Hai Kiếp Tình Thâm
Chương 3
11
Hai nhà trao đổi thiếp cưới, hôn sự của ta và Trình Cẩn Du cứ thế mà định.
Nhưng vì nụ hôn hôm đó, Trình Cẩn Du có lẽ là xấu hổ, mấy ngày liền không chịu ra ngoài gặp ta.
Ta thấy buồn cười lại thấy thú vị, bèn sai nha hoàn đi cùng ta đến phủ tướng quân tìm hắn.
Viện của Trình Cẩn Du ở gần tường phủ, bên tường có một cây cổ thụ rất to, hồi nhỏ ta thích trèo lên đó, đứng trên tường ném đồ chơi vào người Trình Cẩn Du.
Nhiều năm sau, ta lại một lần nữa khó khăn lắm mới trèo lên được cây, nhìn thấy toàn bộ cảnh vật trong viện của Trình Cẩn Du.
Trình Cẩn Du cởi trần, đang luyện võ trong viện.
Hắn thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn trông rất săn chắc, mồ hôi chảy dọc theo cơ bụng…
Ta không kìm được nuốt nước bọt, mắt nhìn thẳng.
Ta vẫn luôn nghĩ rằng Trình Cẩn Du gầy gò.
Nhưng không ngờ, ẩn dưới lớp gấm vóc lại là cơ bắp săn chắc tràn đầy sức mạnh như vậy.
Có lẽ ánh mắt ta quá nóng bỏng, Trình Cẩn Du như có cảm giác gì đó, ngẩng đầu nhìn ta.
Trong nháy mắt, ánh mắt chạm nhau, Trình Cẩn Du lại một lần nữa bối rối đỏ mặt: “Lý Hàn Nguyệt, sao lại lén lút trèo cây thế?”
Ta ngồi trên tường lắc lư chân, cười híp mắt dùng khăn tay gói kẹo ném vào người hắn: “Ôi chao, không phải nói là không thấy trâm cài tóc của ta sao? Trên bàn kia là cái gì thế?”
Chỉ thấy trên bàn đá trong viện của Trình Cẩn Du, chính là cây trâm cài tóc mà ta đã để lại mấy ngày trước.
Thân thể Trình Cẩn Du cứng đờ, trên mặt thoáng hiện vẻ không tự nhiên: “Ai biết trâm đó là của ngươi? Ta tiện tay nhặt về. Khụ, trả lại ngươi.”
Hắn cầm cây trâm cài tóc nhảy lên, nhảy lên tường ngồi bên cạnh ta, tiện tay nhét trâm vào tay ta.
Cây trâm cài tóc trong tay có cảm giác mịn màng, nhìn là biết được bảo vệ rất tốt và được người ta ngày ngày vuốt ve.
Có lẽ là để chuyển chủ đề, Trình Cẩn Du khẽ ho một tiếng, giả vờ vô tình hỏi: “Chuyện đính hôn của ta và ngươi đã truyền khắp kinh thành, người trong lòng ngươi có biết không? Nếu hắn biết, ngươi định giải thích thế nào?”
Ta chống cằm, mắt hàm ý cười: “Không cần giải thích, hắn đều hiểu.”
Trình Cẩn Du không vui lắm.
Hắn nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Ta lấy một lá thư trong ngực đưa cho hắn: “Ngươi xem thư của Thẩm Nhược Trà gửi đến đi.”
Trong thư đại khái là nói, nàng không biết đã làm gì khiến ta không vui nên muốn mời ta đến tửu lâu Lâm Giang để nói chuyện, nàng sẽ đích thân xin lỗi ta.
“Cho nên, ngươi thấy ta có nên đi không?”
Trình Cẩn Du không nghĩ ngợi, xé nát lá thư, tiện tay ném đi.
Giấy vụn bay đầy trời, Trình Cẩn Du nhếch mép, hừ lạnh: “Đừng đi.”
Ta gật đầu hài lòng.
Thẩm Nhược Trà không biết đang giở trò gì, nếu ta đi, chính là trúng kế của nàng.
12
Chớp mắt đã đến tiệc cung Trung thu.
Với thân phận như Thẩm Nhược Trà, vốn không được mời vào cung.
Nhưng Thẩm Nhược Trà có bản lĩnh, bám lấy Tam Vương gia Triệu Kham, Triệu Kham liền đưa cho nàng thiệp mời, đưa nàng vào.
Tiệc chưa bắt đầu, Thẩm Nhược Trà đã cẩn thận lấy một cây trâm cài tóc quý giá từ trong túi ra đưa cho ta, vẻ mặt thành khẩn: “Hàn Nguyệt, tuy không biết vì sao ngươi lại xa lánh ta nhưng… ta rất trân trọng tình bạn này, ngươi có thể đừng giận ta nữa không?
“Đây là cây trâm cài tóc ta đã dành dụm mấy tháng trời mới mua được, tặng riêng cho ngươi, tuy không được tinh xảo như những cây ngươi thường đeo…”
Ta còn chưa kịp đáp lời thì Trình Cẩn Du không biết từ đâu xuất hiện, che chắn ta ở phía sau.
Hắn mặc một bộ gấm đen, thân hình cao lớn che chắn ta rất chặt.
“Tiệc cung Trung thu hôm nay, theo ta biết thì hình như không có mời Thẩm cô nương đến thì phải?”
Trình Cẩn Du nhướng mày, cười như không cười: “Thẩm cô nương lấy thiệp mời từ đâu ra vậy?”
Thẩm Nhược Trà mặt mày cứng đờ, dường như chịu nhục rất lớn, cắn môi, mắt đỏ hoe:
“Ý của Trình tiểu tướng quân là gì? Ta còn chưa hỏi Trình tiểu tướng quân, Hàn Nguyệt với ngươi vốn không hợp, sao lại đột nhiên đính hôn với ngươi, lại đột nhiên xa lánh ta? Chẳng lẽ là Trình tiểu tướng quân ở giữa giở trò!?”
Thẩm Nhược Trà quả nhiên là Thẩm Nhược Trà, khả năng đảo ngược trắng đen đúng là lợi hại.
Xung quanh không thiếu công tử tiểu thư nhà quyền quý, đều tụm lại với nhau, nhìn cảnh náo nhiệt bên này thì thầm bàn tán.
Điều này càng hợp ý Thẩm Nhược Trà.
Nàng ta mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm Trình Cẩn Du, từng câu từng chữ cáo buộc: “Trình tiểu tướng quân rốt cuộc có ý gì!”
Ta bực bội xoa xoa mi tâm, tiến lên khoác tay Trình Cẩn Du, ngẩng cằm, lạnh lùng nhìn nàng ta: “Thẩm cô nương vẫn nên cẩn thận lời nói. Chuyện hôn sự của ta và vị hôn phu là do phụ mẫu định đoạt, đến lượt ngươi được phép xen vào sao? Huống hồ, hắn nói không sai, ta không hề đưa thiệp mời cho ngươi, ngươi vào cung bằng cách nào, Thẩm cô nương?”
Thẩm Nhược Trà hoảng hốt.
Các công tử tiểu thư xung quanh thì thầm to nhỏ, đoán xem ai đã đưa thiệp mời cho Thẩm Nhược Trà.
Không ai nhận.
Mọi người bắt đầu đồn đoán, không biết Thẩm Nhược Trà có phải đã động tâm tư, quyến rũ thái giám trong cung…
Thẩm Nhược Trà nhịn không được nữa, khóc lóc bỏ chạy.
13
Tiệc bắt đầu, nam nữ ngồi riêng ở hai bên sảnh tiệc.
Trình Cẩn Du ngồi đối diện, thỉnh thoảng lại lén nhìn ta.
Tiệc được tiến hành đến một nửa, đột nhiên có một tiểu thái giám đến bên ta, khẽ nói: “Lý cô nương, Trình tiểu tướng quân nói, lát nữa gặp nhau ở thiên điện, hắn có chuyện muốn nói với cô nương.”
Ta ngẩng đầu nhìn Trình Cẩn Du ở phía đối diện sảnh tiệc.
Gặp ánh mắt ta, hắn có chút không tự nhiên giả vờ ho khan, quay đầu đi.
Thấy phản ứng của hắn, ta yên tâm, đứng dậy đi theo thái giám.
Trước khi đi, ta còn không quên liếc nhìn Trình Cẩn Du một cái “Chờ đấy.”
14
Vừa bước vào thiên điện, ta đã bị một lực rất lớn siết chặt cổ.
Triệu Kham hung dữ trừng mắt nhìn ta, hận không thể nuốt sống ta: “Đồ tiện nhân, ngươi dám phản bội bổn vương! Ngươi dám đính hôn với tên Trình Cẩn Du kia!”
Ta bị siết đến nỗi gần như không thở được: “Tam… Tam Vương gia ngươi điên rồi sao!”
Triệu Kham mặt mày dữ tợn: “Đừng giả vờ ngây thơ, đừng tưởng bổn vương không biết, ngươi cũng đã sống lại! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, quyến rũ Trình Cẩn Du, còn hại chết bổn vương! Hừ, ngươi muốn nối lại tình xưa với hắn sao? Đừng mơ tưởng!”
Nói rồi, Triệu Kham liền giật đứt dải lụa buộc ở eo ta.
Ta kinh hãi hét lên, liều mạng giãy giụa nhưng dù thế nào cũng không thoát ra được.
Triệu Kham cười khùng khục: “Hahaha! Một canh giờ nữa sẽ có người đến bắt gian, đến lúc đó, vị tướng quân phu nhân tương lai lại ngủ chung giường với bổn vương, bổn vương muốn xem, Trình Cẩn Du còn muốn ngươi không!”
Nói rồi, hắn liền quăng ta lên giường rồi xông tới.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đá tung, Tam Vương gia bị Trình Cẩn Du túm lấy cổ áo, mạnh tay quật xuống đất.
Trình Cẩn Du mắt đỏ ngầu, trong mắt tràn đầy sát khí, nghiến răng ken két, nắm chặt hai tay nổi đầy gân xanh: “Triệu Kham, ngươi muốn chết…”
Trong ánh mắt vừa kinh vừa giận của Triệu Kham, nắm đấm của Trình Cẩn Du liên tiếp giáng xuống người hắn.
Triệu Kham kêu thảm không ngớt, liên tục kêu cứu nhưng đám cung nhân ở gần đây đều bị hắn ra lệnh lui xuống, tiếng kêu cứu của hắn không ai nghe thấy.
Rất nhanh, hắn đã bị Trình Cẩn Du đánh ngất đi.
Cho đến khi đôi mắt đỏ ngầu của Trình Cẩn Du nhìn về phía ta.
Ta nhào vào lòng hắn, khóc nức nở: “Trình Cẩn Du, ta sợ chết mất!”
Ngón tay thô ráp đột nhiên chạm vào làn da trắng mịn, Trình Cẩn Du run rẩy, nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Ta cũng sợ chết khiếp. Nếu ta đến muộn thêm chút nữa, ta sợ…”
Ta nghẹn ngào hỏi: “Ngươi sợ cái gì?”
“Ta sợ… sợ ngươi xảy ra chuyện, bị người trong lòng ngươi biết…”
Ta không nghe nổi nữa, kiễng chân nâng mặt Trình Cẩn Du, hung hăng hôn lên môi hắn.
Cơ thể Trình Cẩn Du cứng đờ trong nháy mắt, hắn mở to mắt không thể tin nổi, nhìn chằm chằm ta.
Ta nhắm mắt, theo cảm giác mà xoay chuyển trên môi hắn.
Trình Cẩn Du ngốc nghếch, mất đến mười giây mới bắt đầu vụng về đáp lại ta.
Chỉ là, kỹ thuật hôn của hắn cũng quá non nớt, cắn đau ta.
Hôn xong, Trình Cẩn Du luống cuống cởi áo ngoài, trùm lên người ta.
“Ngươi mau mặc vào.”
Hắn đỏ tai dời mắt đi nhưng vẫn không nhịn được mà thỉnh thoảng liếc nhìn ta.
Ta mới phát hiện thì ra áo ngoài của ta đã bị Triệu Kham xé rách, để lộ da thịt ở ngực và cánh tay.
Ta bất lực đến cực điểm, kéo đầu hắn lại, nheo mắt nhìn hắn.
“Trình Cẩn Du, ngươi thật sự còn muốn giả vờ ngây ngốc với ta sao? Ngươi không biết chút nào rằng người ta thích chính là ngươi sao?”
15
“Ầm” một tiếng, đầu óc Trình Cẩn Du trống rỗng trong nháy mắt, ngây người nhìn ta.
Ta tức giận, lại kiễng chân hôn mạnh lên môi hắn mấy cái.
“Ta nói ta thích ngươi, bây giờ biết rồi chứ!”
Trình Cẩn Du run rẩy hai tay, trong mắt trào dâng cảm xúc mãnh liệt, dường như đang cố gắng kiềm chế một loại ham muốn nào đó.
Hắn không nhịn được nữa, ôm chặt ta vào lòng, tựa đầu vào vai ta, như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.
“Đây chính là lời nàng nói, nàng… nàng không được lừa ta.”
“Sao ta lại lừa chàng chứ.”
Dù sao, ta cũng là vì chàng mà sống lại.
Kiếp trước ta không hiểu tình yêu, chỉ biết nghe theo lời phụ mẫu và tin tưởng lời của Thẩm Nhược Trà.
Cho đến khi ta chết đi, hồn phách không tan, tận mắt thấy Trình Cẩn Du vì báo thù cho ta mà bị tên bắn chết, khoảnh khắc đó, ta cảm thấy đau lòng và hối hận chưa từng có.
Sống lại, ta không vì điều gì khác, chỉ vì Trình Cẩn Du.
Kiếp này, ta muốn chúng ta đều được bình an.
16
Chuyện này, dường như cứ thế mà trôi qua nhẹ nhàng.
Trình Cẩn Du đánh Triệu Kham đến nửa sống nửa chết nhưng Triệu Kham lại không làm gì được, dù sao hắn cũng là người khinh nhờn tiểu thư khuê các trước.
Nếu để hoàng đế biết, Triệu Kham chắc chắn sẽ không thoát.
Vài tháng sau, ta và Trình Cẩn Du đi uống trà ở tửu lâu, lại “Vô tình” đụng phải Thẩm Nhược Trà và Triệu Kham đang làm chuyện xấu trong phòng riêng của tửu lâu.
Chẳng phải là quá khéo sao?
Thẩm Nhược Trà ôm ngực khóc nức nở, cầu xin ta đừng nói ra.
Ta có thể nghe lời nàng ta sao? Ta chắc chắn không nghe.
Hơn nữa, còn có không ít người qua đường tận mắt chứng kiến Thẩm Nhược Trà và Triệu Kham vụng trộm.
Chuyện này nhanh chóng truyền khắp kinh thành, hoàng đế nổi trận lôi đình, trừng phạt Triệu Kham rất nặng.
Đêm hôm đó, Thẩm Nhược Trà bị một chiếc kiệu nhỏ khiêng vào từ cửa sau của vương phủ.
Chớp mắt, cũng đến ngày ta và Trình Cẩn Du thành hôn.