Hậu Cung Của Công Chúa
Chương 2
5
Ngày đó, tôi cuối cùng không thể dựa theo mệnh lệnh của Hà Ngọc đi Trấn Tỏa Yêu Tháp, còn bị công chúa kêu cùng nhau ăn cơm tối.
Ngồi cùng một bàn!
Người nhà ai hiểu cho tôi, vợ xinh đẹp mời tôi ăn cơm.
Quy củ này, học được cũng tương đối vội vàng.
Tôi cũng khá nóng tính khi ăn uống.
Khi tôi hào hứng với việc ăn uống, tôi sẽ gắp cho công chúa một ít đồ ăn. Mặc dù công chúa sẽ không ăn đồ tôi gắp cho.
Tôi có chút tủi thân, nhưng sau đó tôi đã kể với người khác về điều đó.
Bọn họ nói: “Ngươi nên thấy may mắn vì công chúa đã không ném ngươi cùng đồ ngươi gắp ra mười mét. Ngẫm ra ngươi cũng có chút thực lực!”
“Diệu công tử không quan tâm người khác nghĩ gì sao?” Ăn cơm xong, đây là câu đầu tiên công chúa nói với tôi.
Tôi nhíu mày, giọng điệu cũng rất tự tin: “Chưa bao giờ, thay vì lo lắng khiến mình buồn bực, không bằng nổi điên để khiến người khác buồn bực.”
Công chúa nhìn tôi, dừng một lát, lại lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Diệu công tử là một người thú vị.”
Một người thú vị?
Mọi người trong nhà ai hiểu được, đây là công chúa điện hạ khen~tôi~đấy~
Sau ngày đó, tôi một trận chiến thành danh, trong phủ tìm tôi bái sư học nghệ, giúp tôi có rất nhiều mặt mũi.
Không có biện pháp, đây chính là sức hấp dẫn của tôi.
Tôi cũng không keo kiệt, tôi đặt cho mình một nghệ danh là Mạch Tây Thứ.
Để cho bọn họ tôn trọng thầy Mạch Tây Thứ.
Sau đó đem tri thức cố hương dốc lòng truyền thụ, lúc khai giảng, nửa số người trong phủ đều chăm chú nghe, nửa còn lại thì đang chăm chú ghi nhớ.
Ngoại trừ phò mã Hà Ngọc.
“Một mình ta uống rượu say, say đem người nhà thành đôi!”
“Kiều nữ, để anh đánh đàn nhé.”
“Yến Hi, hắn ở Tử Trúc Lâm.”
“Giang quy giang, sơn quy sơn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đêm khuya làm đẹp lòng mỹ nhân cũng khó.”
“Vài năm công danh hiển hách, ta lưu lạc giang hồ đao kiếm khách.”
Đại ca! Mẫu đơn cố hương đã nở chưa? Em có tiền đồ! Băng nhóm Diệu gia của chúng ta sắp có rồi!
Nhưng mà khi một đám đàn ông đem bí kíp của tôi đến chỗ công chúa trổ tài thì tôi luôn cảm thấy trong lồng ngực có thứ gì đó vỡ nát.
Nhưng nghe nói công chúa gọi người đem bọn họ đều ném ra, còn đưa đến Trấn Tỏa Yêu Tháp.
Đêm đó làm bạn với tôi, chỉ có cô độc và rượu.
Ngoài ra còn có một bài tình hát “Dùng dao giết bọn phản loạn trong cơn giận dữ”.
6
Hoàng hậu lão nhân gia xa xôi trong cung, lại luôn sợ công chúa buồn bực.
Hôm nay lại mời gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành đến phủ công chúa giải sầu cho điện hạ.
Tôi nhớ năm đó cùng bà nội xem ti vi, đến kênh hí khúc, tôi cùng bà xem, tuy rằng nghe không hiểu. Cái gì mà y y a a, A Lý Ca Đa Mã ha ha nghe không hiểu gì hết.
Xuyên tới một tháng, tôi đã tách khỏi chiếc iPhone 14 Promax 1TB Dark Night Purple của mình.
Hiện tại ngồi ở dưới đài nghe mấy lời này mà nước mắt tôi rơi đầy mặt. Gia đình ơi, đây là tinh hoá đất nước, tinh hoa đấy hu hu hu.
Cuối cùng tôi còn chọn một khúc “Tần Hương Liên”.
“Phò mã gia đến gần xem tỉ mỉ, trên viết Tần Hương Liên, nàng ba mươi hai tuổi, kiện cáo đương triều Phò mã lang.”
“Vứt thê tử, coi thường Hoàng đế, và một nam nhân hối hận vì đã cưới nhân tình.”
“Nàng đem đơn kiện gửi đến điện nào đó, cắn chặt răng chịu đựng, Phò mã nghĩ cái này dành cho ai?”
Hà Ngọc mặt đều tái, gã ta năm đó chính là phụ thiên kim của nhà thị lang để cưới công chúa, mới thành đương triều phò mã.
Bây giờ tôi thật sự là một chàng trai có tâm hồn văn học và chiến lược.
Lúc mọi người thư giãn, người đang biểu diễn trên đài lại đột nhiên rút kiếm, đánh thẳng về phía công chúa điện hạ.
Trong chốc lát, mọi người đã ngã ngửa.
To gan!
Không có người hộ giá nên tôi ngồi gần đã quay lại chặn một kiếm.
Chết tiệt! Đau quá! Eo tôi!
Nếu có năng lực, nếu cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ đổi chỗ!
Lại một lần nữa tôi cản kiếm, cuộc đời này chỉ cầu trung nghĩa!
Khi tôi bất tỉnh, tôi cảm thấy có thứ gì đó nhỏ giọt trên mặt mình.
Công chúa ôm tôi, hai mắt đẫm lệ.
“Mẹ kiếp, vợ ơi đừng khóc. Tôi còn chưa chết…”
Lúc trước, tôi vì chắn đao cho đại ca mà khâu 21 mũi đấy.
7
Gia đình yêu dấu, ai hiểu cho tôi chứ!
Vợ tôi tự mình chăm sóc tôi nha. Cháo siêu cấp thơm nha!
Vợ thổi bằng miệng đấy!
“Hắn muốn chính là mạng của ta, ngươi tội gì xả thân vì ta.” Lăng Sương công chúa lạnh lùng nhíu mày, dường như vạn phần khó hiểu.
Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, nhớ năm đó, tôi đối với đám huynh đệ còn không tiếc mạng sống, hiện tại, người ta muốn chém vợ tôi thì sao có thể thờ ơ hoặc bị dọa tè ra quần chứ. Mạch Tây Diệu này về sau còn mặt mũi nào lăn lộn trong xã hội.
Nhưng lời nói đến bên miệng chỉ biến thành sáu chữ: “Công chúa, đau quá, a a…”
Ta vừa mới nói xong, tay Lăng Sương công chúa không khống chế được run lên, cháo hoa nóng sắp đổ lên người cô ấy.
Tôi nhanh tay lẹ mắt cầm tay cô ấy, đưa tay nhận lấy bát cháo trong tay vợ, đặt ở bên giường.
Trong lúc chạm vào, còn có thể cảm nhận được mu bàn tay cô ấm áp.
Ý thức được điểm này, tôi có chút ngượng ngùng gãi đầu, công chúa hai má cũng ửng đỏ.
Không khí trong phòng đột nhiên có chút mập mờ.
Ngay khi tôi cảm thấy bên cạnh sắp dâng lên bong bóng màu hồng nhạt thì Hà Ngọc đẩy cửa đi vào.
Công chúa có chút xấu hổ thu tay về.
“Công chúa chấn kinh, là thần hộ giá bất lợi.”
Hà Ngọc thở dài thỉnh tội.
Nhưng sắc mặt công chúa không vui: “Ta giao chức quyền quản gia phủ công chúa cho ngươi, không phải để ngươi sơ suất như vậy, để thích khách có cơ hội lợi dụng.”
Giọng điệu tuy rằng nhàn nhạt, nhưng cũng đủ uy hiếp.
“Thần thật sự không ngờ kẻ trộm lại trốn trong gánh hát do Hoàng hậu nương nương đưa tới.” Hà Ngọc cúi đầu, thần sắc tối tăm không rõ.
“Ý phò mã, đây là sơ suất của mẫu hậu?”
“Thần không dám, may mắn công chúa không có việc gì.”
Ô hô, đây là mối quan hệ giữa Lăng Sương công chúa và Phò mã Hà Ngọc sao?
Tôi lẩm bẩm bên cạnh và nói một vài điều mơ hồ.
Hà Ngọc nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: “Ngươi đang nói gì thế?”
Tôi không để ý.
Gã lại hỏi một lần nữa: “Ngươi đang nói cái gì?”
Nằm ở trong chăn, ngửa mặt lên trời thét dài: “Đứa nhỏ chết rồi ngươi lại tới cho sữa.”
Mặt gã xanh mét vì tức giận.
Ha ha!
Sau khi Hà Ngọc đi, công chúa lại hiếm khi nói chuyện phiếm lại nói rất nhiều, cuối cùng nàng nói: “Ngày ngày gọi ta là công chúa nghe có chút xa lạ, Diệu công tử gọi ta Ngôn Nguyệt là được rồi.”
Tôi gãi đầu một cách vô ích và nói với cô ấy: “Vậy nàng cũng đừng gọi ta là Diệu công tử, bình thường gọi ta là Diệu tử là được, hoặc là gọi ta là OI là được.
“OI?”
“Đúng vậy, là ôi ôi ôi!”
“Ôi!”
Đại ca, em đã phát tín hiệu sóng điện từ ở vương triều Đại Nghiệp.
8
Thương gân động cốt một trăm ngày.
Ở trên giường dưỡng thật lâu, dưới sự chăm sóc hết lòng của công chúa, tôi đã ổn hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này công chúa và tôi cũng dần quen thuộc hơn.
Công chúa luôn ở một mình, viết và vẽ.
Tôi ở bên cô ấy mài mực, hát ca.
Tôi không biết vì sao người bên ngoài đều nói công chúa trời sinh tính không thích cười. Cô ấy rất thích cười.
Một ngày rất bình thường, Hoàng hậu sai người gọi ta vào cung, chắc chắn có ý đồ xấu.
Không sao cả, binh đến tướng đỡ, nước đến đất che.
Cỗ kiệu lắc lư, không biết cổ nhân vì sao thích ngồi kiệu, không bằng chiếc xe của tôi.
Nội quan dẫn đường, tôi nhìn tường cung cao cao, gạch đỏ ngói xanh, rất tráng lệ.
Đậu má! Hoàng cung quá lớn!
Đi tới Phượng Nghi cung của Hoàng hậu, nội quan nói cần thông truyền một tiếng trước.
Thông truyền này chính là hai giờ đã trôi qua. Tôi nghiêm chỉnh đứng ở cửa Phượng Nghi cung suốt hai giờ mới bị gọi vào.
Phạt đứng phải không, tôi hiểu hết.
Cho nên khi Hoàng hậu hỏi tôi có bất mãn gì không, tôi cúi đầu méo miệng cười nói cho bà ta biết: “Hoàn toàn không có.”
Cười chết đi được, nhớ năm đó lúc còn đi học, đứng phạt ở cửa chính là nghề của tôi.
Bị phạt đứng ở hành lang cả ngày, đây mới hai giờ, có gì mà khó!
“Ngẩng đầu lên!”
Hoàng hậu bảo tôi ngẩng đầu, tôi cũng ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng hậu.
Đậu má! Không phải mẹ vợ tôi xấu, chỉ là… bà ấy hơi đầy đặn.
Được rồi được rồi, buổi sáng trứng gà buổi trưa dưa, buổi tối voi ma mút hầm cá mập khổng lồ, đúng không?
Cũng không vấn đề gì, chỉ là béo quá thì ảnh hưởng sức khoẻ thôi.
“Khó trách Lăng Sương nhìn ngươi bằng ánh mắt khác, quả nhiên là hồ mị tử.”
“?”
“Hai ngày trước, Phò mã đã đến đây ta cáo trạng ngươi, nói ngươi quấy phá phr công chúa long trời lở đất, như thế cũng là trái với ước nguyện ban đầu của bổn cung khi đưa ngươi vào phủ.”
“Nhưng bổn cung cũng không phải bổng đả uyên ương, bổn cung không muốn làm tổn thương tình cảm mẫu tử với Lăng Sương. Ngươi ra cái giá đi, mười vạn lượng? Hai mươi vạn lượng? Hay là muốn quan lộc, tuỳ ngươi chọn lựa.”
“Chỉ cần ngươi trở về rồi chủ động rời khỏi con gái ta!”
“?”
“Như thế nào? Những thứ này đều không muốn sao? Hay là ngươi có ý đồ khác?”
Tôi vẫn mặt ủ mày chau, nghiêm túc suy nghĩ.
“Rượu mời không thích uống rượu phạt! Người đâu! Bắt hắn lại cho bổn cung!”
Trong đầu ta đang suy nghĩ, đã bị một đống thị vệ vây quanh.
“Chờ một chút, thần có một tuyệt mật cổ phương, muốn hiến cho Hoàng hậu nương nương, không biết nương nương có cảm thấy hứng thú hay không?”
Hoàng hậu vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Cho nên đợi đến khi mặt trời sắp lặn, công chúa vội vội vàng vàng mang theo hai hàng nước mắt đến Phượng Nghi cung cứu tôi, nhìn thấy chính là tôi chỉ điểm cho Hoàng hậu nương nương.
“A, đúng đúng đúng, nhạc mẫu đại nhân, chính là như vậy, nhảy cái này thì ánh mắt nhất định phải kiên định, so với tòng quân còn kiên định hơn!”
“Nhất định phải tìm đúng tiết tấu, a, đúng đúng đúng, chính là như vậy.”
“A, ngài nhớ kỹ, môn thứ hai này gọi là múa lắc.”
“Môn này vừa nhảy vừa hát.”
“Nương nương, ngài yên tâm, với bộ thể dục giảm béo này, trong một tháng nhất định có thể nhìn ra hiệu quả. Ngài cứ lắc, đến lúc đó không gày thì ngài cứ việc đến phủ công chúa tìm Diệu Tử.”
Công chúa: “?”