Hậu Cung Máu Lệ
Chương 4
16
Kế tiếp ta muốn tặng cho Thái tử cùng Tạ Quân một phần đại lễ.
Hai người bọn họ không phải là đôi lứa yêu nhau sâu đậm sao?
Ta ngược lại muốn nhìn xem phần chân tình chân chính này của bọn họ, rốt cuộc có chịu nổi chân tướng sự thật hay không.
Phải, ta sẽ vạch trần Tạ Quân.
Về phần tại sao ta lại biết những bí mật này của Tạ Quân, phải ngược dòng về kiếp trước.
Kiếp trước, nàng ta từ Đông cung tức giận bỏ đi, trong lòng ta có chút lo lắng, cũng ra ngoài tìm kiếm nàng ta, cũng không khéo, vừa tìm liền để cho ta biết tất cả chân tướng.
Ta nhìn thấy khuôn mặt nàng ta xinh đẹp, vết sẹo trên mặt biến mất không thấy tăm hơi.
Hai tay ôm một nam tử xa lạ.
Khóc lóc nói với hắn:
“Tướng công, thiếp van xin chàng, giúp thiếp một lần nữa, giống như lần trước khi giả trang thành kẻ bắt cóc cứu Thái tử, sau đó cướp thiếp đi, chờ tới lúc Thái tử điện hạ chạy tới rồi thả thiếp ra.”
“Chỉ có như vậy thiếp mới có thể làm cho Thái tử điện hạ càng thêm quý trọng thiếp, lập thiếp làm Thái tử phi, như vậy về sau nhi tử của chúng ta sẽ là chủ thiên hạ.”
“Đến lúc đó thiếp nhất định nói cho nhi tử tất cả chân tướng, để cho nhi tử nhận lại chàng, đến lúc đó chàng chính là thái thượng hoàng, hưởng vinh hoa phú quý, không tốt sao?”
Lúc ấy ta biết chân tướng cực kỳ khiếp sợ, muốn lập tức nói cho Thái tử biết được chân tướng.
Nhưng ta còn chưa kịp mở miệng đã truyền đến tin tức nàng ta đã chết.
Nghĩ đến là vốn định để cho tướng công của nàng ta giả làm kẻ bắt cóc, lại không nghĩ gặp phải kẻ bắt cóc thật sự, lúc hốt hoảng chạy trốn ngã xuống sông, chết đuối mà chết.
Kiếp trước Hách Liên Nghiêu vẫn luôn cho rằng là ta khiến hai người bọn họ sinh ly tử biệt.
Đời này ta lựa chọn nói cho hắn biết chân tướng, để xem liệu tình yêu của bọn họ có thật sự sâu đậm như biển không.
17
Việc này cũng không khó.
Bởi vì có ký ức của kiếp trước, ta rất dễ dàng tìm được tướng công cũ của Tạ Quân.
Ta phái người giả làm thân tín của Tạ Quân, truyền tin cho hắn, nói cho hắn biết Tạ Quân có dấu hiệu sảy thai. Hắn quả nhiên lo lắng không thôi, ít ngày nữa liền tới kinh thành hẹn gặp mặt Tạ Quân ở tửu lâu.
Ta lại thiết kế dụ dỗ Thái tử đi tới tửu lâu mà bọn họ hẹn nhau, thành công bắt gặp bọn họ đang dan díu.
Nghe nói khi Thái tử điện hạ xông vào,
Hai tay Tạ Quân ôm lấy tướng công của nàng ta, tâm sự với nhau.
Ngày đó sắc mặt Thái tử tựa như một cái bàn pha màu thật là phong phú, trong tửu lâu có tiếng đánh nhau, tiếng khóc, tiếng đập đồ vật hỗn tạp rất náo nhiệt.
Nghe nói sau đó Tạ Quân quỳ bên ngoài Đông cung cả đêm, vừa nói ra tình yêu, vừa đấm vào bụng mình, giống như là ngay cả trượng phu và nhi tử cũng không cần, chỉ cầu Thái tử tha thứ, nhưng Thái tử lại mắt điếc tai ngơ.
Rồi sau đó, sáng sớm ngày hôm sau, Thái tử lại mang theo một nữ tử tiến cung, thỉnh cầu bệ hạ từ hôn với Tạ Quân, bệ hạ cực kỳ tức giận, bị hắn chọc tức đến hộc máu, vội vàng truyền thái y tới.
Tóm lại hai ngày nay, bên ngoài binh hoảng mã loạn, ta và Hách Liên Quyết ở trong phủ an tĩnh đánh cờ.
Theo lẽ tự nhiên cũng đã đi tới cuộc chiến cuối cùng.
18
Lúc Thái tử tìm tới, ta đang đánh cờ với Hách Liên Quyết.
Thái tử mặt xám như tro, lại không biết muốn nói cái gì, lại nuốt trở vào lời trách cứ.
Hắn kéo ta ra, vẻ mặt thâm tình chân thành nhìn ta, nói:
“Nhiễm Nhiễm, là ta không tốt, là ta làm nàng thất vọng, hôm nay ta đã biết bộ mặt thật của Tạ Quân, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, chúng ta quay về với nhau, được không?”
Ta mỉm cười, người này không phải là có bệnh chứ?
Quả thật hắn có bệnh.
Trong thế giới của hắn, hắn là Thái tử, thiên hạ chỉ cần là thứ hắn muốn thì không có gì không được, bất kể là người hay là vật, cho nên hắn nhận định chỉ cần hắn mở miệng, ta nhất định sẽ trở lại bên cạnh hắn.
Ta ngay cả một chút biểu tình cũng lười cho hắn.
Hắn lại hoàn toàn không biết làm lui, còn muốn bắt tay kéo ta.
Hách Liên Quyết chế trụ tay hắn cười lạnh nói:
“Hoàng huynh, huynh ở trước mặt ta, động tay động chân với thê tử tương lai của ta, chẳng lẽ là coi ta như chết rồi sao?”
Thái tử kinh ngạc hỏi: “Ngươi đã chữa khỏi bệnh rồi sao?”
“Đúng thì sao?”
Ánh mắt Thái tử biến đổi, nói: “Không, ngươi không phải chữa khỏi, vốn dĩ là ngươi không có ngốc nghếch, vậy mà ngươi lừa chúng ta nhiều năm như vậy?”
Hách Liên Quyết hất tay hắn ra, khinh thường nói:
“Xem ra ngươi cũng không quá ngốc.”
Thái tử nghe vậy trên mặt lộ vẻ kinh sợ, hỏi:
“Tại sao lại nói dối? Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Ta tận tình hưởng thụ bộ dáng e ngại của Thái tử, cười như không cười nói:
“Ngươi đoán xem?”
Cuối cùng Thái tử như mất hồn từ trong phủ đi ra, lúc ra cửa còn ngã một cái.
19
Sau khi Thái tử trở về liền bị bệnh, hôn mê liên tục hơn một tháng.
Trong lúc đó, Tạ Quân từng đến trước mặt ta cầu xin ta, nàng ta khóc nói với ta:
“Ôn cô nương, hết thảy đều là lỗi của ta.”
“Mấy ngày nay, ta biết ta thật sự yêu điện hạ.”
“Hôm nay điện hạ hôn mê bất tỉnh, trong miệng vẫn gọi tên người, còn nói cái gì thành thân với người.”
“Ta cầu xin cô nương đi Đông cung thăm hắn đi.”
Ta cũng không thèm liếc nàng ta một cái, trực tiếp để cho hạ nhân lôi ra ngoài.
Sau đó, phân phó người phía dưới, nếu như sau này Tạ Quân lại đến, thì trực tiếp đuổi đi.
Đêm khuya, ta cẩn thận nhớ lại lời Tạ Quân nói, càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.
Hách Liên Nghiêu nói chuyện thành thân với ta?
Sẽ không phải là hắn nhớ tới tất cả chuyện trước kia chứ?
Nếu có, có một số việc phải chuẩn bị sớm.
20
Sau đó không lâu, Thái tử tỉnh lại, nhưng không thỉnh cầu bệ hạ từ hôn nữa, chỉ dặn trì hoãn hôn sự giữa hắn và Tạ Quân.
Lấy hiểu biết của ta đối với Thái tử, Tạ Quân lừa gạt hắn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cam tâm thành hôn với Tạ Quân.
Chỉ sợ suy đoán lúc trước của ta trở thành sự thật, hắn thật sự nhớ hết thảy mọi chuyện.
Ta lập tức tìm tổ phụ, phụ thân cùng ca ca đến thư phòng bàn bạc.
Ta đem tất cả những việc ta làm cùng Hách Liên Quyết trong khoảng thời gian này nói cho họ, cầu xin họ giúp ta một tay.
Tuy rằng họ không quá đồng ý cách làm của ta, nhưng rốt cuộc vẫn là che chở ta, miễn cưỡng đáp ứng sự cầu xin của ta.
Dù sao, họ cũng cho rằng Thái tử cũng không phải là một quân chủ anh minh.
21
Rất nhanh, bệnh tình bệ hạ nguy kịch, Thái tử tiến cung hầu hạ nhiều ngày.
Nhưng trước Trung thu một ngày, đột nhiên hẹn ta đi cửa cung gặp mặt.
Lần đầu ta gặp Hách Liên Nghiêu chính là ở cửa cung.
Khi đó ta mới năm tuổi, Hách Liên Nghiêu mười tuổi.
Lần đầu tiên ta theo mẫu thân tới cung yến, chạy đến trên tường cung cao cao trước cửa cung thả diều.
Chính vào lúc này, ta quen biết Hách Liên Nghiêu ở chỗ này đang ngắm mặt trời lặn.
Sau đó mỗi năm chúng ta đều đi ngắm hoàng hôn, thả diều vào ngày đó.
Khi ta đi tới tường cung, Hách Liên Nghiêu đã ở đó, trên tay hắn còn cầm một đoạn dây diều.
Lúc Hách Liên Nghiêu nhìn thấy ta, nói một câu: “Nhiễm Nhiễm, nàng đến rồi à?”
Chỉ một cái liếc mắt này, chỉ một câu này, ta liền xác định hắn thật sự nhớ tới toàn bộ.
Dù sao Thái tử Hách Liên Nghiêu và đế vương Hách Liên Nghiêu hoàn toàn không giống nhau.
Hắn nói với ta: “Từ nhỏ thấy nàng thả diều ở đây, bộ dáng vui vẻ như vậy, khi đó ta liền quyết định, lớn lên nhất định phải cưới nàng làm vợ.”
Ta nói: “Vậy sao? Chỉ tiếc rất nhiều chuyện vĩnh viễn không giống như suy nghĩ ban đầu của chúng ta.”
Hách Liên Nghiêu yên lặng nhìn ta, nói:
“Nhiễm Nhiễm, giữa chúng ta đi đến tình trạng ngày hôm nay, tất cả đều là hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm đã giải trừ, nàng có nguyện trở lại bên cạnh ta không?”
“Không muốn. Ngươi nói là hiểu lầm? Cái gọi là hiểu lầm khiến ngươi đày đoạ giết ta, còn tru di cửu tộc ta. Ngươi cảm thấy ta còn có thể tha thứ cho ngươi sao?”
Hách Liên Nghiêu dừng một chút, nói:
“Ta hiểu rồi.”
“Người đâu, mang lên đây.”
Tiếp theo, liền có người đẩy Tạ Quân lên.
“A… Thái tử điện hạ, người muốn làm gì ta?”
Hắn nhìn ta một cách trìu mến và nói:
“Nàng yên tâm, ta xoá bỏ sự ngăn cách giữa chúng ta.”
Sau đó, hắn tự tay rạch mặt Tạ Quân, cắt đứt gân tay cùng gân chân của nàng ta, sai người bắn ngàn mũi tên xuyên qua tim, sau đó đẩy nàng ta xuống.
Tường thành.
Ta nghe tiếng kêu thảm thiết của Tạ Quân liên miên không dứt, cuối cùng không còn sức sống.
Đây chính là tình yêu đích thực của Hách Liên Nghiêu, quả thực đê tiện như cỏ rác.
Rồi sau đó, ta lại nhớ tới hắn ở kiếp trước hắn đối với ta như thế nào, một cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên.
Hách Liên Nghiêu giống như điên nắm lấy bả vai ta, nói với ta:
“Nhiễm Nhiễm, ta giết nàng ta rồi, nàng có thể đừng tức giận hay không, trở lại bên cạnh ta được không?”
Ta kiên quyết đẩy Hách Liên Nghiêu ra, nói:
“Hiện tại ta đã là vị hôn thê của đệ đệ ngươi, xin ngươi tự trọng.”
Hách Liên Nghiêu nghe vậy càng thêm điên cuồng.
Hắn điên cuồng nói:
“Có phải nàng cho rằng dùng một Hách Liên Quyết giả ngu ngốc là có thể kéo ta từ trên long ỷ xuống không?”
“Đừng nằm mơ, Nhiễm Nhiễm. Ta nhất định sẽ là đế vương tương lai. Mà nàng chỉ có thể là hoàng hậu của ta.”
Nói xong, hắn liền dẫn ta phi mã tiến cung.