Hàng xóm không chịu giải tỏa, nhà tôi phát tài rồi - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:59:47
Trước tiên là thuê một căn nhà tạm trong thành phố. Mấy căn hộ tái định cư mà chính quyền cấp đều là nhà thô sửa sang gì, mất nửa năm thì đừng mong dọn ở.
Đồ đạc thì cái nào cho thì cho, cái nào bán thì bán. Thứ gì tiếc nỡ bỏ thì gom , từng chuyến từng chuyến chở sang nhà thuê.
Vậy nên mấy nhà chúng bận tối mắt tối mũi, đến ngủ còn chẳng giấc.
Còn với bản tính của Ngô Lai Tài, thì tất nhiên là chịu yên . Nhà đền bù, nên cũng để chúng yên .
Hắn bắt đầu giở trò: đập kính, cạy khóa, ném rác cửa, buông lời móc méo… Hèn hạ, bẩn thỉu, thủ đoạn gì cũng lôi dùng.
chúng đang bận dọn nhà, chẳng mà đôi co.
Có điều, sức chịu đựng của con cũng giới hạn. Đêm đó, Ngô Lai Tài lén hắt cả xô phân chó lên cửa nhà Lý Nhị Ngưu— lúc ông dậy vệ sinh bắt quả tang tại trận.
Lý Nhị Ngưu chẳng chẳng rằng lao lên đ.ấ.m đá loạn xạ, đánh cho Ngô Lai Tài sóng soài đất. Mặt mũi còn nhận .
Tiếng động mấy nhà chúng tỉnh giấc, chạy kéo tranh thủ thụi thêm vài cú cho hả giận.
Còn Uông Hỷ Mai, ngoài cái mác hung dữ chứ thực chất là loại chỉ gào . Lúc thực sự chuyện thì ngoài lóc chẳng dám gì khác.
Cuối cùng cũng gọi công an tới giải quyết.
Do Ngô Lai Tài là gây sự , còn Lý Nhị Ngưu tay nên cảnh sát cũng chỉ xử lý theo hướng mâu thuẫn dân sự. Nguyên tắc là bắt phạt.
Ngô Lai Tài ăn một trận nhừ tử, tức tối đến nỗi rít lên từng tiếng nhưng chẳng gì . Vừa thấy cảnh sát rời , bắt đầu lải nhải chửi bới om sòm.
Kết quả?
Đám chúng dọn xong một đống đồ liền , rằng đè Ngô Lai Tài sát tường.
13.
"Ngô Lai Tài, chúng hàng xóm mấy chục năm. Từng năm ông cứ cưỡi lên đầu lên cổ chúng mà sống."
"Không là chúng sợ ông, chỉ là chẳng ai mang đôi giày mới giẫm phân chó. Ngày mai tụi dọn , ông đừng tìm cách gây chuyện nữa. Khéo lúc nào phát hiện ung thư, sẽ tới trói ông ném thẳng xuống ao cho cá rỉa đấy."
tát cho Ngô Lai Tài mấy cái bôm bốp mặt, giọng đầy sát khí.
Mãi đến lúc Ngô Lai Tài mới hiểu rõ, hóa bao năm nay tụi sợ mà chỉ là chuốc phiền .
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Dự án đường quả đúng như ông Lưu , tiến độ cực kỳ gấp rút. Chúng còn kịp dọn xong thì xe thi công lù lù kéo làng.
Vừa xác nhận mấy nhà chuyển , máy xúc lập tức đẩy sập tường rào.
Ngô Lai Tài vẫn cam lòng… Hắn dám động chúng nữa, bèn sang cản trở thi công.
Cả nhà chắn đầu xe ủi, tuyên bố hùng hồn: hoặc là dỡ nhà , hoặc là cứ cán thẳng qua !
Lúc tụi chào tạm biệt bà con để rời làng, hiện trường giải tỏa mặt cảnh sát túc trực. Riêng nhà Ngô Lai Tài thì chẳng thấy ai , rõ bắt sợ quá nên trốn biệt .
Chính quyền bố trí cho năm nhà chúng ở cùng một khu chung cư. Vốn là hàng xóm quen mấy chục năm, giờ lên thành phố sống giữa chốn xa lạ càng thêm gắn bó.
Sáng dậy cùng tập thể dục, trưa chơi cờ, tối tụ họp lai rai vài chén rượu tán chuyện đời. Chúng đều là những từng sống qua thời khốn khó, chẳng mưu cầu gì nhiều mà chỉ mong an yên. Mà nay , thấy cuộc sống thật nhẹ nhõm và thong dong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hang-xom-khong-chiu-giai-toa-nha-toi-phat-tai-roi/8.html.]
Hôm , Lý Nhị Ngưu gọi chúng qua nhà uống rượu. Rôm rả trò chuyện một hồi nhắc đến quê cũ: "Đức Vượng , đường mới bây giờ thông xe . Hay tụi tranh thủ về quê một chuyến? lái xe chở mấy ông , đủ năm đúng một xe."
Từ khi chuyển lên thành phố, liền học lái và tậu một chiếc ô tô nhỏ. Từ đó trở , cứ dịp là kéo bọn "luyện tay lái".
"Được đấy, lâu về. Chúng ghé qua ao cá nhà Lão Du ăn bữa cá cho ." nghĩ ngợi gì, gật đầu cái rụp.
Trưa hôm , Lý Nhị Ngưu lái xe đón bọn làng cũ.
"Đường mới đúng là mượt thật, rộng thẳng gấp mấy con đường cũ."
"Ở giữa còn dải phân cách nữa đấy, các ông 'dải phân cách' là gì ?"
" mà lái xe thì chỉ thích mấy con đường thế thôi, chạy sướng!"
…
Vừa lên đường cao tốc mới, Lý Nhị Ngưu bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Im mồm và lo lái xe cha nội! Ông nhiều thấy sợ luôn đấy. Mới cầm lái mấy hôm mà cứ như tài xế lâu năm."
"Còn lảm nhảm nữa là tụi xuống xe luôn bây giờ."
ghế mắng.
Chiếc xe đúng là chở năm , nhưng năm ông đàn ông to xác thì chật. Đặc biệt là hàng ghế , ba đứa nghiêng mới đủ chỗ.
Cả bọn , lái xe về đến làng. Ăn ké một bữa cá no nê ở ao Lão Du ghé thăm bà con hàng xóm, mãi đến chiều muộn mới về.
Từ khi con đường xong, cảnh vật đổi khác . Nếu còn mấy gốc cây ven ruộng dấu, cũng chẳng là nền nhà cũ của nữa.
"Đường tiện thật, ngày xưa thành phố mất hai tiếng, giờ bốn mươi phút là tới nơi ." kìm cảm thán.
Xe chuẩn nhập cao tốc thì đột nhiên phanh gấp. Cả bọn giật b.ắ.n , tưởng Lý Nhị Ngưu gây tai nạn.
"Mấy ông… kìa, đó là ai?" Lý Nhị Ngưu chỉ ngoài cửa sổ, giọng bỗng chốc run lên vì kích động.
14.
Chúng theo hướng tay Lý Nhị Ngưu chỉ, ai nấy đều sững . Cách mép đường chỉ vài mét, một căn nhà nông thôn lẻ loi trơ trọi.
Tường đất, mái ngói vỡ nát, cửa là đoạn đường xi măng nứt nẻ chằng chịt. Trước cổng hai một nam một nữ, một cao một thấp, một gầy một béo.
Chính là vợ chồng Ngô Lai Tài và Uông Hỷ Mai.
Con đường cao tốc mới xây giống như một con hào sâu hun hút, cắt đứt căn nhà của họ khỏi phần còn của làng. Hay đúng hơn, nếu mảnh đất là biển cả, thì nhà Ngô Lai Tài chính là một hòn đảo cô lập .
Xung quanh một bóng , ngoài đồng ruộng chẳng lấy một căn nhà. Nhìn chỉ thấy hoang vắng và thê lương.
Cứ như thể cả thế giới vứt bỏ.
Từng thời gian trôi qua, nơi đổi quá nhiều. Mà đổi lớn nhất chính là nhà Ngô Lai Tài.