Hai Kiếp Tình Thâm
Chương 4
17
Ngày ta và Trình Cẩn Du thành hôn, khách khứa trong phủ nườm nượp, Trình Cẩn Du mặc một bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, tinh thần phấn chấn, ngồi trong sảnh uống rượu với khách.
Mãi đến đêm khuya, Trình Cẩn Du mới tiễn khách, sau đó vào động phòng.
Hắn vén khăn che mặt của ta, cùng ta uống rượu hợp cẩn.
Nến đỏ mừng hỉ đung đưa, không khí trong phòng trở nên ấm áp, Trình Cẩn Du uống rượu, hành động cũng trở nên táo bạo hơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, đột nhiên bật cười.
Ta có chút không hiểu: “Cười cái gì? Hôm nay ta trang điểm rất xấu sao?”
Trình Cẩn Du cười nhẹ: “Không, bộ trang phục này của nàng rất đẹp.”
Hắn ôm ta, từng lớp từng lớp cởi bỏ hỉ phục trên người ta, sau khi cởi đến chỉ còn một bộ đồ lót mỏng, hắn vùi mặt vào ngực ta, giọng khàn khàn đầy ý cười: “Ta thực sự rất thích ngày này, Lý Hàn Nguyệt.”
Ta biết, bây giờ hắn có lẽ đã hơi say rồi.
Cho nên hành động của hắn mới có thể táo bạo như vậy.
Có lẽ vì sợ ta và Trình Cẩn Du đánh nhau trong lúc động phòng nên mẫu thân ta đã tự ý thêm chút đồ vào rượu hợp cẩn.
Thuốc phát huy tác dụng, mặt Trình Cẩn Du càng đỏ hơn, mái tóc mềm mại của hắn cọ vào ngực ta, trông rất lưu luyến và vui mừng.
Hắn không ngừng lẩm bẩm: “Lý Hàn Nguyệt, ta muốn nghe nàng nói thích ta thêm một lần nữa.”
Ta bất lực: “Thích chàng, thích chàng được chưa.”
Trình Cẩn Du cười ngây ngô, lật người đè ta xuống giường.
Đêm càng về khuya, trong phòng xuân sắc ngập tràn.
18
Cuộc sống sau khi thành hôn của ta và Trình Cẩn Du rất hòa hợp.
Hắn luyện võ, ta ngồi bên cạnh ăn hoa quả.
Hắn đọc sách, ta ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt.
Ta ăn mãi ăn mãi, ăn đến nỗi eo có một vòng bụng nhỏ.
Ta bắt đầu phiền não, véo lấy thịt trên eo, mặt buồn rười rượi hỏi Trình Cẩn Du: “Hình như ta lại béo rồi, chàng xem xem?”
Trình Cẩn Du cởi trần, đường nét cơ bắp dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng uyển chuyển.
Rõ ràng là tối nào cũng vận động nhưng thân hình hắn lại càng ngày càng đẹp, thật không ra gì.
Trình Cẩn Du cười xấu xa, ôm ta vào lòng, bàn tay thon dài xương xương không an phận véo lấy thịt mềm trên bụng ta.
“Hình như đúng là béo rồi.”
Ta hoàn toàn nổi giận, hung hăng đập vào đầu hắn một cái: “Chàng nói gì vậy! Rõ ràng là không béo!”
Trình Cẩn Du bất lực nắm lấy tay ta: “Được được được, không béo.”
Thành hôn được một năm rưỡi, Trình Cẩn Du không còn động một tí là đỏ mặt nữa, ngược lại càng ngày càng được đà, tối nào cũng phải quấn lấy ta làm vận động trước khi ngủ.
Phiền lắm.
Cho đến khi có tin cấp báo từ biên cương, tướng quân An quốc bên cạnh dẫn năm mươi vạn quân đột kích.
Triều đình hoảng loạn, hoàng đế ra lệnh cho phụ tử Trình Cẩn Du lập tức đến biên cương dẹp loạn.
Chuyện xảy ra đột ngột, Trình Cẩn Du cũng không kịp chuẩn bị gì, liền vội vã chỉnh đốn quân đội theo phụ thân mình rời đi.
Họ đi như vậy, là hai tháng dài đằng đẵng.
Hàng ngày ta đều hỏi thăm, biên cương có tin tức mới không? Trình Cẩn Du thế nào rồi?
Nhưng lần nào nhận được câu trả lời cũng là: Không có tin tức.
Trong lòng ta thấp thỏm không yên, hầu như cả đêm không ngủ được.
Cuối cùng vào một ngày của tháng thứ ba, quản gia trong phủ vội vã đến báo: “Phu nhân, không xong rồi! Có tin từ tiền tuyến, tiểu tướng quân dẫn ba nghìn quân bị ba vạn quân địch bao vây trong hẻm núi, giờ mất tích không rõ sống chết…”
Ta loạng choạng người, trước mắt tối sầm, gần như ngất đi.
Tỳ nữ vội vàng đỡ lấy ta.
Quản gia tiếp tục nói: “Tam vương gia vu oan cho tiểu tướng quân, nói hắn đầu quân cho quân địch, đã phái người đến khám xét tướng quân phủ rồi… Phu nhân, người mau chạy trốn đi!”
Ta lạnh cả người, nghiến răng ken két.
Giờ chiến tranh loạn lạc, Triệu Kham lại cư nhiên dám vu oan báo tư thù!
“Chuẩn bị ngựa, ta đích thân đi tìm hắn!”
Trình Cẩn Du tuyệt đối sẽ không chết.
Kiếp trước rõ ràng là không có trận chiến này.
Nếu chỉ có ta và Triệu Kham sống lại, vậy thì trận chiến này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến hắn.
Ta phải đi tìm Trình Cẩn Du, nói rõ mọi chuyện với hắn.
Kiếp này, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không lặp lại vết xe đổ.
19
Kinh thành cách biên cương quá xa.
Ta cải trang thành nam tử, cưỡi ngựa, cùng vài thị vệ của tướng quân phủ ra khỏi kinh thành.
Đi suốt ngày đêm, gần nửa tháng mới đến được một thị trấn nhỏ gần chiến trường.
Không khí trong thị trấn ảm đạm, người dân đóng cửa không ra ngoài, sợ chiến tranh lan đến mình.
Chúng ta hỏi thăm khắp thị trấn, cuối cùng cũng gặp được một gương mặt quen thuộc.
“Thiếu, thiếu phu nhân!”
Là một tiểu tướng bên cạnh Trình Cẩn Du, hắn thấy ta, mừng rỡ chạy đến: “Tướng quân bảo ta đưa mấy tướng sĩ bị thương nặng đến trấn để chữa trị, sao thiếu phu nhân lại ở đây?”
“Trình Cẩn Du hắn thế nào rồi? Hắn ổn chứ?”
Tiểu tướng lập tức mặt mày ủ rũ.
Hắn mặt mày có chút khó coi, lắc đầu: “Thiếu phu nhân, ta đưa người đi xem.”
Lòng ta lập tức chìm xuống đáy vực.
20
Tin tốt, Trình Cẩn Du không chết.
Tin xấu, bị thương nặng.
Tiểu tướng dẫn ta đến lều của Trình Cẩn Du.
Trình Cẩn Du đang hôn mê, toàn thân được băng bó chặt chẽ, trông rất nặng.
Nước mắt ta lập tức tuôn rơi.
“Trình Cẩn Du, chàng không phải nói mình sẽ không bị thương sao? Sao lại bị thương nặng như vậy? Chàng có biết, ngày nào ta cũng chờ chàng viết thư cho ta, ngày nào cũng hỏi thăm tình hình của chàng không.”
Ta nằm trên người Trình Cẩn Du, khóc nức nở, không hề nhận ra Trình Cẩn Du đã tỉnh lại, đang nhìn ta với nụ cười sâu thẳm.
Hắn khó khăn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt đầu ta, giọng nhẹ nhàng nói: “Nhõng nhẽo, đừng khóc, ta không sao.”
Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.
Hắn thế mà còn cười được sao?
“Trình Cẩn Du, chàng…”
“Ta thật sự không sao, đừng khóc, đều là giả vờ cả.”
Trình Cẩn Du cong môi, ôm ta vào lòng.
Trong lều chỉ có hai chúng ta, ta có thể vô tư nằm trong lòng Trình Cẩn Du, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
“Trình Cẩn Du, Triệu Kham vu oan chàng đầu địch, phái người khám xét phủ tướng quân nên ta mới trốn ra.”
Ta hít mũi, không biết giờ phủ tướng quân và phụ mẫu ta thế nào rồi.
Nhắc đến Triệu Kham, Trình Cẩn Du cười lạnh.
“Đầu địch là hắn. Hắn tiết lộ tình hình quân sự cho An quốc, An quốc mới vội vã phái quân đánh chúng ta.”
Trong lòng ta ẩn ẩn có một phỏng đoán.
Triệu Kham đại khái là muốn báo thù cho kiếp trước của hắn.
Trình Cẩn Du xuất thân từ phủ tướng quân, nếu nước địch đánh tới, Trình Cẩn Du không tránh khỏi phải ra chiến trường, Triệu Kham chính là muốn hắn chết trên chiến trường.
Hơn nữa, hắn còn muốn vu oan cho phủ tướng quân thông đồng với địch.
Thật là ghê tởm đến cực điểm, vì thỏa mãn dục vọng của bản thân mà đẩy bách tính vào chiến tranh!
“Đừng lo, ta có cách. Ta giả vờ bị thương nặng như thế này, chính là để cho hắn xem.”
Thấy ta tức giận, Trình Cẩn Du không nhịn được véo má ta.
“Thời gian này nàng cứ ngoan ngoãn ở trong quân doanh, đợi chiến sự tạm lắng, chúng ta sẽ về kinh thành. Đến lúc đó chính là ngày chết của Triệu Kham.”
Ánh mắt Trình Cẩn Du lóe lên sát khí.
Ta gật đầu, đại khái Trình Cẩn Du đã nắm được chứng cứ Triệu Kham thông đồng với địch.
Như vậy, ta cũng yên tâm rồi.
21
Kinh thành truyền đến tin, phủ tướng quân đã bị cấm quân khống chế, ngay cả phụ mẫu của ta cũng bị giám sát.
Thẩm Nhược Trà đã trở thành tiểu thiếp của vương phủ, chạy đến trước cửa Lý phủ, cố ý nói lời cay độc.
“Ôi chao, nữ nhi mới vừa thành thân một năm đã phải thủ tiết rồi.”
“Phủ tướng quân phản quốc đầu địch, Trình Cẩn Du sống chết không rõ, chẳng lẽ Lý Hàn Nguyệt này trời sinh khắc phu? Ha ha ha.”
“Than ôi! Không làm tam vương phi, lại đi gả cho cái gì mà tiểu tướng quân, giờ thì hay rồi!”
Kết quả là ngày hôm đó, Thẩm Nhược Trà trên đường về vương phủ, bị người trùm bao tải kéo vào ngõ nhỏ đánh cho một trận, hôm sau đã ngoan ngoãn.
Bên chúng ta, Trình Cẩn Du và phụ thân hắn cuối cùng cũng tìm ra được tên phản đồ mà Triệu Kham cài vào trong quân, chém đầu thị chúng trước quân để khích lệ sĩ khí.
Liên tiếp ba tháng, Trình Cẩn Du cùng các tướng lĩnh dưới quyền đã đại phá An quốc trong nhiều trận chiến, quân An tan tác, phải cử người đến cầu hòa.
Cuộc chiến kéo dài nửa năm này cuối cùng cũng hạ màn.
Tin thắng trận truyền về kinh thành, Triệu Kham tức giận đập vỡ tách trà.
“Sao có thể! Người An quốc sao lại vô dụng như vậy, ngay cả một Trình Cẩn Du cũng không giết được! Còn các ngươi, bảo các ngươi đi tìm Lý Hàn Nguyệt, Lý Hàn Nguyệt đâu! Người đâu!”
Vài tên thị vệ run rẩy quỳ rạp xuống đất, cầu xin Triệu Kham tha mạng.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Triệu Kham cũng không thể đắc ý được bao lâu nữa.
Bởi vì Trình Cẩn Du và phụ thân hắn đã trở về kinh, lần lượt trình lên những chứng cứ Triệu Kham thông đồng với địch.
22
Hoàng đế nổi trận lôi đình, hạ lệnh giáng Triệu Kham xuống làm thứ dân.
Nhưng các triều thần lại quỳ mãi không chịu dậy, kiên quyết yêu cầu hoàng đế phải chém đầu Triệu Kham.
“Bởi vì Triệu Kham đã tiết lộ cơ mật quân sự của nước ta cho An quốc, dẫn đến chiến tranh nổ ra, khiến bách tính phải ly tán, số người lưu vong ngày càng tăng, thậm chí còn xảy ra dịch bệnh ở các thành nhỏ ở biên cương! Bệ hạ, người hãy xem, bao nhiêu tướng sĩ đã chết ở biên cương? Bao nhiêu gia đình tan nát? Chẳng lẽ một câu giáng xuống làm thứ dân nhẹ bẫng có thể đổi lại mạng sống của họ sao?”
“Mạng sống của người dân thấp cổ bé họng, chẳng lẽ lại không đáng giá đến thế sao?”
Bách tính chửi rủa tên bán nước, các triều thần liên tục dâng sớ xin hoàng đế hạ lệnh chém đầu Triệu Kham.
Hoàng đế bất lực, dù có đau lòng đứa con này đến mấy, cũng không thể trái với ý dân.
Vì vậy vào một ngày nắng đẹp, Trình Cẩn Du đích thân làm giám sát, trước mặt hàng vạn bách tính, chém đầu Triệu Kham để thị chúng.
Trước khi chết, Triệu Kham vẫn còn cứng miệng.
“Ha ha ha! Chết thì chết, bổn vương vẫn có thể sống lại!”
“Trình Cẩn Du, đợi bổn vương sống lại, việc đầu tiên sẽ là giết chết ngươi và Lý Hàn Nguyệt, ha ha ha…”
Sống lại ư? Tuyệt đối không thể sống lại được nữa.
Cơ hội chỉ có một lần, hắn không nắm bắt được thì không thể trách ai.
23
Triệu Kham bị xử tử, là thiếp của hắn, Thẩm Nhược Trà cũng không có kết cục tốt đẹp.
Nàng bị sung làm quân kỹ, bị một chiếc xe tù đưa đến biên cương.
Trước khi đi, ta còn đến thăm nàng.
Nàng quỳ trong xe tù, xung quanh bách tính ném rau thối trứng thối vào người nàng, nàng vô cùng chật vật, khóc không ngừng.
Thấy ta, mắt nàng sáng lên, liên tục gọi tên ta: “Hàn Nguyệt, cứu ta, ngươi mau bảo Trình Cẩn Du cứu ta! Ta… Ta nguyện vào Trình phủ làm thiếp, làm nha hoàn, làm gì cũng được, ngươi mau bảo hắn cứu ta!”
Ta nép vào lòng Trình Cẩn Du, vẫn không lên tiếng.
Nàng không phải thích tam vương gia sao? Vậy thì cứ hưởng thụ hết những gì tam vương gia mang lại cho nàng đi.
24
Sống lại một lần, hiển nhiên ta mới là người chiến thắng.
Đêm đến, Trình Cẩn Du ôm eo ta, đòi hỏi ta hết lần này đến lần khác.
“Nói lại lần nữa!”
“Thích… Thích chàng…”
“Ừm, thích ai?”
“Thích… Thích phu quân.”
Quả nhiên là thân thể đã luyện võ mười mấy năm, thật là mạnh mẽ.
Trong chuyện này, Trình Cẩn Du có thể nói là vô cùng cường đại.
Chỉ là, thành hôn hai năm, ta vẫn chưa mang thai.
Vì vậy ta rất khổ não, bắt đầu nghi ngờ không biết có phải thân thể Trình Cẩn Du có vấn đề, hay là thân thể ta có vấn đề?
Ta lén ra khỏi phủ tìm đại phu xem, đại phu nói, thân thể ta không có gì bất thường.
Vậy… vậy thì chính là Trình Cẩn Du không được.
Vì nghĩ đến lòng tự trọng của hắn, ta vẫn giả vờ như không biết gì.
Chỉ là từ một ngày nào đó, Trình Cẩn Du dường như… trở nên có chút trưởng thành, trên người hắn có thêm vài phần thành thục của nam tử trưởng thành.
Thần thái đó, quả thực rất giống với dáng vẻ kiếp trước khi hắn xông vào tam vương phủ.
Cho đến một ngày ta bắt gặp Trình Cẩn Du đang lén uống thuốc.
“… Kê thêm hai tháng thuốc nữa đi.”
“Tiểu tướng quân, ngài không muốn phu nhân mang thai sao?”
“Không được, phu nhân sợ đau, sinh con lại đau như vậy, nàng ấy chắc chắn sẽ khóc, ôi, ghét nhất là nữ nhân khóc.”
Hết.