Hàng xóm không chịu giải tỏa, nhà tôi phát tài rồi - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:59:48
Chúng đỗ xe xa chỗ đó lắm, vì mặt đường cao hơn nền nhà, nên thể thấy rõ mặt mũi hai vợ chồng họ, thậm chí còn họ gì.
Nói cho cùng, thật tụi cảm ơn Ngô Lai Tài. Nếu vì một mực đòi bồi thường trời, thì cơ hội giải tỏa cũng chẳng đến lượt nhà tụi .
Và khi , chính tụi mới là những kẻ sống lủi thủi bên vệ đường. So với , ít nhất chúng còn hàng xóm để trò chuyện, còn bây giờ đơn độc.
Nhìn vài cũng thấy chẳng gì đáng xem. Nói chi đến chuyện chào hỏi, một lời cũng lười mở miệng.
đang định giục Lý Nhị Ngưu nổ máy rời , thì nhà Ngô Lai Tài đột nhiên náo loạn:
"Ngô Lai Tài, con nó đúng là mù mới theo ông suốt chừng năm! Ông xem cái trò gì ?"
"Lúc đầu định đường ngang nhà , ông tham lam đòi tiền trời cho giải tỏa. Giờ thì , ôm cái đống đất nát mà sống đến già !"
"Ngày nào xe đường cũng chạy ầm ầm, ồn đến phát điên. Ngủ nổi, sáng dậy mở cửa thì là rác bay đầy sân!"
" mặc kệ, ông nghĩ cách ! sống ở cái chốn quỷ quái nữa!"
"Không chịu lấy nhà thành phố, giờ lì bên đường ngắm xe chạy qua ! Về làng mua bịch muối thôi cũng mấy bà hàng xóm lưng là đồ ngu!"
Uông Hỷ Mai chống nạnh, tay còn chỉ thẳng mặt Ngô Lai Tài mà mắng xối xả. Xem dạo hai vợ chồng họ sống cũng chẳng êm ả gì.
"Đừng kiếp mà đổ hết lên đầu ! Hồi đó chẳng qua chỉ đòi thêm tí bồi thường, là ai xin thêm mấy căn nhà nữa? Là ai đòi cả ô tô?"
"Không do cái mồm tham đáy của bà ? Ăn no, thì nên hồn!"
"Nếu bà suốt ngày xúi bậy, thì giờ đến nỗi thế ? Biết bớt đòi tí thì còn gật đầu đồng ý!"
"Giờ còn mặt mũi mà ? Mau cút chỗ khác! Nhìn thấy bà là phát ngán!"
Ngô Lai Tài gạt phắt tay vợ , tức tối gào lên.
"Được lắm Ngô Lai Tài! Có gan ha? Dám trợn mắt với ? Bà đây cho ông mặt mũi nhiều quá đúng ?"
"Đàn ông con trai mà suốt ngày thở dài, hút thuốc vặt ở cửa nhà. Ông sống để gì ? Nói trắng , ông đúng là đồ bỏ !"
"Từ lúc lấy ông tới giờ, ngày nào sống hồn ? Toàn chịu khổ, nuốt ấm ức! Ông thử mắng thêm câu nữa xem!"
Uông Hỷ Mai cũng nổi điên, túm cổ áo Ngô Lai Tài hét lớn.
"Mẹ, mày tạo phản đấy ?! Dám tru tréo với tao? Mày tưởng giỏi lắm hả, cút mày !" Ngô Lai Tài giơ tay tát một cái như trời giáng mặt vợ.
Âm thanh rõ mồn một, vang tới tận xe chúng đang cách đó một đoạn.
"Ngô Lai Tài, đồ khốn! Ông dám đánh ? Ông dám động tay với ?!" Uông Hỷ Mai ôm má lùi vài bước, mắt trừng trừng tin nổi. chỉ giây , cơn giận trào lên khiến bà cúi đầu húc thẳng bụng chồng như trâu điên: "Được , bà đây liều với ông luôn!"
Cái hình như b.o.m nổ chậm tuy phát nổ, nhưng lực húc thì tuyệt đối tầm thường. Một cú thúc bụng Ngô Lai Tài khiến bật ngửa , lăn liền hai vòng mới dừng ôm bụng lăn lộn rên rỉ đất.
"Con nó, cái bà chằn mà đấu đầu với bò tót chắc cũng thắng quá…" Nhìn cảnh tượng kinh điển cả đám tụi há hốc mồm, Lý Nhị Ngưu nuốt nước bọt lẩm bẩm.
15.
"Con điên ! Bao năm nay là tao nể mặt mày đấy… Giờ thì hết nể !" Ngô Lai Tài lồm cồm bò dậy, vớ lấy cái xẻng vung thẳng về phía Uông Hỷ Mai.
da thịt bà đúng là dày thật, cú xẻng đập chỉ tạo tiếng vang lớn ngoài chẳng xi nhê gì. Ngược còn đổ thêm dầu lửa.
"Đồ trời đánh. Sống thì sống, thì cút! Bà đây sớm thấy cái mặt ông nữa !" Uông Hỷ Mai gầm lên, cúi đầu lao về phía Ngô Lai Tài một nữa chuẩn tung chiêu "húc trâu".
"Chẳng lẽ bà chỉ mỗi chiêu đó ?" Lý Nhị Ngưu lẩm bẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hang-xom-khong-chiu-giai-toa-nha-toi-phat-tai-roi/9.html.]
Không ai trả lời, cả đám tụi đều trợn tròn mắt theo dõi. Cảnh đúng là trăm năm khó thấy một .
Lần Ngô Lai Tài rút kinh nghiệm, nhanh chân né sang một bên và tránh cú húc. Kết quả Uông Hỷ Mai hụt đà, húc thẳng tường trong sân.
‘Rầm!’ Âm thanh vang lên khiến chúng vô thức ôm đầu, chỉ thôi cũng thấy đau .
Bức tường tuy cũ nhưng vẫn chắc chắn. Uông Hỷ Mai ôm đầu bệt xuống đất, rên m.á.u rỉ từ kẽ tay.
Cảnh tượng đó khiến chúng cũng thấy lạnh cả sống lưng.
"Chec thì đáng đời!" Ngô Lai Tài những đỡ vợ dậy, mà còn buông ngay một câu độc miệng.
Kết quả? như châm ngòi quả b.o.m.
"Aaaaa!" Uông Hỷ Mai hét lên một tiếng, chẳng lấy sức từ mà bật dậy như lò xo húc thẳng Ngô Lai Tài ngã lăn .
Như thể tiêm thuốc kích thích, bà đè thẳng lên Ngô Lai Tài cào cấu xong cắn.
Lúc , ưu thế cân nặng phát huy tác dụng. Đừng thấy Ngô Lai Tài là đàn ông, bà vợ đè lên thì cũng chẳng xoay nổi chỉ còn im chịu trận.
Uông Hỷ Mai tay chân miệng cùng lúc đòn đánh cho Ngô Lai Tài kịp thở, chỉ la hét thảm thiết.
"Đánh , giec ! Ngô Lai Tài cái đồ khốn đánh vợ xả giận! Cứu mạng với!" Nghe tiếng kêu, ai mà nghĩ Uông Hỷ Mai đang hành hạ tơi bời… mà nạn nhân thực sự là Ngô Lai Tài.
"Trời đất ơi… đúng là b.o.m sống khác, uy lực quá kinh khủng!" Tôn Hữu Dân lạnh cả sống lưng, rít một thật sâu mà mặt vẫn còn bàng hoàng.
"Nhị Ngưu, ! Mau chạy , nổi nữa !" Chúng cũng chẳng nỡ thêm. Ngô Lai Tài giờ đánh đến mức mặt mũi be bét m.á.u như quả cà tím, đành giục Lý Nhị Ngưu lập tức nổ máy rời khỏi đó.
Còn trận chiến cùng , chúng cũng chẳng buồn để ý nữa. Ác gặp ác, xem ai tàn độc hơn mà thôi.
"Trời gây họa còn thể sống, tự chuốc nghiệp thì chẳng ai cứu nổi. Ngô Lai Tài và vợ nông nỗi , cũng là gieo gió gặt bão."
"Đáng đời! Ai bảo cái nhà đó bao giờ việc tử tế? Giờ thì nhận quả báo !"
"Hồi tụi còn ở làng, ngày nào hai họ cũng chỉ rình rập hại . Giờ tụi dọn thì cứ để chúng tự cắn ."
Trên đường về, cả nhóm phiên bàn tán về nhà Ngô Lai Tài. Phần nhiều là hả hê, chẳng ai buồn thương hại.
"Ê… mấy ông khi nào chuyện liên quan đến… phong thủy ?" Lý Nhị Ngưu bỗng dừng xe chờ đèn đỏ đầu hỏi.
"Phong thủy cái gì? Đừng tụi tao giật !" cau mày hỏi .
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"Này nhé, nghĩ kỹ coi: hai cái tên đó — Ngô Lai Tài, Uông Hỷ Mai."
"‘Ngô Lai Tài’ thì như ' tài đến'. ‘Uông Hỷ Mai’ thì là ' hỷ cũng mất', chỉ riêng cái tên thôi thấy xui xẻo ! Có khi ông trời đặt định luôn phận cho hai là cả đời chẳng tiền, chẳng niềm vui gì hết."
Lý Nhị Ngưu nghiêm túc một tràng.
Cả đám xong cũng gật gù suy nghĩ, thì cũng hợp lý đấy. riêng thì tin một điều khác: tất cả đều là do nhân phẩm mà .
Người mà sống tử tế, tham lười cũng gian trá thì chẳng rơi bước đường .
Cho dù đổi tên thành "Ngô Họa Tới" "Uông Hỷ Bay", mà bản tính vẫn tệ thì kết cục cũng chẳng khác gì.
Mọi chuyện hôm nay đều là do chính họ tạo , trách trời cũng chẳng mà than đất cũng vô ích. Càng thể đổ cho khác .
Muốn trách, thì chỉ thể trách… chính họ mà thôi.
(Hết.)