Hậu Cung Của Công Chúa
Chương 1
1
Tôi là một chàng trai năng động, đang cưỡi trên chiếc xe máy chạy rất nhanh.
Trên xe còn có đại ca và hai em gái mới của anh ấy. Nhưng chỉ trong lúc tôi châm thuốc cho anh thì bị một chiếc xe tải đã đâm bay xa tôi.
Tôi nghĩ cuộc đời huyền thoại của Lưu Diệu sẽ kết thúc trên đường phố, nhưng không, tôi lại thức dậy và nhận ra mình đã xuyên không.
Ông trời chưa tận diệt Lưu Diệu!
Xuyên đến Đại Nghiệp vương triều, bây giờ tôi là Diệu công tử, một trong những “trai lơ” của Lăng Sương công chúa – con gái duy nhất của Chiêu Minh hoàng đế và Mẫn Đức hoàng hậu.
Nói đến công chúa này thì phải nói đến nhà ngoại Lý gia có công rất lớn, mấy ông cậu thì nắm binh quyền ở biên cảnh Đại Nghiệp, mẹ là Hoàng hậu đương triều, địa vị cứng như bàn thạch.
Có thể nói chỉ cần Hoàng hậu giậm chân một cái, Đại Nghiệp lập tức lung lay.
Mà cô ta là đứa con duy nhất của Hoàng hậu và Hoàng đế, có thể nói cho dù muốn sao trên trời thì Hoàng hậu cũng có thể hái xuống.
Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đáng tiếc cô ta cái gì cũng không cần.
Nghe nói từ năm thì cô ta mười tuổi đã bị bệnh nặng, không thể đứng dậy được nữa.
Sau đó tính tình trở nên dị thường, quái gở, ít nói, lạnh lùng. Đàn ông được Hoàng hậu phái đến giải tỏa sự nhàm chán của công chúa trong phủ công chúa hiếm khi được triệu tập chứ đừng nói đến việc ngủ cùng…
Ngay cả Phò mã gia thế tốt như vậy cũng chưa từng được cô ta coi trọng.
Ngày ngày, cô ta ở trong tiểu viện, nhàn nhã ngắm hoa rơi nước chảy.
Chết tiệt!
Tôi mà có gia đình như thế thì phải vui vẻ biết bao!
Sắp xếp chút nào!
Nếu tôi có thế lực này, Diệu gia sẽ khổng lồ cỡ nào. Lúc đó, tôi sẽ phong mình làm Diệu tướng quân!
Thích mê!
Nghĩ tới đây, tôi liền nhớ tới đại ca của mình. Nếu có anh ấy ở đây thì tốt rồi, anh ấy nhất định sẽ dám làm!
Anh ơi, em nhớ anh quá!
Tôi nhìn quần áo cổ trang cùng giày dép rườm rà trên người, aizz, thật nhớ hai ngày trước khi tôi vừa mua cái áo ngắn tay hình đầu hổ màu đen và đôi giày màu đỏ. Rất đẹp trai!
2
Nhân tiện, nguyên chủ đã chết như thế nào?
Đầu của tôi đau như búa bổ, à, nhớ ra rồi!
Nguyên chủ là tiểu quan tinh thông đàn hát trong Thanh Phong Lâu, bán nghệ không bán thân. Bởi vì dung mạo quá đẹp, quá nhiều người muốn nghe đàn mà bị các tiểu quan khác xa lánh.
Nguyên chủ trời sinh nhát gan, lại nổi tiếng, mật thám của Hoàng hậu thấy tuyệt sắc nhân gian như thế, lập tức bẩm báo cho Hoàng hậu nương nương trong cung.
Hoàng hậu nương nương vung tay lên, một đạo ý chỉ thả xuống, Diệu công tử liền bị khiêng vào phủ công chúa.
Người người đều nói Diệu công tử gặp vận cớt chó, lại không nghĩ tới ngày đầu tiên vào phủ, đã cảm nhận được ác ý bốn phía.
Sau đó hắn lên cơn co giật, chính là bị sợ quá mà chết.
Ngay lúc đó thì hồn của tôi ngửi thấy mùi liền nhập vào.
Đậu má!
Giá như đại ca của tôi có mặt ở đây thì đã có thể chăm sóc đứa em trai mới cũng nhút nhát và hay bắt nạt như tôi ngày ấy.
Ngày mai chính là ngày thứ hai vào phủ. Dựa theo quy định, tôi phải kính trà cho Phò mã của công chúa và một đám anh em khác đã vào phủ trước tôi.
Dù tôi là người năng động, ham chơi nhưng cũng không ngu. Tôi vội vàng cùng thái giám bên cạnh học tập lễ nghi quy củ để có thể tồn tại ở thời cổ đại này.
3
Sáng sớm hôm sau, không đợi tôi mở mắt ra đã bị hai tiểu thái giám bên cạnh kéo lên trang điểm. Hai tên này tát phấn đầy mặt tôi.
“Khụ khụ khụ, cảm ơn, anh bạn.”
Tay hai thái giám cùng dừng lại, sau đó lại ra sức trét phấn thêm.
Tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng cảnh tôi dâng trà, chắc sẽ giống như lần tôi và mấy anh em ở trong nhà tắm lớn uống máu ăn thề.
“Từ nay về sau, anh chính là đại ca, em là nhị đệ của anh. Chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!”
“Đại ca!”
“Nhị đệ!”
Thực sự cảm động!
Đại ca, lão đệ lại nhớ anh!
Nghĩ đến đây, tôi càng phấn khởi, ý tưởng khôi phục bang hội Diệu gia của tôi đã không thể kiềm chế được!
Trung hiếu nhân nghĩa đã tr tâm trí tôi không biết bao nhiêu lần!
Quả nhiên chỉ cần có tinh thần thì đi đâu cũng là phái thực lực!
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trong gương, tôi thở dài một hơi. Tôi không dám tưởng tượng nếu ngày trước mình có khuôn mặt và đôi mắt nghiêm nghị thì mấy em gái xung quanh sẽ mê mệt tôi cỡ nào!
Nhưng nửa giờ sau, tôi bị hiện thực vả bốp bốp vào mặt. Tôi lập tức hiểu được ác ý mà nguyên chủ đã cảm nhận được.
“Này! Bây giờ, ai cũng có thể vào phủ công chúa nhỉ!”
“Các ngươi có biết hắn từng làm nghề gì không? Là tiểu quan tinh thông đánh đàn, ca hát trong Thanh Long Lâu đấy.”
“Một chút môi son vạn người nếm, một đôi tay ngọc ngàn người gối đây sao?”
“Ha ha, người ta tự xưng là bán nghệ không bán thân, ta cũng không hiểu, ta cũng không dám trả lời.”
Có người còn vừa nói vừa che mũi.
“?”
Ủa?
Đám người giống như gà mái già này đang ẻ trước mặt tôi, còn có thằng đang bịt mũi kia, bộ tôi có mùi à?
Nếu là ở thời của tôi thì tôi đã cho bọn họ mỗi người hai cú thúc cùi chỏ và đá bay ra ngoài luôn rồi.
Ở đó mà lên mặt với tôi.
Nhưng đại ca đã dạy tôi, khi anh ấy không ở đây, người ở dưới mái hiên thì phải biết cúi đầu.
Được, tôi nhịn.
4
Một lát sau, Phò mã cảm giác bầu không khí đã đủ, nên ra oai phủ đầu kẻ mới đến. Gã lập tức ho nhẹ một tiếng.
Đám gà mái già phía dưới lập tức câm miệng.
Chết tiệt, tên này cũng có chút năng lực!
Nếu có một ngày cơ hội đến, tôi có đám anh em Diệu gia thì…
Tôi không dám nghĩ ngợi gì nữa, ngẩng đầu lên nhìn hai người phía trên.
Đây là Lăng Sương công chúa!
Đậu má, nhan sắc tuyệt thế như thế này. Tôi đột nhiên hối hận lúc mình còn đi học đã không chịu học cho đàng hoàng, nên vốn từ quá tệ, không biết dùng lời văn thế nào để diễn tả người trước mặt. Chết tiệt!
Tôi đã nghĩ tới cô ấy có thể giống như cô nàng Lâm muội muội yếu đuối mỏng manh trong truyện Hồng Lâu Mộng.
Nhưng không phải vậy, cô ấy lạnh lùng, trầm tĩnh nhưng lại như sương như hoa.
Nhìn cô ấy giống như nhìn tuyết trắng xóa ở Cáp Nhĩ Tân, làm cho người ta đều muốn đến nhưng lại sợ cái lạnh dưới 0 độ C kia.
Nữ minh tinh! Nữ minh tinh! Ai hiểu được, cô ấy là người trong gia đình!
Là vợ tôi!
Này! này!
Đại ca mau tới chứng hôn cho em đi! Em muốn động phòng ngay tại chỗ.
Phò mã Hà Ngọc nhìn tôi có chút ngạc nhiên, sau đó chính là chán ghét.
Khuỷu tay! Khuỷu tay!
Đá bay! Đá bay!
Tôi nhìn công chúa xinh đẹp như vậy, khó có thể dời mắt đi được.
Cô ấy chỗ nào cũng tốt! Cô ấy tỏa sáng trong mắt tôi!
Chỉ là có một điều, cô ấy thật sự thiếu sức sống.
Không biết công chúa thích gì? Cô ấy có thích người sôi nổi, vui vẻ không? Hay thích người sâu lắng, trầm tĩnh? Hoặc là tràn đầy sức sống?
Tôi tưởng tượng cô ấy là người phụ nữ sẽ vui mừng khi gặp chồng mình, chắc là thích người sôi nổi: “Thỉnh an công chúa điện hạ cùng phò mã gia!”
Lúc này cô ấy mới ngước mắt nhìn tôi một cái, rồi dời ánh mắt đi. Không biết có phải ảo giác hay không, tôi luôn cảm giác khóe miệng cô ấy có chút mím lại.
“Đây chính là Diệu công tử, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, bổn phò mã nghe nói ngươi tinh thông đàn hát, không bằng cho hiện tại trổ tài, coi như là cho công chúa giải sầu, như thế nào?”
“Cần dàn nhạc gì cứ việc nói.”
“Không cần.”
“Trong phủ công chúa cũng có nhiều vũ công.”
“Không cần.”
Mọi người đều cười nhạo ra tiếng.
Công chúa không có động thái gì, tôi hiểu rồi!
Công chúa muốn xem tôi thể hiện tài năng của mình.
Nhưng sao không chúa không mở mắt… cô ấy đang giả vờ ngủ, phải không?
Vậy thì…
Tôi nhìn một vòng đám gà mái già với đủ mọi màu sắc xung quanh, bỗng nhiên có một ý tưởng!
Tôi hắng giọng…
Sau đó…
Đè thấp…
Động lực. Tất cả chúng ta đều cần động lực!
“Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Dứa dưới tay đã đủ rồi, dứa lớn, quá lớn quá tốt, cho ngươi một lá bùa dứa.”
“Người, quỷ ma, Đấu Chiến Phật, ta có một trái dứa lớn, ta nhập Phật biến thành dứa, ba quả dứa sẽ thành cái gì?”
“Nếu ta rời đi, ta sẽ để lại linh hồn. Ta sẽ dẫn quả dứa đi chiến đấu với Chiến Thần, quả dứa sẽ gào thét với Nam Thiên Môn.”
“Chém dứa, giết ma quỷ…”
“…”
Trong sảnh im lặng.
Tất cả mọi người đều im lặng…
Tôi có chút oán hận nhìn Phò mã: “Yên lặng quá vậy! Ta cứ tưởng chúng ta luôn có chuyện muốn nói chứ.”
Tôi tưởng gã sẽ khen phong cách độc đáo của tôi, nhưng gã đã hét gọi: “Thị vệ đâu, thị vệ ở đâu? Đem dứa tinh này xiên ra ngoài cho bổn phò!”
“Hôm nay, ta sẽ đưa ngươi đi đến Trấn Tỏa Yêu Tháp của Thục Sơn đạo trưởng!”
“Động kinh!”
“Người điên rồi!”
“Thanh Phong Lâu chất lượng tệ vậy sao?”
Thị vệ lập tức tới kéo tôi ra ngoài.
Tôi thừa nhận lúc đó tôi có chút hoảng sợ, huynh đệ Diệu gia của tôi đâu? Hộ giá! Hu hu hu…
Phụt!
Công chúa lại nhìn tôi rồi che mặt cười, mặt mày đều cong cong.
“Phò mã.” Công chúa nhẹ nhàng lên tiếng, âm thanh mềm mại, rất dễ nghe.
Hà Ngọc lập tức dừng tay, giọng nói có chút không thể tin: “Công chúa, ngài… nở nụ cười?”
“Trời ạ, công chúa điện hạ đang cười sao?”
“Do hắn sao?”
“Ta vào phủ ba năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy công chúa điện hạ cười.”
“Nói nhảm, chẳng lẽ công chúa chưa từng cười.”
“Vậy ngươi từng thấy chưa?”
“Chưa…”