Hàng xóm không chịu giải tỏa, nhà tôi phát tài rồi - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:59:40
4.
Ngô Lai Tài là cố ý, nhưng khổ nỗi chúng chẳng gì . Chẳng ai rảnh đến mức bỏ cả ngày 24 tiếng chỉ để canh chừng một thằng hàng xóm.
Không bằng chứng, cũng chối bay chối biến.
Người : kẻ lì sợ kẻ liều, kẻ liều sợ kẻ cần sống.
Còn kẻ cần sống thì sợ gì?
Sợ kẻ mặt dày hổ.
Mà nhà Ngô Lai Tài chính là kiểu mặt dày trơ trẽn điển hình. Hắn chuyên dùng mấy cái trò hèn hạ , cuối cùng cũng ép chúng nhượng bộ. Lấy cớ ‘sửa chữa mặt đường’, chúng đành chấp nhận lát luôn đoạn cổng nhà .
Tất nhiên, chẳng bỏ một xu. Năm nhà còn mỗi nhà góp thêm một nghìn, chia gánh phần đáng lẽ trả.
Lát đường xong khiến nhà Ngô Lai Tài hài lòng, đống rác rưởi cũng biến mất. điều đó nghĩa là họ bỗng dưng thành tử tế, gia đình đó… Trên con đường "gây chuyện" từng dừng .
Con cái của năm nhà chúng đều đang ăn ở thành phố, cuộc sống cũng tạm . Đứa nào cũng mua xe con nên cuối tuần thường về quê thăm bố .
Đường bê tông rộng ba mét khiến xe cộ thoải mái, nhưng Ngô Lai Tài cố tình dựng lên một cái… dốc tuyệt hậu ngay cổng nhà .
Bình thường ai cũng thuận tiện, nên cửa thường xây vài bậc thang một cái dốc nhỏ cho dễ .
gì cũng chừng mực. Bậc thì quá ba bậc, dốc thì cao quá 50 phân vì để tiện cho mà ảnh hưởng khác.
Thế mà nhà Ngô Lai Tài gì?
Cửa nhà cách mặt đường tới 20 phân, mà đắp hẳn lên một bậc thang dài hai mét, cao tới nửa mét. Muốn bước sân thì leo lên tụt xuống, đúng kiểu khổ chính .
Hắn rảnh quá nên bày trò ? Không .
Là do ganh tị.
Ba đứa con nhà Ngô Lai Tài chẳng đứa nào hồn, đừng là ô tô… đến cái xe máy điện còn chẳng mua nổi. Cả ngày thấy con cái nhà lái xe về nhộn nhịp, nên trong lòng ghen tức lắm.
Vậy là nghĩ chiêu cái bậc thang cao chót vót chắn ngang lối, khiến xe ô tô mà chỉ còn cách đậu ngoài đầu đường làng.
Chúng cũng từng sang chuyện trái với , nhưng lôi luật : "Trước cửa nhà , gì thì . Đừng là bậc thang, đào cái ao nuôi cá ở đấy cũng chẳng ai quyền ngăn."
Gặp cái loại vô như thế, còn tìm công lý ở nữa?
Thời buổi , lưu manh đầu gấu thì cũng chẳng đáng sợ, gọi cảnh sát là xong, một cú điện thoại là đến “giáo dục” ngay.
Đáng sợ nhất là kiểu vô như Ngô Lai Tài.
Nói bắt nạt thì cũng hẳn vì đánh ai, cùng lắm chỉ sỉ vả vài câu. Mà bảo bắt nạt thì cũng đúng, vì hễ cơ hội gây phiền phức cho khác là bao giờ bỏ qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hang-xom-khong-chiu-giai-toa-nha-toi-phat-tai-roi/3.html.]
Chuyện gì mà thể khiến hàng xóm bực , đều sẵn sàng tới cùng.
Đáng ghét hơn cả là loại như chẳng thể lấy pháp luật mà trị.
Gọi công an ? Công an đến cũng chỉ nhắc nhở đôi câu . Hắn thì cứ chờ họ thì đấy, loạn như từng gì xảy .
Nói đạo lý với ? Vô ích. Hắn chẳng buồn .
Mồm miệng thì cứ xỏ xiên khiêu khích, mà đụng nhẹ một cái là lăn đùng đất ăn vạ. Bất kể thương , cũng lôi đến viện khám cho đủ từ chân tóc tới gót chân.
Ngoài cái việc chuyên gây chuyện, hai vợ chồng Ngô Lai Tài cùng Uông Hỷ Mai còn là cao thủ "hút m.á.u" hàng xóm.
Trong sân nhà ai mà để hở cái gì là y như rằng… mất!
Thịt cũng mất, củ tỏi cũng chừa. Thành chúng chẳng ai dám lơi tay, cửa sân khóa kỹ… Ngay cả chuồng gà chuồng chó cũng gài ổ khóa.
Mượn dầu, mượn giấm, mượn mì, mượn gạo, mượn đến cả muối ăn, bột ngọt. Kiểu mượn gì cũng .
Không cho thì lì giữa sân rên rỉ, mà cho thì đừng mong lấy . Không chỉ thích chiếm tiện nghi, hai còn vấn đề về thần kinh.
Cứ vài bữa thấy lén lút rình ở góc tường nhà , tai vểnh lên trộm xem ai . Chỉ cần nhắc đến nửa câu là Ngô Lai Tài lập tức xắn tay trợn mắt, còn Uông Hỷ Mai thì lăn đất ăn vạ như đúng .
Mấy năm nay, chuyện lớn chuyện nhỏ xảy bao nhiêu , hàng xóm với nhà đúng là vận đen đeo đẳng.
Giờ chuyện giải tỏa thế , dù chẳng tới lượt chúng nhưng chúng cũng chỉ mong mau mau cuốn gói dọn cho xóm nhỏ bớt một tai họa.
5.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Hôm , với Lý Nhị Ngưu và mấy nữa đang tán gẫu bên vệ đường thì Ngô Lai Tài cũng mon men gần. Hắn định hóng xem ai .
Chúng cũng mặc kệ ai chuyện nấy, chẳng buồn để tâm đến . Vậy mà vẫn thấy ngại, còn mặt dày xuống luôn như thể thiết lắm.
Đang trò chuyện thì ông Lưu dẫn theo trợ lý Tiểu Vương đến. Chúng liếc đoán chắc là chuyện giải tỏa, họ tới để chuyện với Ngô Lai Tài.
"Lại tới ? Lãnh đạo của mấy suy nghĩ xong ?" Vừa thấy ông Lưu, Ngô Lai Tài lập tức vênh váo khiến cái cằm như hất lên trời: " nhé, kiên nhẫn chơi cái trò dây dưa . Nếu còn tiếp tục kéo dài, mấy bồi thường tổn thất thời gian cho đấy."
"Anh Ngô, hỏi cuối là chấp nhận phương án bồi thường ? Có đồng ý ký hợp đồng giải tỏa ?" Lần ông Lưu còn nhún nhường như nữa, giọng ông nghiêm túc và thái độ dứt khoát rõ ràng khác hẳn khi.
ông mà đầy ngạc nhiên, khí thế giống như đổi thành một khác.
"Cái gì đây? Đổi cách chuyện ? Giờ chơi kiểu cứng rắn với ?"
" cho ông , vô ích thôi! Không chấp nhận điều kiện của thì khỏi chuyện gì hết!"
"Phương án bồi thường đồng ý, ký thì càng . Còn đường của mấy thì cũng đừng mơ mà !"