Hậu Cung Máu Lệ
Chương 1
1
Ta chết vào ngày Phong Hậu.
Vừa rồi Hách Liên Nghiêu còn phong hậu cho ta trước mặt văn võ đại thần.
Nhưng bây giờ lại giam ta trong Quan Sư cung.
Hắn tự tay chặt đứt tứ chi của ta, một dao lại một dao rạch mặt ta, dùng búa đập nát xương cốt ta từng chút một.
Cuối cùng ta bị nhét vào một cái vại nhỏ hẹp.
Ta tuyệt vọng hỏi hắn:
“Tại sao phải đối xử với ta như vậy?”
Hắn nhìn ta từ trên cao nhìn xuống, nói:
“Nếu không phải tại ngươi, Quân Quân sẽ không một thi đi hai mạng.”
Tạ Quân?
A, lại là vì Tạ Quân.
Ta không khỏi cười ra tiếng.
Hách Liên Nghiêu dùng bàn tay dính đầy máu của ta nắm cằm ta, nói với ta:
“Ôn Thanh Nhiễm, ta không chỉ muốn giết ngươi, ta còn muốn tru di cửu tộc ngươi, muốn cả nhà ngươi đều phải chôn cùng Quân Quân!”
Tên điên này.
Ôn thị ta trăm năm thế gia, tổ phụ phò tá qua ba vị đế vương, phụ thân làm Tể tướng, hai ca ca cũng là trụ cột triều đình.
Ngoại tổ Tiêu thị trấn thủ biên cương, chiến công hiển hách, cữu cữu cùng các biểu ca đều là đại tướng quân danh chấn thiên hạ.
Lúc trước Hách Liên thị tranh giành giang sơn, nhà ta một văn một võ vì hắn khai cương mở rộng thổ, an định giang sơn.
Hôm nay hắn cư nhiên vì Tạ Quân tru di cửu tộc ta.
Ta hung hăng nhìn hắn, trong mắt một mảnh đỏ tươi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hách Liên Nghiêu, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ kéo ngươi xuống địa ngục, cho ngươi vĩnh viễn không được hồi sinh…”
Lời còn chưa dứt Hách Liên Nghiêu đã dùng bội kiếm chém đầu ta.
Máu đỏ tươi chảy đầy đất.
Màu đỏ hồng diễm cực kỳ giống những cây mận trong rừng mận ở nhà năm ấy.
2
Đại hàn kéo đến, trong kinh thành trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi xuống, rất khó xoa dịu.
Ta dĩ nhiên không có chết, còn trọng sinh về tới ngày cập kê tuổi mười lăm.
Hôm nay là ngày Hoàng đế ban thánh chỉ lập ta làm Thái tử phi.
Hết thảy đều còn kịp.
Đời này ta tuyệt đối sẽ không để bi kịch tái diễn lại lần nữa.
“Cô nương cô nương, vậy phải làm thế nào cho phải? Thái tử đang ở ngự tiền nháo nhào muốn hủy hôn ước với người.”
“A? Vậy bệ hạ ân chuẩn chưa?”
“Tất nhiên là không rồi, bệ hạ sao có thể để một cô nương thô lỗ còn xấu xí thay thế vị trí của người được.”
“Ta đây đi giúp hắn.”
“Cô nương người……”
Ta đè lại Bích Tỷ đang lo lắng, ý bảo nàng ở nhà chờ ta.
Ngay sau đó liền tiến cung.
Một tháng trước Hách Liên Nghiêu phụng mệnh đi tiêu diệt thổ phỉ, trên đường gặp thổ phỉ được Tạ Quân rút đao tương trợ, lại không cẩn thận bị thổ phỉ làm bị thương cánh tay.
Hách Liên Nghiêu lòng mang cảm kích, mang nàng theo bên người, buổi tối đó bị thổ phỉ trả thù, hỏa thiêu quán trọ.
Tạ Quân liều mạng bảo vệ Hách Liên Nghiêu, nửa bên mặt mình lại bị lửa lớn thiêu hủy, từ đó bị hủy mất đi dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Hách Liên Nghiêu cảm động đến cực điểm, mang về Đông cung, ngày ngày cạnh bên nàng, thề phải lập nàng làm Thái tử phi.
3
Ta vừa đi tới cửa đại điện, liền thấy Thái tử cùng Tạ Quân đang quỳ gối trước điện.
Bọn họ quỳ sát nhau, thật sự giống như là một đôi tình nhân hoàn mỹ.
Ta đi tới trước mặt Thái tử, hỏi hắn:
“Thái tử điện hạ, ta và người là thanh mai trúc mã, ta chính là thê tử của người.”
“Bây giờ, người thật sự muốn vì nữ tử giang hồ này mà bỏ ta sao?”
Thái tử nắm chặt tay Tạ Quân, nhìn nàng ta thâm tình mà chân thành nói:
“Trước khi gặp được Quân Quân, ta có thể tiếp nhận việc đó.”
“Nhưng sau khi gặp được Quân Quân, từ đó trái tim ta chỉ thuộc về nàng, không muốn nàng phải chịu uất ức.”
“Huống chi hiện tại trong bụng nàng còn có hài tử của ta.”
“Thái tử điện hạ… ” Khóe mắt Tạ Quân rưng rưng, vẻ mặt cảm động tựa vào người Hách Liên Nghiêu.
Ngay sau đó Tạ Quân đi tới trước mặt ta, bụp một tiếng quỳ xuống, sau đó rưng rưng nước mắt nói:
“Ôn cô nương, ta biết ta cướp đi Thái tử điện hạ là ta không đúng, tình thế đến, không thể tránh được.”
“Ta vốn là người trong giang hồ, không hiểu rõ các quy tắc trong cung các người, ta chỉ biết hắn thích ta, ta cũng thích hắn, như thế liền có thể bên cạnh hắn.”
“Cầu Ôn cô nương xem ta là một người si tâm, thành toàn cho ta cùng Thái tử điện hạ.”
Nói xong, liền dùng sức dập đầu ba cái.
Tiếng vang này sợ là ngay cả bệ hạ trong điện cũng nghe được.
4
Kiếp trước, nàng ta cũng điềm đạm đáng yêu quỳ xuống trước mặt ta, nói những lời chân thành này.
Ta cảm động mối tình thắm thiết của nàng ta cùng thái tử, cũng là thật lòng muốn nghênh đón nàng ta vào phủ, ở chung với nàng ta.
Cho nên ta lập tức nâng nàng ta dậy, nói với nàng ta:
“Ta là đích nữ Ôn thị, hôn sự với Thái tử điện hạ liên quan đến quốc gia đại sự, tuyệt đối không phải trò đùa.”
“Nhưng ta cũng biết rõ hai người đã có thâm tình, sao không vào phủ làm Trắc phi trước, đợi ngày sau nói tiếp.”
Sau đó ta còn nói với Thái tử điện hạ:
“Điện hạ, tính tình bệ hạ người cũng biết, quỳ xuống như thế sợ là bệ hạ sẽ giận dữ.”
“Sao không khuyên Tạ cô nương, chuyện chậm thì xong, thật sự không cần nóng lòng nhất thời.”
“Người yên tâm, nếu Tạ cô nương vào Đông cung, ta sẽ đối xử với nàng như thân muội, đối xử với hài tử của nàng như thân tử, tuyệt đối không để cho nàng chịu một chút ấm ức nào.”
Lúc ấy ta tự nhận mình là tự nhiên hào phóng, ôn hòa hữu lễ.
Nhưng đêm đó Đông cung liền truyền ra tin tức Tạ cô nương không chịu nổi nhục nhã, tức giận bỏ đi, trên đường gặp kẻ xấu nhảy sông tự sát.
Sống lại một đời, ta hứng thú nhìn Tạ Quân quỳ gối trước mặt ta.
Hoàn toàn không có ý gọi nàng ta đứng lên.
Thái tử điện hạ nhìn vẻ mặt giễu cợt Tạ Quân của ta, nhất thời tức giận.
Hắn kéo Tạ Quân lên, cau mày nói:
“Nàng quỳ nàng ta làm gì, hai ta yêu nhau thật lòng, vốn chẳng có gì sai cả.”
“Huống chi chuyện của hai ta đều do phụ hoàng làm chủ, nàng không cần phải van xin nàng ta.”
Tạ Quân quật cường đẩy tay Thái tử ra, lại quỳ rạp xuống trước mặt ta, cắn chặt môi, giống như là chịu sự ấm ức to lớn vậy.
Thái tử lại kéo nàng ta lên, nàng ta lại quỳ xuống……
Ta nhìn một màn này lại không khỏi cười ra tiếng.
Thật thú vị nha, ta ngược lại muốn nhìn xem nếu có một ngày chuyện nàng ta giấu diếm bị vạch trần, trên mặt nàng ta sẽ biểu hiện như thế nào?
Đúng vậy, Tạ Quân che giấu rất nhiều chuyện.
Nói thí dụ như tay của nàng ta không bị gì cả, lúc trước mỹ nhân cứu anh hùng chỉ là một vở kịch.
Nói thí dụ như mặt của nàng ta không có bị hủy dung, một chút bỏng lúc trước đã sớm khỏi hẳn, bây giờ vết sẹo là dịch dung mà có.
Nói thí dụ như hài tử của nàng ta không phải là của Thái tử điện hạ.
5
“Truyền thái tử điện hạ, đích nữ Ôn gia yết kiến.”
Chúng ta ở cửa đại điện giằng co, trong điện truyền đến âm thanh công công truyền chỉ.
Thái tử điện hạ lập tức nâng Tạ Quân dậy, muốn dắt nàng ta vào điện:
Công công thấy thế, lập tức nói: “Thái tử điện hạ, Hoàng thượng chỉ truyền ngài và Ôn cô nương, những người không liên quan không được đi vào.”
Tạ Quân nghe nói như thế, trong nháy mắt ấm ức khóc lên.
Thái tử vội vàng trấn an, tức giận nói với công công:
“Nàng là Thái tử phi tương lai của ta, ngươi phải tôn trọng ta một chút.”
Công công đứng thẳng người, nói:
“Lão nô chỉ nghe mệnh lệnh của bệ hạ, còn lại một mực không nhận.”
“Mời đi, thái tử điện hạ.”
Trong đại điện, vẻ mặt Hoàng đế không vui:
“Nhiễm Nhiễm, ngươi yên tâm, có ta đây, ai cũng không đoạt được vị trí Thái tử phi của ngươi.”
“Ngươi cứ an an ổn ổn chờ đợi ngày đại hôn đến là được.”
Thái tử còn muốn phản bác: “Phụ hoàng…”
Ta còn chưa đợi Thái tử nói hết lời, liền lập tức quỳ gối trên đại điện:
“Bệ hạ, thần nữ tài mạo không tốt, không xứng với Thái tử điện hạ.”
“Thỉnh bệ hạ hủy hôn sự giữa thần nữ và điện hạ, thành toàn cho điện hạ và Tạ cô nương.”
Thái tử và bệ hạ dường như đều bị lời nói của ta làm cho kinh ngạc, lập tức không biết nên có phản ứng gì.
Bệ hạ trầm ngâm một lúc lâu, nói:
“Ta biết tên khốn này làm cho ngươi tức giận, ngươi yên tâm, quả vương giúp ngươi giáo huấn hắn.”
Ta lại dập đầu một cái, nói: “Thỉnh bệ hạ thành toàn.”
Bệ hạ nhìn bộ dáng kiên quyết của ta, nói: “Việc này để sau bàn lại, các ngươi lui ra trước đi.”