Hậu Cung Máu Lệ
Chương 5
22
Dọc theo đường tiến cung, đều là thị vệ của hắn, xem ra hắn đã khống chế được hoàng cung.
Giờ Tý ba khắc, hắn nói với ta:
“Nhiễm Nhiễm, các ngươi thua rồi, hiện giờ ta đã là bệ hạ.”
Ta nhếch môi cười, nói:
“Ngươi chắc chứ?”
Tiếp theo, bệ hạ liền đi đến, giận dữ hét lớn: “Nghịch tử, ngươi cứ như vậy mà ngóng trông phụ thân mình chết sao?”
Hách Liên Nghiêu khiếp sợ mở to hai mắt, không thể tin nhìn phụ hoàng hắn.
Ta nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói:
“Không thể tin được có phải hay không? Ngươi vẫn luôn chờ thời khắc bệ hạ băng hà?”
“Nhưng ngươi đừng quên, ta đã sống lại sớm hơn ngươi, có một số việc sao lại không thể tính toán được chứ?”
Hách Liên Nghiêu căm phẫn đan xen, tựa hồ đã có chút mất lý trí, nói:
“Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần bất hiếu. Hiện giờ, nhi thần đã không thể quay đầu lại.”
“Người đâu, bắt toàn bộ cho ta.”
Quả nhiên như Hách Liên Quyết suy nghĩ, đến cuối cùng Hách Liên Nghiêu mặc dù biết bệ hạ còn sống, hắn vẫn lựa chọn tiếp tục động thủ.
Bệ hạ lại bị hắn chọc tức đến hộc máu, thân thể cũng tức đến run rẩy.
Ta đỡ bệ hạ, nói với Hách Liên Nghiêu:
“Ta nghĩ, ngươi đã quên một số chuyện.”
“Người đâu, bắt lấy hắn.”
Hách Liên Quyết dẫn quân Tiêu gia từ trên đánh xuống, nhất thời bắt được tất cả cận vệ của Hách Liên Nghiêu, mà tổ phụ và phụ thân ta thì dẫn văn võ đại thần nối đuôi nhau vào từ chính điện, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình bọn họ nhao nhao quỳ xuống, thỉnh cầu Hoàng thượng phế truất Thái tử, ổn định triều cương.
Thái tử hoàn toàn luống cuống, té ngã trên mặt đất, lẩm bẩm nói:
“Làm sao có thể như vậy…… Làm sao có thể?”
Hắn không biết chính là, khoảng thời gian đi Giang Nam kia, là thật sự đi tìm thần y trở về chẩn bệnh cho bệ hạ, có thần y dốc lòng chăm sóc, tự nhiên thời gian băng hà so với kiếp trước không giống nhau.
Sau khi hoài nghi hắn đã biết hết thảy, ta lập tức báo tin cho bệ hạ nói hắn có thể muốn mưu phản, để bệ hạ phối hợp với ta diễn một vở kịch.
Sau đó ta bảo Hách Liên Quyết cầm hổ phù để hắn lặng lẽ điều quân Tiêu gia trở về.
Hắn cho rằng chúng ta muốn mưu đoạt đế vị, cho nên muốn ra tay trước kẻ địch.
Lại quên Ôn gia ta cùng Tiêu gia cả đời liêm chính, thề sống chết trung thành, hậu duệ hai nhà Ôn – Tiêu làm sao có thể làm chuyện mưu nghịch.
Cuối cùng, bệ hạ hạ chỉ phế truất Thái tử, giam cầm chung thân.
23
Lúc gặp lại Hách Liên Nghiêu, hắn đang nhìn nhện trên tường đến thất thần.
Thấy ta đến, cô đơn hỏi:
“Nhiễm Nhiễm, nàng có tha thứ cho ta không?”
Ta biết, hắn hy vọng ta có thể tha thứ cho hắn.
Nhưng mà dựa vào cái gì đây?
Kiếp trước, hắn đem ta từ từ đày đoạ, hại tính mạng của ta, diệt tộc ta, từ lão nhân cho tới ấu đồng, một người cũng đều không buông tha.
Hôm nay, hắn còn dám cầu xin ta tha thứ?
Ta nhìn hắn, trong ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ cùng khinh miệt, nói:
“Hách Liên Nghiêu, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Mọi chuyện ngươi làm, ta đều nhớ rõ ràng. Bây giờ cũng đến lúc ngươi phải trả giá.”
Dứt lời, ta một đao đâm vào trái tim hắn, nhìn máu của hắn từng chút từng chút chảy ra, nội tâm xuất hiện sự thoải mái chưa từng có.
Hắn không thể tin được nhìn ta, sau đó mang theo một chút đau thương cùng tiếc nuối, lại chuyển biến thành như được giải thoát, cuối cùng hóa thành hư vô.
Kết thúc rồi.
Ánh mắt ta trống rỗng, bước chân phù phiếm đi ra khỏi thiên lao, cảm giác được từng trận lạnh lẽo.
Sau đó, liền có người ôm ta vào lòng, nhẹ giọng nói cho ta biết: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Là Hách Liên Quyết.
May mắn, còn có người đang chờ ta, đón ta về nhà.
Ngày đó, hắn cõng ta đi thật lâu thật lâu, giống như cứ như vậy đi cả đời.
24
Ba tháng sau, bệ hạ băng hà.
Hách Liên Quyết đăng cơ, phong ta làm hậu, cùng ta đại hôn. Cuộc sống bình thản mà hạnh phúc.
Hách Liên Quyết là một hoàng đế tốt.
Hắn chăm chỉ chuyện triều chính, sửa trị quan lại, chọn lựa nhân tài, thương yêu bách tính.
Vài năm trôi qua, Đại Thịnh liền phồn vinh gấp mấy lần trước đây.
Ngay cả phụ thân cùng huynh trưởng đối với hắn cũng đều khen không dứt miệng.
Ta và Hách Liên Quyết ngược lại thật sự sống trong hạnh phúc như hắn từng nói, ân ái không chút nghi ngờ, hắn vì ta mà bỏ trống hậu cung.
Mới đầu văn võ đại thần mỗi ngày dâng tấu thỉnh cầu hắn mở rộng hậu cung, nhưng hắn đều không thèm để ý tới.
Hách Liên Quyết ngoại trừ thời gian xử lý triều chính, thời gian còn lại của hắn đều dùng để ở bên ta và hài tử.
Thậm chí còn nghiên cứu thức ăn và son phấn!
Thường xuyên chuẩn bị cho ta những bất ngờ nhỏ.
Có một ngày, hắn và ta ở vườn mai, đột nhiên nói:
“Nhiễm Nhiễm, hôm nay ta ngắm tuyết cùng nàng, từ nay về sau coi như sống chung cùng nàng đến bạc đầu. Nếu có một ngày ta đi trước, nàng cũng không được trách ta.”
Người xưa có câu, mối tình sâu đậm thường không kéo dài, người quá thông minh ắt sẽ bị tổn thương.
Hắn vốn là thân thể gầy yếu, chống đỡ nhiều năm như vậy, sớm đã là nỏ mạnh hết đà.
Ta ở nơi hắn không nhìn thấy, lén lút rơi lệ, nói: “Chàng đừng mơ tưởng, chuyện lớn này, chàng muốn đều để lại cho thiếp sao? Vậy không thể.”
Hắn ở trong lòng ta phát ra nụ cười rầu rĩ, sau đó ôm ta, nói: “Được, Nhiễm Nhiễm nói không được, ta sẽ chống đỡ thêm vài ngày nữa.”
Không cầu một đời, chỉ tranh giành sớm chiều.
Hết