Hai Kiếp Nhân Sinh
Chương 4
9.
Vốn dĩ đã rất nhiều người coi lời nói không nạp thiếp của Thẩm Như An là một lời nói suông.
Hiện tại tin tức Thẩm Như An muốn nạp thiếp đã truyền đi, thật sự trở thành trò cười khắp kinh thành.
Từ Bích Lan ngồi trên chiếc kiệu nhỏ, đi vào từ cửa hông.
Có lẽ là do ta đã quá bình tĩnh vào đêm nàng bước vào phủ. Thẩm Như An say rượu, hỏi đi hỏi lại ta tại sao ta có thể dễ dàng chấp nhận như vậy, tại sao ta lại không ghen tị.
Ta im lặng không nói gì.
10.
Sáng sớm hôm sau, Từ Bích Lan vênh váo đến tìm ta.
Chiếc trâm cài bắt mắt, trên người được đính đầy ngọc trai và ngọc lục bảo, khác xa với vẻ ngoài nhu nhược khiêm tốn ngày đó.
Nàng ta thực hiện lễ nghi đầy đủ, nhưng thái độ lại vô cùng hời hợt: “Phu nhân, xin người giơ cao đánh khẽ, cho phép thiếp được ở lại trong phủ, thiếp đã ở bên cạnh Tướng quân và hài tử nhiều năm, thật sự không nỡ.”
Nàng ta cắn môi nói: “Nếu người thật sự thích trẻ con, thiếp có thể cùng Tướng quân sinh thêm một đứa nữa. Khi đứa bé ra đời, thiếp sẽ đưa cho người nuôi dưỡng.”
Những lời này là nàng ta cố ý nói để chọc tức ta.
Ta chỉ đang cảm thấy chán nản mà thôi.
Ta cười nhẹ, thản nhiên nói: “Muốn sinh thì sinh thêm đi, sinh được bao nhiêu ta cũng nuôi hết, nuôi không được thì bán”.
Khi nghe thấy điều này, đồng tử của nàng ta đột nhiên giãn ra, sắc mặt tái nhợt, như thể đang vô cùng sợ hãi.
Ai nghe được cũng sẽ biết đây chỉ là một câu nói đùa.
Theo luật lệ của triều đại này, ngay cả thê thiếp cũng không thể tùy ý bán.
Nhưng nàng ta dường như thực sự tin vào điều này.
Nàng ta đột nhiên tiến lại gần vài bước, mở to mắt: “Sao ngươi dám!”
Trước khi ta kịp phản ứng, nàng ta nắm lấy cổ tay ta, tự ngã xuống hồ nước trước mặt, một bóng người cao lớn không chút do dự đi ngang qua ta, nhảy xuống hồ ôm nàng ta lên.
Thẩm Như An ôm nàng ta vào lòng, ánh mắt lo lắng.
Mãi một lúc sau, khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy ta, nét mặt hiện lên vẻ bối rối.
Ta không nhìn hắn nữa, quay người bỏ đi.
Thẩm Như An ở phía sau tựa hồ muốn đuổi theo, Bích Lan liền nhẹ nhàng nói: “Tướng quân đừng trách phu nhân, thiếp chỉ bất cẩn mà thôi.”
Thủ đoạn vụng về như vậy tuy vô dụng đối với ta, nhưng đối với Thẩm Như An thì vẫn dùng được.
11.
Đang đi vòng quanh phủ, ta vô tình va phải thứ gì đó ở chân.
“Phu nhân! Tiểu thiếu gia, mau gọi mẫu thân đi!” Nha hoàn ôm lấy đứa bé ba tuổi vội vàng quỳ xuống.
“Người này không phải mẫu thân ta, bà ta là nữ nhân xấu xa đã bắt phụ thân đi!” Đứa bé giơ một ngón tay ra, chỉ vào ta.
Thanh Đại đứng bên cạnh tức giận nói: “Ngươi, ngươi chỉ là…”
Ta ngăn cản nàng ấy, nó chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, không có người chỉ thì sao nó biết nói như vậy chứ.
Nếu ta thực sự quan tâm đến một đứa trẻ thì thật ngu ngốc.
“Đưa nó về ngoại ô đi.” Giọng điệu của ta vô cùng nghiêm khắc.
Lúc này, một nha hoàn từ phía sau đi tới, là người mà Từ Bích Lan đem theo.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta đi thôi!” Ta nghe thấy nàng ta thấp giọng lẩm bẩm: “Nàng ta chỉ là một con gà mái không biết đẻ mà thôi. Đợi một thời gian nữa, người nắm quyền trong cái phủ này sẽ là mẫu thân của người…”
Ta nghiêng đầu nhìn nàng ta, khóe miệng nhếch lên: “Thanh Đại.”
Thanh Đại vốn đã tức giận nên liền tiến tới đè ả người hầu kia xuống, giơ tay tát nàng ta hai cái, làm nàng ta gãy luôn một chiếc răng.
Lúc này mọi người trong phủ lần lượt tới xem, ta lạnh lùng nói: “Những kẻ phạm tội này, không cần biết sống hay chết, lập tức đuổi khỏi phủ. Về phần Từ Bích Lan, không quản lý tốt người hầu, không biết dạy dỗ con cái. Hình phạt: Không được ra khỏi viện trong ba tháng.”
Đi được vài bước, ta quay lại nhìn tổ mẫu sắc mặt đang tái nhợt, nói: “À đúng rồi, nhớ nói với Từ Bích Lan rằng, hình phạt hôm nay không phải do gia chủ Thẩm gia hay phu nhân Tướng quân ban xuống. Mà là Lăng Quang Hầu Khương Uyển do chính Thánh Thượng sắc phong hạ lệnh. Nếu nàng ta có gan, hãy đến nói chuyện với ta.”
Trải qua bao triều đại, chỉ duy nhất Lăng Quang Hầu là được phong tước ngay trong ngày vua Tiêu Cẩm Dương lên ngôi.
Ngày hôm đó, nghe nói Từ Bích Lan khóc lóc kể lể với Thẩm Như An về việc bị trừng phạt, nhưng hắn lại mỉm cười, tàn nhẫn nói với nàng ta: “Cho dù nàng ấy muốn ngươi chết, thì ngươi cũng phải nghe theo.”
Đêm khuya, hắn đứng ngoài cửa, giọng điệu có chút vui vẻ hỏi ta: “Uyển Uyển, hôm nay nàng trừng phạt Từ Bích Lan là bởi vì nàng quan tâm ta, trong lòng còn có ta đúng không?”
Ta không trả lời, chỉ đóng cửa thật chặt, ngồi vào bàn, chấm dấu tay lên bức thư hoà ly mà ta đã viết sẵn.
12
Khi nhìn thấy thư hoà ly, hắn dường như điên lên: “Là vì ta nạp thiếp sao? Nhưng rõ ràng là nàng đã đồng ý…Được rồi, nếu nàng không muốn, ta không nạp thiếp nữa.”
Hắn trầm giọng nói: “Nếu nàng không thích nàng ta, ta có thể đuổi nàng ta đi hoặc giết luôn cũng được. Uyển Uyển, ta sẽ không đồng ý hoà ly đâu.”
Ta lặng lẽ nhìn hắn, cay nghiệt nói: “Nếu chàng thực sự muốn giết nàng ta, thì bây giờ chàng đã không bắt ta phải lựa chọn, để ta làm kẻ xấu.”
“Thẩm Như An, chàng thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra năm đó nàng ta cải trang thành nam nhân. Hai người cùng nhau trải qua một năm ở biên giới, từng bước sa ngã. Cả năm trời, chàng có từng nhớ đến lời hứa mà ngày đó đã hứa với ta không?”
“Những năm này đối mặt với ta, chàng có bao giờ cảm thấy xấu hổ dù chỉ một chút không?”
“Ba năm trước, chàng gặp lại nàng ta, lúc này trong tay nàng ôm đứa con của hai người. Nhìn đứa trẻ có nét giống mình, chàng nghĩ gì trong lòng? Có phải chàng cảm thấy may mắn vì cả đời này không cần vì ta mà không thể có đứa con của riêng mình? Vì đứa trẻ này, chàng cũng đã tha thứ cho mẫu thân của nó. Phải chăng chàng cảm thấy bản thân yêu ta sâu đậm, nhìn kìa, để không khiến Khương Uyển buồn, ta đã cố gắng che giấu điều này, ta yêu nàng ấy biết bao.”
“Không phải vậy, không phải như vậy, Uyển Uyển…” Giọng hắn nghẹn ngào, khóe miệng run rẩy không ngừng, nước mắt trào ra, “Chỉ là nhất thời tò mò, ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào kỳ lạ như vậy. Chuyện đêm ấy với nàng ta chỉ là ngoài ý muốn. Ta không yêu nàng ta, ta chỉ yêu nàng, Uyển Uyển, ta chỉ yêu nàng mà thôi…”
Ta ngẩng đầu, cố nén nước mắt: “’Thẩm Như An, đến đây thôi. Trên trời xanh dưới biển vàng, từ nay về sau, giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Ta nhìn theo bóng lưng hắn loạng choạng bước đi, đột nhiên ta nhớ lại kiếp trước.
Dù nắm giữ quyền lực tối cao của đế vương, nhưng hắn vẫn tận tâm tận lực, tìm kiếm phương pháp trường sinh cho ta, quỳ lạy trời đất, bái thần Phật.
Núi Thương Sơn phủ đầy tuyết, những chiếc đèn lồng thắp sáng ngày đêm.
Tại chùa Chiêu Hóa, ngôi chùa linh thiêng nhất thiên hạ, ngọn đèn trường minh đã cháy suốt chín mươi tám ngày một đêm.
Gió thổi mạnh, tuyết rơi dày, Thẩm Như An quỳ gối trước Phật điện.
“Thần phật có linh thiêng… Thẩm Như An nguyện ý trả giá cả cuộc đời này để làm lại từ đầu.”
“Cầu mong Khương Uyển tìm được người mình yêu, sống một cuộc đời không lo âu hay phiền muộn.”
“Còn ta, Thẩm Như An, chết sống không màng.”
Nếu như hắn biết được, hắn đã dùng kiếp kiếp nhân sinh, chỉ đổi lấy một Khương Uyển.
Liệu hắn có… hối hận hay không?