Hai Kiếp Nhân Sinh
Chương 3
6.
Hắn mỉm cười có chút bất đắc dĩ, xoa xoa ngón tay ta: “Là trà sáng nay quá nóng, hay là đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của nàng? Hôm qua ta đã đặc biệt yêu cầu nhà bếp thêm món mới, nàng không thích à?”
Bây giờ thiên hạ đã thái bình, một Tướng quân như hắn lại lo liệu mọi việc từ cơm ăn đến sinh hoạt của ta.
Ngày thường, khi thấy phu nhân nhà khác có đồ gì mới, hắn cũng sẽ mua cho ta một cái.
Ngay cả Hoàng đế hiện tại cũng từng trêu chọc hắn, nói hắn có thể đổi nghề để trở thành thị nữ cho phu nhân nhà mình.
Nghĩ tới đây, ta quay đầu lại nói: “Ồ, tiếc là hôm nay uống quá nhiều trà nên không ăn được bánh hạt dẻ.”
Sau khi nghe những lời của ta, hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ cần nàng chịu ăn, mỗi ngày ta đều mua cho nàng.”
Ta mím môi mỉm cười. Tổ mẫu muốn cứu lấy thể diện của Thẩm gia, bảo vệ thanh danh của Bích Lan nên muốn bí mật xử lý chuyện này.
Nhưng ta không lương thiện như vậy đâu.
Ta đã trải qua hai kiếp người, người khác đối xử với ta như nào, ta sẽ đối xử lại với người đó như thế.
Tình cờ, ngày hôm đó đẹp trời, Bình Dương công chúa bỗng dưng nổi hứng, tổ chức một trận thi đấu cầu ngựa tại biệt viện ngoại ô kinh đô, mời các công tử, tiểu thư của các gia tộc quyền quý đến tham dự.
Công chúa Bình Dương là muội muội duy nhất của đương kim hoàng đế, rất được sủng ái.
Mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ trên sân, công chúa Bình Dương mặc một bộ trang phục màu đỏ, cổ tay đeo một dải ruy băng màu xanh nhạt, chân đi giày da dài, tóc búi cao, khuôn mặt trắng nõn hơi nhếch lên, tay cầm một quả bóng, kiêu ngạo nói: “Hôm nay ván đầu tiên, ta sẽ một mình đấu với ngươi.”
Ta vung gậy, nheo mắt: “Đã nhiều năm không đụng tới, mong công chúa nhẹ tay.”
Nàng mỉm cười, quay đầu lại, giơ đôi tay mảnh khảnh lên.
Kiếp trước Bình Dương không phóng khoáng vui vẻ như bây giờ, ngược lại nàng luôn thận trọng trong thâm cung, như đi trên tấm băng mỏng.
Trước khi Hoàng huynh của nàng qua đời, người đã cầu xin Tiêu Ngọc Dương tha mạng cho muội muội của mình.
Vì vậy, dù khó khăn đến mấy, nàng vẫn cố gắng sống sót.
Nhưng sau đó, để dập tắt chiến tranh với nước Thiên Dung, dù cho ta có ngăn cản như thế nào thì Tiêu Ngọc Dương cũng nhất quyết đưanàng ấy đi hoà thân.
Nàng chưa bao giờ được hưởng sự sủng ái của một công chúa nhưng nàng vẫn thẳng lưng gánh vác sứ mệnh của mình.
Nàng ấy nói: “Tỷ tỷ, muội là một công chúa.”
Ở vùng đất man rợ như vậy, chỉ trong vòng bốn năm, nàng đã chết.
Khi ta chuẩn bị cưỡi ngựa, Thẩm Như An sải bước tới đưa tay về phía ta.
“Không cần.” Ta gạt tay hắn, chưa đầy một hơi thở đã leo lên lưng ngựa.
Hắn chậm rãi thu tay lại, ánh mắt có chút ảm đạm: “Ta quên mất, Uyển Uyển trước kia cưỡi ngựa bắn cung rất giỏi.”
Ta kéo dây cương, hạ mắt xuống nhìn hắn ta.
Tất nhiên là hắn đã quên, cũng như hắn đã quên mất lúc đầu hắn yêu ta như thế nào, thời gian luôn bào mòn đi bao kỷ niệm.
Ta đã giữ lời hứa, chơi cầu cùng Bình Dương.
Đúng là ta đã không chơi cầu nhiều năm rồi, không phải vì ta không thích mà vì tổ mẫu không thích.
Nhưng người không nói rõ ràng, bởi vì người biết Thẩm Như An rất coi trọng ta nên luôn nói bóng gió.
Ta biết mình nợ Thẩm gia một đứa con để nối dõi, cũng không muốn làm Thẩm Như An mất mặt nên dần dần không chơi những cái này nữa.
Tiếng trống nổi lên, tiếng vó ngựa dồn dập.
Đánh cầu, xoay tay, nghiêng người, sút cầu ra sau lưng…
Mỗi động tác đều khiến ta nhớ lại bản thân của nhiều năm về trước.
Ta thắt chặt dây cương, nhìn quả cầu bay chéo vào tấm lưới đối diện. Mãi đến khi tiếng reo hò vang lên, ta mới chợt bừng tỉnh.
Bình Dương công chúa xuống ngựa, dùng cung chỉ chỉ: “Khương Uyển, ngươi đang gian lận.”
Ta cười nói: “Cầu ngựa cũng là kỹ thuật dùng binh, công chúa nên hiểu, binh pháp không ngại mưu mẹo.”
Ta quay lại thì thấy ánh mắt của Thẩm Như An, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc.
Hắn nói: “Phần thưởng lớn nhất chắc chắn là của Uyển Uyển nhà chúng ta”.
Ta không nói gì mà đảo mắt nhìn xung quanh.
Cho đến khi có một đứa trẻ bất chợt chạy tới, ôm lấy chân hắn, kêu lên: “Phụ thân!”
Đứa trẻ ngẩng đầu lên, khuôn mặt rất giống Thẩm Như An
7.
Không chỉ ta, mà tất cả mọi người đều theo tiếng kêu nhìn sang, Thẩm Như An đang quay lưng lại với mọi người, dường như cơ thể hắn cứng đờ trong giây lát.
Đột nhiên có tiếng người bàn tán: “Hài tử của Thẩm tướng quân? Thẩm phu nhân từ khi nào lại sinh ra hài tử lớn như vậy?”
Công chúa Bình Dương cau mày hỏi ta: “Con của ngươi?”
“Không phải của ta.” Ta bình tĩnh nói: “Là của Thẩm Như An.”
Nửa câu đầu khá bình thường, nhưng nửa sau… những người có mặt đều từng nuôi ngoại thất ở bên ngoài, chỉ cần nghe vậy là họ có thể đoán được mọi chuyện.
Thẩm Như An bây giờ chỉ có một thê tử, không có thiếp, nếu đứa con không phải của hắn với vị phu nhân là ta đây thì lai lịch đứa con này thật đáng xấu hổ.
Đúng lúc này, một nữ tử từ trong đám đông lao ra, ôm chặt đầu đứa trẻ vào lòng.
Từ Bích Lan nhìn ta. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn kĩ nàng ta.
Trong mắt nàng ta có oán giận, nhục nhã và không cam tâm.
Nàng ta có lẽ đã đoán ra được bức thư hôm nay là do ta viết, bắt chước nét chữ của Thẩm Như An.
Trong đám đông, đột nhiên có người kêu lên: “Đây không phải là nữ nhi mắc bệnh mà chết của Từ gia sao? Không phải nàng ta đã chết vì bệnh hiểm nghèo mấy năm trước sao, vậy mà bây giờ lại có một đứa con với Thẩm tướng quân?”
“Ngươi vẫn chưa hiểu à? Có con với ngoại thất, thật đáng xấu hổ.”
Tình cờ hôm nay, một vị tiểu thư khác của Từ gia cũng có mặt, nhìn thấy cảnh tượng này, nàng ta xấu hổ, không muốn bị vạ lây nên lặng lẽ quay về.
Ta bình tĩnh nhìn Thẩm Như An, hắn chậm rãi quay người lại, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, thực sự khiến ta phải nín thở.
Hắn cúi xuống bế đứa trẻ lên, nắm lấy cánh tay nữ nhân kia rồi rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề giải thích hay an ủi ta một lời.
Ta nhéo lòng bàn tay mình, bình tĩnh nhìn theo bóng lưng hắn.
Đúng là một trò hề nhàm chán, Công chúa Bình Dương mất hết tâm trạng vui chơi.
Nàng uể oải dựa vào ghế, lạnh lùng nói: “Ngươi thật to gan, dám làm ta mất hứng.”
Ta mỉm cười nói: “Công chúa định trừng phạt ta như nào?”
Nàng xua tay: “Không cười được thì đừng cười. Còn xấu hơn cả khóc”.
Ta ngừng cười, nhìn ra ngoài cửa với vẻ mặt cô đơn.
Nàng hất cằm: “Lần này ngươi đã hủy hoại hoàn toàn danh tiếng của Phủ tướng quân và Thẩm Như An rồi. Từ giờ trở đi, khắp kinh thành này, hắn ta có đi đến đâu cũng sẽ bị cười nhạo cho xem.”
Ta nhếch khóe miệng nói: “Phu quân ta nuôi ngoại thất, không phải là làm mất mặt mũi ta luôn sao? Danh tiếng của chính mình ta còn không quan tâm, vậy tại sao ta phải quan tâm đến danh tiếng của hắn?”
“Đã muốn hòa ly thì phải làm rõ ràng, ta muốn tất cả mọi người đều biết, trước tiên là do Thẩm Như An phản bội ta, cũng chính là Thẩm Như An phá hoại niềm tin của ta.”
Bình Dương giọng có chút trống rỗng: “Lời hứa của hắn lúc trước khắp kinh thành đều biết. Ta đã từng rất ngưỡng mộ một nam nhân như vậy, còn nghĩ rằng sau này bản thân cũng phải tìm được một nam nhân giống như thế.”
“Đáng tiếc, không nên đặt niềm tin vào nam nhân.”
Ta liếc nhìn nàng ấy: “Công chúa vẫn chưa thể buông bỏ An Vương Thư sao?”
Năm năm trước, Công chúa Bình Dương đã đem lòng yêu An Vương Thư, một Trạng nguyên đứng đầu bảng, ai ai cũng biết tình cảm của nàng dành cho vị trạng nguyên này.
Nhưng An Vương Thư lại giống như một tảng băng, không hề động lòng.
Không biết từ khi nào, Bình Dương đột nhiên không còn không còn chạy theo An Vương Thư nữa mà thử mở lòng với những công tử khác.
Sau này, nghe nói An Vương Thư đã từ bỏ văn chương, tự tiến cử muốn làm phò mã.
Bình Dương mỉm cười, lắc đầu nói: “Ta sẽ không yêu người từng bỏ rơi mình.”
8.
Khi trở về phủ, Thẩm Như An vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Chỉ có tổ mẫu đang đợi ta ở trong viện.
Khi nhìn thấy ta, tổ mẫu liền nói: “Khương Uyển, Thẩm gia chúng ta không hề đối xử tệ với ngươi, nhưng ngươi lại ác độc như vậy. Rõ ràng là ngươi đã hứa với ta.”
Ta đứng ngoài cửa cúi đầu bất lực: “Tổ mẫu, con chưa từng thất hứa với người, vì vậy dù người có nạp bình thê hay thiếp cho chàng ấy, con cũng không ngăn cản.”
“Được, được, được!” Tổ mẫu trầm giọng nói: “Nếu vậy thì ta sẽ để An Nhi nạp Bích Lan vào phủ làm bình thê.”
“Tổ mẫu!” Giọng nói của Thẩm Như An vang lên: “Con xin người, đừng để con phạm thêm sai lầm nữa.”
“An Nhi!”
Tay Thẩm Như An run run, muốn chạm vào ta: “Nàng đã biết rồi phải không?”
Ta nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của hắn, tràn ngập sự tiếc nuối và trìu mến: “Cũng không sớm lắm. Dù sao bốn năm trước hai người đã gặp nhau, lẽ ra ba năm trước ta nên biết chuyện này khi tất cả mọi người đều đã biết.”
Hắn nắm chặt cổ tay ta, thề thốt nói: “Ta sẽ không để nàng ta vào phủ, trong lòng ta chỉ có nàng, Uyển Uyển.”
Ta cố gắng tìm kiếm sự giả dối trong mắt hắn, nhưng lại phát hiện ra rằng một người có thể đồng thời nuôi ngoại thất bên ngoài nhưng vẫn yêu thê tử của mình.
Hắn yêu ta nhưng điều đó không thể ngăn cản được việc hắn có người khác.
Làn gió mát mang theo hơi ẩm của màn đêm, cái mát lạnh bám vào da thịt, khiến lòng ta ớn lạnh. Ta hỏi: “Sao chàng lại giấu ta?”
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, ngón tay siết chặt đến trắng bệch: “Ta không cố ý giấu nàng, chỉ là không muốn nàng biết, sợ nàng đau lòng… ”
Hắn đến gần ta, không quan tâm đến thể diện, nói đi nói lại: “Nàng có thể đánh ta, mắng ta, nhưng đừng bỏ rơi ta, được không?”
Tổ mẫu vội vàng lùi lại, kinh ngạc nhìn hắn ta.
Rõ ràng ngay cả tâm hồn hắn cũng đang gào thét vì sợ ta bỏ hắn, nhưng tại sao hắn lại giấu ta, nói dối ta?
Đúng vậy, hắn đang đánh cược.
Hắn đang đánh cược rằng ta không còn có nơi nào để đi, ta và hắn đã bên nhau nhiều năm, ta sẽ hiểu cho hắn, hắn chỉ đang làm một điều hết sức bình thường như những nam nhân khác.
Ta hỏi hắn: “Tổ mẫu hỏi chàng, chàng có bằng lòng lấy Từ tiểu thư làm bình thê không?”
Hắn kiềm chế: “Nàng ta không xứng đáng, thê tử của Thẩm Như An ta chỉ có một mình nàng.”
Ta bình tĩnh nói: “Vậy nạp nàng ta làm thiếp thì sao?”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, một lúc lâu sau, hắn lại nắm lấy tay ta: “Ta hứa với nàng, chỉ cần cho nàng ta một thân phận thôi, từ giờ trở đi, nàng ta sẽ luôn sống ở ngoại ô phía Tây, coi như không tồn tại.”
Ta cố gắng đặt hy vọng cuối cùng vào hắn, nhưng không ngờ rằng hắn lại… đồng ý.
Ta nhìn ngọn nến đỏ đang cháy trong đại sảnh, nước mắt dâng trào.
Khóc vì những đám mây muôn màu trong cuộc đời mình dễ tan đi, tình cảm dễ vỡ.
Tổ mẫu thấy vậy vội vàng nói: “Nếu vậy thì đứa con của Bích Lan cũng đưa cho Uyển Nhi nuôi dưỡng đi. Con là đại phu nhân, không thể không có con. Dù sao đó cũng là con của An Nhi, đích trưởng tử.”
Thẩm Như An ngắt lời tổ mẫu: “Đủ rồi, người thật sự muốn đẩy hai chúng con vào đường cùng sao?”
Tổ mẫu mím môi, vẻ mặt sửng sốt, không dám nói thêm nữa.