Hậu Cung Máu Lệ
Chương 2
6
Ra khỏi cửa cung, Thái tử đột nhiên gọi ta đang chuẩn bị lên xe ngựa quay lại.
Hắn có chút chột dạ nói với ta:
“Nhiễm Nhiễm, việc này là ta xin lỗi ngươi, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể đi cầu phụ hoàng lập ngươi làm Trắc phi.”
“Chúng ta là thanh mai trúc mã, là hai đứa nhỏ vô tư.”
Mấy năm nay, hắn cũng từng ở thư phòng dạy ta thi từ, khi ra ngoài vi hành lại mang lễ vật cho ta, vì ta đuổi đi những kẻ khinh dễ ta…
Lúc nhận thức được, ta liền biết tương lai ta phải gả cho hắn.
Vẫn cố gắng học tập lễ nghi cung đình, luyện tập cầm kỳ thi họa, chỉ vì có thể xứng đôi với hắn.
Càng không nói đến, Ôn thị cùng Tiêu thị nhiều năm qua vì giang sơn đại thịnh mà tận tụy cống hiến.
Nhưng hắn lại muốn ta làm thiếp?
Đừng nói là hắn cho dù là người ngồi trên cao kia là phụ thân của hắn cũng không dám mở cái miệng nói chuyện này đi.
Thật không biết hắn lấy đâu ra mặt mũi đi nói chuyện đấy.
Ta bình tĩnh nhìn chằm chằm Thái tử, nghiêm túc nói:
“Nữ nhi Ôn gia, tuyệt đối không thể làm thiếp.”
Nói xong ta nghênh ngang rời đi.
7
Ta trở lại trong phủ, liền thấy tổ phụ cùng phụ thân nổi giận đùng đùng ngồi ở chính đường, mẫu thân ở một bên lo lắng đi tới đi lui.
Thấy ta trở về, phụ thân giận dữ đập mạnh tay xuống bàn một cái, nói:
“Đồ bất hiếu, chẳng lẽ ngươi không biết hôn nhân giữa con và Thái tử liên quan đến triều chính quốc gia sao?”
Ta quỳ xuống trước mặt mọi người nói:
“Hài nhi ý đã quyết, xin tổ phụ cùng phụ mẫu thành toàn.”
Trong lúc nói chuyện, một chén trà liền bay tới chỗ bên cạnh ta.
Mẫu thân lập tức ngăn cản phụ thân, nói:
“Nhiễm Nhiễm còn nhỏ, không hiểu triều chính, người từ từ nói đi.”
Ta nghiêm túc nhìn tổ phụ và phụ mẫu nói:
“Con biết phụ thân muốn con gả cho thiên tử, nâng đỡ hắn, chỉ là phụ thân, người thật sự cảm thấy lấy tính tình của Thái tử sẽ là một minh quân chân chính sao?”
Phụ thân nghe vậy nhất thời nổi trận lôi đình, trách cứ nói:
“Ai dạy ngươi nói những lời này, không muốn sống nữa sao?”
Ta không trả lời phụ thân, chỉ lẳng lặng quỳ, bình tĩnh mà cố chấp.
Tổ phụ nhìn bộ dáng tự có tính toán trong lòng ta, ý vị thâm trường nói:
“Nhiễm Nhiễm, ta biết ngươi là một đứa bé thông minh, chỉ là Ôn gia vẫn duy trì sự trung lập, làm việc chỉ vì bảo vệ thiên hạ vạn dân, cũng không tham đoạt quyền, có một số việc tuyệt đối không thể làm.”
“Huống chi, đương kim bệ hạ chỉ có hai hài tử, ngoại trừ Thái tử thì là Tuyên vương. Tuyên vương trời sinh ngốc nghếch, thân thể lại không tốt lắm, không thể đăng cơ, vậy chỉ có Thái tử.”
Ngốc nghếch sao? Ta nhìn không thấy.
Ta còn nhớ rõ, kiếp trước ta mười ba tuổi lần đầu tiên tại viện Nguyệt Lạc Thư nhìn thấy Hách Liên Quyết lúc mười năm tuổi.
Hắn đang một mình đánh cờ, từng bước huyền cơ, đây tuyệt không phải là trí tuệ mà một người ngốc nghếch nên có.
Ta không tin người có thể phá giải tàn cục Thần Toán Tử Sơn Hà lại là một người trời sinh ngốc nghếch.
Chỉ là hắn quanh năm ẩn cư, ngụy trang nhiều năm, muốn cho hắn rời núi, sợ là không dễ.
Phụ thân giơ tay gọi ta đang thất thần, hỏi:
“Ngươi vừa mới lẩm bẩm cái gì vậy?”
Ta nói: “Hài nhi không có.”
“Chỉ là hài nhi cả đời này tuyệt đối sẽ không gả cho Thái tử.”
Nói xong, dập đầu một cái, liền nghênh ngang rời đi.
Tổ phụ và phụ thân cả đời giữ vững lập trường thanh chính, sáng lập thái bình thịnh thế, bảo vệ con dân thiên hạ, muốn bọn họ thay đổi sợ là không có khả năng.
Cũng được, kiếp này ta sẽ dùng phương thức của mình bảo vệ nhà của ta, bảo vệ tất cả thân nhân của ta.
8
Đêm đó, ta lập tức sai người đưa một bức thư đến viện Nguyệt Lạc Thư.
Qua mấy ngày liền có người đưa tin nói viện trưởng viện Nguyệt Lạc Thư mời ta lại gặp.
Ta đoán không sai, chủ nhân sau lưng viện Nguyệt Lạc Thư quả nhiên là Hách Liên Quyết.
Trưa mai, ta đến viện đúng hẹn.
Lúc nhìn thấy Hách Liên Quyết, hắn vẫn như lúc mới gặp, lẳng lặng ngồi đánh cờ.
Hắn nghe tiếng bước chân, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nói:
“Thật không ngờ, thiếu niên năm đó giả làm thư đồng nhìn lén ta đánh cờ lại là Ôn cô nương.”
Ta nhếch môi cười:
“Ta cũng thật không ngờ Tuyên Vương nổi tiếng ngốc nghếch lại là viện trưởng viện Nguyệt Lạc Thư.”
Nghe vậy, hắn cuối cùng ngẩng đầu nhìn ta:
“Hôm nay Ôn cô nương tới tìm ta, không phải chỉ là đến kiểm chứng một phen xem lời đồn đại có thật hay không thôi chứ?”
Ta đối diện với ánh mắt của Hách Liên Quyết, nghiêm túc hỏi: “Hách Liên Quyết, ngươi có nguyện ý cưới ta không?”
Hách Liên Quyết đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên:
“Nghe nói Ôn cô nương vẫn chung tình với Thái tử điện hạ, nhưng trước đó vài ngày lại đột nhiên yêu cầu từ hôn, hôm nay lại…”
Hách Liên Quyết thu lại ý cười, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc.
“Ôn cô nương đã muốn kéo ta xuống nước, lại ngay cả một câu nói thật cũng không nói với ta sao?”
“Ngươi đến cuối cùng tại sao lại không gả cho Thái tử? Lại còn muốn gả cho ta?”
Ta trầm mặc thật lâu, môi mím chặt, không biết trả lời như thế nào.
Cuối cùng, ta vẫn mở miệng.
“Thái tử điện hạ ngu ngốc, hôm nay có thể vì một nữ nhân vô danh vô phận mà thoái vị, ngày sau có thể vì hắn mà phụ quốc gia hay không? Ta nhất định phải bảo vệ bản thân và người nhà.”
“Không phải hắn, cũng chỉ có ngươi, ta không còn lựa chọn nào khác.”
Hách Liên Quyết là một người cực kỳ thông minh.
Hắn nắm chặt quân cờ trong tay.
Thật lâu sau, thần sắc hắn vẫn như thường nói: “Ta giúp ngươi.”
Đàm phán có thể thuận lợi như vậy, đây là điều ta không nghĩ tới.
9
Vài ngày sau.
Khâm Thiên Giám khởi tấu trên triều đình:
“Khởi bẩm bệ hạ, thần hôm qua xem sao, phát hiện mệnh của Thái tử điện hạ đã xuất hiện.”
“Nữ tử này là thần nữ hạ phàm, mặc dù dung mạo có khuyết điểm, nhưng tâm địa thiện lương, thích bênh vực kẻ yếu nhất, mấy tháng trước từng cứu Thái tử điện hạ, cho nên nên duyên với Thái tử điện hạ.”
“Nếu có thể giữ nữ tử này bên cạnh Thái tử, đại thịnh nhất định sẽ càng phồn vinh thịnh vượng, đây sẽ là phúc của thiên hạ, phúc của bách tính.”
Văn võ đại thần nghe vậy nhao nhao thượng tấu, thỉnh cầu bệ hạ tìm kiếm định mệnh của Thái tử điện hạ.
Khi ta ở trong phủ nghe được tin tức này, trong lòng không khỏi bật cười.
Hách Liên Quyết quả nhiên có chút gì đó, ngay cả Khâm Thiên Giám cũng có người của hắn.
Hoàng đế luôn tin vào thời cơ và vận mệnh, một nước cờ này khởi đầu xem như thuận lợi.
Việc này dần dần lại truyền tới dân gian, dẫn tới dân chúng bàn luận sôi nổi.
Nhưng vào lúc này, phía Đông có người ra biển bắt được một con thần ngư ngũ sắc sặc sỡ, phát hiện trong bụng cá lại có tàng thư, trên sách nói: Thái tử cưới thần nữ, đại thịnh tất thịnh vượng.
Cùng lúc đó, Thái tử và Tạ Quân ở ngoại ô du xuân, trong rừng rậm lại hiện ra thần lộc phát sáng, thần lộc đi vòng quanh Thái tử và Tạ Quân vài vòng, sau đó quỳ rạp xuống trước mặt bọn họ.
Thái tử mang theo Tạ Quân trở về, bách tính hai bên đường hoan hô quỳ lạy.
Trong lúc nhất thời, Tạ Quân là thần nữ hạ phàm, dân chúng bàn luận càng sôi nổi.
Bệ hạ lập tức ban chỉ, hủy bỏ hôn ước với ta, ban hôn cho Thái tử và Tạ Quân, chọn ngày thành hôn.
Hách Liên Quyết ra tay thúc đẩy triều thần trong triều đình, sau đó lấy lòng dân trợ giúp, thành công khiến bệ hạ không thể không hạ lệnh hủy hôn.
Cái gì mà thần ngư tàng thư, thần lộc lui tới, cùng quá đều là một ít mánh khóe thúc đẩy lòng dân mà thôi.
Kỳ thật trong lòng bệ hạ có lẽ cũng hiểu, chỉ là không muốn miệt mài theo đuổi.
Về phần đối với Thái tử mà nói, có người âm thầm tương trợ, lại càng vui mừng không thôi, làm sao sẽ lại đi tìm tòi nghiên cứu ngọn nguồn sau lưng.
Nói tóm lại kết quả như vậy ta rất hài lòng.
10
Khi ta đến viện Nguyệt Lạc Thư tìm Hách Liên Quyết, người này không biết xấu hổ nói với ta:
“Phần đại lễ trước hôn ước này, Ôn cô nương có hài lòng không?”
Ta giả vờ thờ ơ nói:
“Cũng chỉ bình thường thôi.”
Hách Liên Quyết sinh ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này lại làm ra một bộ dạng ấm ức, nói với ta:
“Ta tận tâm tận lực như thế, còn không được Ôn cô nương khen, thật là đáng buồn.”
Ta nhìn dáng vẻ của hắn không nhịn được liền cười thầm, trong lúc nhất thời trong lòng cũng thoải mái không ít.
“Chờ sau khi thành thân lại khen cũng không muộn.”
Hắn đột nhiên tiến lại gần, nói với ta:
“Ôn cô nương đang nhắc nhở ta mau xin ban hôn sao?”
Trên mặt ta lập tức đỏ lên, yên lặng nhìn hắn.
Hắn cười càng sâu, nói:
“Ôn cô nương yên tâm, ta lập tức đi cầu ý chỉ của phụ hoàng.”
“Chẳng qua gả cho người có thanh danh ngốc nghếch như ta, sẽ khiến Ôn cô nương chịu ấm ức.”
Ta cười cười, nói:
“Nữ nhi Ôn gia cũng không sợ lời đồn đãi.”