Hầu Gia
Chương 1
1.
Buổi sáng hôm nay, Tiêu Dật đang ở giáo trường luyện võ, gã sai vặt trong phủ đột nhiên vội vàng chạy tới quân doanh tìm hắn, nói lão Hầu gia lệnh cho hắn hồi phủ ngay lập tức, có đại sự cần thương lượng.
Nhưng gã sai vặt cũng không biết “đại sự” trong lời của lão Hầu gia đến tột cùng là chuyện gì, chỉ nói có một nữ tử xa lạ tới phủ.
Tiêu Dật cũng không hỏi kỹ, chào tướng quân một câu, liền nhanh chóng thúc ngựa một đường trở về.
Hắn từ nhỏ đã được phụ thân tận tâm chỉ dạy, mệnh lệnh của phụ thân hắn cũng chưa bao giờ dám chậm trễ, chỉ là lúc này đây, hắn lại mơ hồ có một loại dự cảm không lành, giống như có chuyện gì đó ghê gớm lắm sắp xảy ra…
Hắn bỗng nhớ tới chuyện mà phụ thân từng kể, khi hắn vẫn còn đang ở trong bụng mẹ đã được hứa hôn với một nữ hài mới sinh.
Phụ thân nói, khi đó hắn cùng nương đang bị kẻ thù đuổi giết, trên đường được một đôi phu thê cứu giúp, phu thê hai người chính là hiệp khách nổi danh trên giang hồ.
Người nam tên Hoa Lệnh Thất, người nữ tên Thẩm Ly.
Bởi vì cứu bọn họ mà bị động thai khí, lâm bồn sinh non, cũng may vẫn bình an sinh hạ được một nữ hài.
Mẫu thân và đôi vợ chồng này vừa gặp đã thân, cũng coi như là vì báo đáp ân cứu mạng của hai người, liền ngay thời điểm ấy chỉ vào hài tử chưa sinh ra trong bụng mình định hôn từ nhỏ.
Nói nếu là sinh nữ nhi, sẽ để cho các nàng làm tỷ muội tốt cả đời, còn nếu sinh nhi tử, hai người sau khi lớn lên sẽ kết thành phu thê, ai cũng không được đổi ý.
Kết quả, Tiêu Dật ra đời.
Nhưng Tiêu Dật vừa sinh được mấy năm thì bất ngờ xảy ra một trận lũ lụt, làm hai nhà Tiêu Hoa mất đi liên lạc, mãi cho đến rất nhiều năm sau, Hầu phủ phu nhân bệnh nặng qua đời, trong phủ gần như đac không còn có ai nhớ rõ chuyện nhỏ này nữa.
Khi Tiêu Dật trở lại Hầu phủ, đã qua giữa trưa, lão Hầu gia Tiêu Mộ Vân ngồi trong sảnh, vẻ mặt hiền lành nói chuyện với người nào đó, nhìn thấy Tiêu Dật vào cửa, lập tức trở nên nghiêm túc, nói:
“Tiểu tử chết tiệt kia, lại chạy loạn đi đâu vậy? không biết hôm nay nhà chúng ta có khách quý đến sao!”
“Con không biết mà, là vị khách quý nào vậy?”
Ánh mắt vừa vặn đối diện với một đôi mắt hạnh đào đang mở to.
Đôi mắt thật to, sống mũi thấp bé, khuôn mặt tròn trịa mập mạp, trắng hồng khoẻ khoắn.
Nàng mặc một thân hồng phấn, kết hợp với áo nhung trắng ngắn, nàng cùng với hai chữ “thướt tha” không có chút nào liên quan, thật sự là một bộ dạng’Châu viên ngọc nhuận*’.
*Châu viên ngọc nhuận: tròn đầy, mịn màng
Trong lòng Tiêu Dật nhất thời nổi trống, như điểm báo sắp gặp tai họa, hắn thi lễ với nữ tử kia nói:
“Xin hỏi vị cô nương này là……”
Ánh mắt nàng tò mò đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần, sau đó lộ ra hai hàng răng trắng noãn, hai gò má lúm đồng tiền duyên dáng, nở rộ ra một nụ cười, đĩnh đạc nói:
“Ta tên là Hoa Tiểu Tuyết, từ hôm nay trở đi, ta chính là thê tử của ngươi!”
Tiêu Dật chỉ cảm giác như sét đánh ngang tai . Sợ tới mức liên tục lui về phía sau hai bước nói:
“Cô nương, lời này không thể nói lung tung……”
“Con bé không có nói lung tung.”
Lúc này Tiêu Mộ Vân lên tiếng, ông đứng dậy, thấm thía nói với Tiêu Dật:
” Dật nhi, Tiểu Tuyết chính là cô nương được hứa hôn với ngươi, từ hôm nay trở đi, nàng chính là vị hôn thê của ngươi . ”
” Cái gì? ”
Tiêu Dật bị lời nói của phụ thân dọa đến choáng váng, hắn từ nhỏ đến giỡ đây vẫn là lần đầu tiên hoảng hốt như thế,
“Phụ thân, hôn sự này không khỏi quá qua loa đi?”
Lão Hầu gia trong nháy mắt đem lão mặt trầm xuống,
“Như thế nào, ngươi không muốn?”
“Không phải không muốn, chỉ là…”
“Vậy chính là đồng ý.”
Thừa dịp hắn ấp a ấp úng không nói lên lời, lão Hầu gia tươi cười thay Tiêu Dật làm chủ, lại từ ái quay qua nói với Hoa Tiểu Tuyết:
“Tiểu Tuyết à, cứ cui vẻ ở lại trong phủ, chờ lão phu chọn xong ngày, hai đứa liền thành hôn!”
Lão Hầu gia cười đến không ngậm được miệng lại, nói: “Hiện tại gọi là bá bá cũng không sao, nhưng mà về sau vẫn gọi như vậy sao?”
“Vậy, vậy chờ sau khi thành thân…”
Hoa Tiểu Tuyết mặt đỏ lên, len lén nhìn thoáng qua Tiêu Dật ở bên cạnh đang đơ người không biết làm sao, mỉm cười, mắt cong cong như hình trăng lưỡi liềm, trên khuôn mặt trắng trẻo mượt mà lộ ra hai má núm mờ mờ.
Nghe hai người tán gẫu, Tiêu Dật cảm giác như trời sắp sập xuống.
Hắn cũng chưa bao giờ ngóng trông vị hôn thê trông như búp bê trong truyền thuyết kia xuất hiện, lại càng không dám tưởng tượng nàng sẽ thành thê tử của mình.
Nhưng bây giờ người ta đã chủ động tìm tới cửa, chỉ là dung mạo kinh thế hãi tục như vậy, trước mặt lão Hầu gia, hắn ngay cả một chữ ‘không’ cũng không nói nên lời.
Hắn – Tiêu Dật, tốt xấu gì cũng đường đường là công tử Định Viễn Hầu phủ, mặc dù không tính là tài mạo song toàn, nhưng tốt xấu gì cũng là văn võ vẹn toàn, trong kinh nhiều nữ nhi thế gia như vậy đến cầu hôn hắn cũng chưa từng đáp ứng, hôm nay lại muốn hắn cưới một nha đầu thôn quê mập mạp như vậy?
2.
Hoa Tiểu Tuyết chính thức ở lại Hầu phủ, có lão Hầu gia chiếu cố cùng dặn dò, cả Hầu phủ người nào đối với nàng cũng tràn đầy khách khí, bưng trà đưa cơm rót nước, rửa mặt chải đầu, thậm chí phái hạ nhân cẩn thận nhất trong phủ đi hầu hạ nàng, không dám có một chút chậm trễ.
Nhưng Hoa Tiểu Tuyết căn bản không thèm những thứ hư ảo này, thị nữ cùng người hầu đến hầu hạ đều bị nàng đuổi về.
Dùng lời của nàng mà nói, ngay cả nhu cầu hàng ngày của mình cũng phải cần người khác hầu hạ, thì bản thân còn có thể có tác dụng gì?
Vì thế mọi chuyện nàng đều tự thân vận động, ngay cả phòng bếp mà các chủ tử không muốn tới gần cũng bị nàng xông vào rất nhiều lần.
Hạ nhân đều bí mật nghị luận, không ai biết lão Hầu gia đến tột cùng là đập đầu vào đâu mà lại nhất định phải để cho một cô nương mập mạp như vậy đến Hầu phủ làm vợ cho Tiểu Hầu gia, không chỉ vô cùng hoang đường mà còn không khác chà đạp vào một người tài tú như Tiểu Hầu gia.
Dù sao tiểu hầu gia tương lai sớm muộn gì cũng phải kế thừa tước vị, nữ chủ nhân tương lai có thể sánh vai với tiểu hầu gia, cho dù không phải hoàng thân quốc thích, tốt xấu gì cũng phải là tiểu thư đại tộc, tài đức vẹn toàn có giáo dưỡng, nhưng hôm nay lại hết lần này tới lần khác chọn một vị nha đầu thôn quê hành vi cử chỉ không lên được mặt bàn như vậy……
Nếu lấy ánh mắt của người bình thường mà xem, Hoa Tiểu Tuyết ngoại trừ béo một chút, cũng là một cô nương tốt có thể làm việc có thể chịu khổ, nhưng người nàng muốn gả lại không phải người bình thường.
Hết lần này tới lần khác lại là người thừa kế Định Viễn Hầu phủ, tương lai muốn làm tốt vị trí đương gia chủ mẫu của Hầu phủ thì không chỉ là làm việc chịu khổ đơn giản như vậy.
Nhưng Hoa Tiểu Tuyết đối với những nghị luận sau lưng của hạ nhân luôn mắt điếc tai ngơ, mỗi ngày vẫn làm theo ý mình, lão Hầu gia cũng là mắt nhắm mắt mở.
Hắn mỗi ngày ngoại trừ vào triều, chính là nghe Hoa Tiểu Tuyết kể lại một ít chuyện xưa của nhà nàng, đối với sự vô tư cùng thô lỗ của nàng làm như không thấy.
Nàng dù sao cũng xuất thân giang hồ, trên người tự nhiên mang theo rất nhiều sự hào sảng cùng thô lỗ mà người làm quan nhìn không quen, nhưng điểm này lại rất hợp với tính tình lão Hầu gia.
Người ngoài nhìn nàng rõ ràng chỉ là một nha đầu mập mạp không hề có ưu điểm, lão nhân gia hắn lại càng nhìn càng hài lòng, cho nên mới vài ngày, liền sai người tìm thầy bói đến xem ngày lành tháng tốt, lão nhân gia hắn vung tay lên, đem hôn sự của Hoa Tiểu Tuyết cùng Tiêu Dật định ở Trung thu một tháng sau.
Hoa Tiểu Tuyết đương nhiên là cười hì hì gật đầu, mà Tiêu Dật không có tâm trạng nào để đáp lại, chạy ngay đến nhà cữu cữu tìm kiếm cách để giải quyết việc này, nhưng trong kinh thành không ai không biết Tiêu lão Hầu gia từ trước đến nay một lời hứa đáng giá ngàn vàng, nói một là một không có hai, Yến Thanh mặc dù cùng Tiêu Mộ Vân cùng nhau làm quan trong triều, nhưng văn võ không giống nhau, hai người thực tế cũng không tính là hòa thuận.
Hơn nữa mẫu thân Yến Tố Tâm của Tiêu Dật qua đời sớm, Tiêu lão Hầu gia lại là một người vô cùng trung tình, những năm này chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn, hôn sự này là do hắn cùng phu nhân định ra, vậy thì sẽ càng kiên định, không bởi vì vài câu khuyên của người ngoài mà dễ dàng thay đổi.
Ông tuy rằng cũng rất đồng tình với Tiêu Dật, lại lực bất tòng tâm, nhưng nữ nhi của ông thì ngược lại, vô cùng đồng lòng với Tiêu Dật, luôn nói giúp cho biểu ca.
Yến Linh Nhi vừa nghe biểu ca muốn cưới người khác, rốt cuộc không ngồi yên được nữa, nàng cùng Tiêu Dật năn nỉ phụ thân đi tìm lão Hầu gia biện hộ, năn nỉ không được, liền tính toán tự mình xuất mã, để vị hôn thê nửa đường nhảy ra này biết khó mà lui.
Tiêu Dật cùng ngày liền nhanh chóng dẫn biểu muội Yến Linh Nhi trở về Hầu phủ, vì đạt tới hiệu quả làm cho người ta biết khó mà lui, hai người đều biểu hiện quá mức thân mật.
Khi hai người hồi phủ liền dính liền như keo sơn. Hoa Tiểu Tuyết đang ở trong vườn luyện võ, Tiêu Dật cùng Yến Linh Nhi vừa bước vào cửa vườn, liền suýt nữa bị một thanh trường đao bổ trúng mặt, nếu không phải Tiêu Dật phản ứng nhanh kịp thời đem biểu muội ôm ra bảo vệ ở bên người, chỉ sợ là trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của biểu muội sẽ có một vết sẹo……
Tiêu Dật luôn luôn đối nhân xử thế rộng rãi tức giận, cả giận nói:
“Ở trong phủ thì múa đao múa kiếm làm gì! Sơ suất làm bị thương người khác thì làm sao bây giờ?”
“Ai bảo các ngươi đột nhiên xông tới, ta cũng không phải cố ý. ”
Hoa Tiểu Tuyết bĩu môi, thu trường đao lại, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên người Yến Linh Nhi phía sau hắn, đôi mày thanh tú nhíu lại nói:
” Nàng là ai?”
“Ta là ai không cần ngươi quan tâm…… ”
Yến Linh Nhi từ phía sau Tiêu Dật đi ra, vô cùng thành thạo khoác cánh tay hắn.
Từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá Hoa Tiểu Tuyết một lần, cuối cùng khinh thường cười nói:
“Ta còn tưởng là quốc sắc thiên hương gì chứ, hoá ra chỉ là bộ dáng này, cũng không đi lấy gương soi, toàn thân ngươi trên dưới có điểm nào có thể xứng với biểu ca?”
“A, thì ra là biểu muội a, thất lễ thất lễ. ”
Mặt mày nàng giãn ra, lúc thi lễ trên mặt lộ ra một nụ cười đơn giản. Nói:
“Làm ta giật nảy mình, ta còn tưởng rằng hắn mang về cho ta một tiểu thiếp đây……”
“Ngươi nói cái gì vậy! ”
Yến Linh Nhi bị lời của nàng làm cho tức giận không nhẹ, chống eo trừng mắt nói:
” Chờ ta gả cho biểu ca tự nhiên sẽ danh chính ngôn thuận là chính thê phu nhân, ngươi mới là tiểu thiếp, không, nữ nhân giống như ngươi ngay cả tư cách làm tiểu thiếp cũng không có!”
Hoa Tiểu Tuyết nhìn Tiêu Dật trầm mặc một cái. Thở dài nói: “Vậy nên làm cái gì bây giờ, ta lập tức sẽ cùng biểu ca ngươi yêu dấu của ngưới thành thân, ngươi có biện pháp nào không?”
“Quả bí đao, ngươi đừng vội đắc ý, ta sẽ không để ngươi gả cho biểu ca, ngươi đừng mơ tưởng!”
Tiêu Dật không thể làm gì đành kéo biểu muội lại, ý bảo nàng không cần nói thêm nữa, càng nói càng khó nghe, so với Hoa Tiểu Tuyết, nàng càng giống một người đàn bà chanh chua gây hấn gây chuyện, không có chút bộ dáng tri thư đạt lễ ngày thường.
Sự thật chứng minh, biện pháp muốn mang biểu muội trở về tức chết người nào đó căn bản không có tác dụng gì, Hoa Tiểu Tuyết đối với việc này thờ ơ.
Xem thái độ của nàng đối với mình cũng không tốt lắm, hình như nàng chỉ quyết tâm muốn làm nữ chủ nhân của Hầu phủ, còn đối với hắn ngược lại không có hứng thú gì……
3.
Yến Linh Nhi ở chỗ Hoa Tiểu Tuyết bị chọc cho một bụng tức giận, không cam lòng bị Tiêu Dật đưa về Yến phủ.
Nhưng bị nàng náo loạn như vậy, truyền tới tai lão Hầu gia, lại vô duyên vô cớ làm hại Tiêu Dật bị mắng một trận.
Buổi trưa đã qua, hạ nhân đều chờ ở ngoài sảnh. Trong chính sảnh bày một bàn thức ăn, mắt thấy sắp nguội lạnh, Hoa Tiểu Tuyết một mình ngồi ở trên bàn cơm, lén lút cầm một miếng bánh xốp bỏ vào trong miệng, sau đó lại làm bộ như không có việc gì liếc mắt nhìn Tiêu Dật đang bị lão Hầu gia răn dạy, mặc dù có chút hả hê khi người gặp họa, nhưng cũng không dám thật sự biểu hiện ra ngoài.
Tiêu lão hầu gia đen mặt, tức giận nhìn Tiêu Dật nói:
“Ngươi nói xem ngươi cũng là người sắp thành thân rồi, còn dây dưa không rõ với nha đầu Yến gia kia, đã vậy còn đưa nàng vào phủ để mặc cho nàng khi dễ vị hôn thê của ngươi?”
Lão Hầu gia hừ lạnh một tiếng nói: “Yến gia nha đầu kia đối với ngươi có tâm tư gì ngươi không phải không biết, hôm nay ta liền hỏi lại ngươi một lần, ngươi có suy nghĩ muốn cưới nàng vào cửa hay không?”
“Ta cũng không cần ngươi trả lời thật hay là giả, tóm lại ngươi cùng Tiểu Tuyết hôn sự là có giấy trắng mực đen khế ước làm chứng, mặc dù trong lòng ngươi còn nghĩ nữ nhân khác, đều bỏ đi suy nghĩ đó cho ta !”
Ta cũng là bất đắc dĩ:
“Hắn nếu đã có người trong lòng, lại đối với mối hôn sự này bất mãn, ta cũng không cưỡng cầu, ta, Hoa Tiểu Tuyết tự mình hiểu lấy, biết ta như này là không xứng với hắn, không bằng dứt khoát để cho hắn viết một phần hưu thư cho ta, xoá bỏ mối hôn sự này, như thế nào?”
“Không phải là đến để thực hiện mối hôn sự này sao? Sao nói thay đổi là thay đổi?”
Lão Hầu gia một khuôn mặt âm trầm lập tức từ âm u chuyển trời quang, từ ái cười cười đi tới bên cạnh bàn cơm, an ủi nàng:
“Ngươi yên tâm ở lại phủ, chờ đại hôn là được, mọi việc có Tiêu bá bá thay ngươi làm chủ, tiểu tử này dám có hành động phụ lòng, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho hắn!”
Tiêu Dật thật sự có chút nhịn không nổi, hắn nói: “Người ta đã nói, ta nếu không muốn có thể viết hưu thư từ hôn!”
Lão Hầu gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Vậy hưu thư là có thể viết loạn sao? nàng phạm vào cái nào trong bảy tội quy định, ngươi muốn viết hưu thư? Ngươi có nghĩ tới cảm nhận của nàng không?”
“Vậy mọi người năm đó không chưa từng hỏi ý kiến của con đã định ra mối hôn sự này, có cân nhắc tới cảm nhận của con sao!”
Lão Hầu gia trầm mắt xuống, mắt lộ ra tức giận,
“Xú tiểu tử, da ngứa đúng không, dám cùng lão tử tranh luận?”
Tiêu Dật: “…”
Hắn không nói gì nữa, dứt khoát xoay người rời khỏi phủ.
Lão hầu gia ở phía sau nổi giận hỏi hắn muốn đi đâu, hắn cũng không để ý, đi thẳng đến quân doanh.
Hắn từ nhỏ sinh ra ở Hầu phủ, tuy nói tự biết trên vai có một phần trách nhiệm rất nặng, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cuối cùng có một ngày, hắn sẽ bị ép bất đắc dĩ cùng một cô nương không thích thành thân…
Tiêu Dật đối với mối hôn sự này không tình nguyện, không ai biết rõ hơn Hoa Tiểu Tuyết.
Từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiêu Dật, nàng liền từ trong thái độ của hắn nhận ra được một tia phản cảm.
Nghĩ đến cũng đúng, hắn tốt xấu gì cũng đường đường là tiểu hầu gia, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, đã nhìn quen mỹ nhân quốc sắc thiên hướng, như thế nào sẽ để mắt tới nữ nhân như nàng chứ.
Không hiểu lễ nghĩa thì thôi, ngay cả một chút nhan sắc cũng không có, làm sao làm nữ chủ nhân Hầu phủ đây?
Cho nên khi hắn mang theo biểu muội của hắn đến phủ, nàng liền đoán được tâm tư của hắn, muốn mượn thủ đoạn biểu muội đến kích thích nàng, làm cho nàng tự ti mặc cảm, tiếp theo liền biết khó mà lui.
Nàng kỳ thật so với ai khác đều muốn biết khó mà lui, nhưng một năm trước, phụ thân lúc lâm chung cầm tờ khế ước kia, từng chữ từng câu dặn dò, trừ phi đối phương sau khi nhìn thấy nàng không hài lòng, chủ động giải trừ hôn ước, nếu không nàng đều phải tuân thủ hứa hẹn này, cùng Tiêu Dật thành thân.
Tuy rằng nàng từ nhỏ đã nghe mẫu thân nói, thế gian này nơi nào đó, có một người phu quân được hứa hôn từ nhỏ đang chờ nàng.
Nàng không chỉ một lần tưởng tượng qua, nghĩ hắn sẽ trông như thế nào, là cao lớn khoẻ mạnh, hay là ôn nhu dịu dàng, còn có là tính tình gì.
Nhưng thẳng đến ngày đó nàng ở Hầu phủ nhìn thấy một nam tử anh tuấn lại sạch sẽ tươi đẹp, nàng mới biết được, hắn cùng người trong tưởng tượng của nàng không giống nhau. Tuấn lãng không giống, nụ cười không giống, thần thái cùng tính tình cũng không giống, tuy rằng không giống nhau, nhưng là một người sống sờ sờ.
Ít nhất tại một khắc kia, nội tâm của nàng vẫn là vui mừng. Nhưng sự thật cũng đúng như nàng dự đoán, hắn một chút cũng không thích nàng…
Nhưng lão Hầu gia lại là người trọng tình nghĩa, tự nhiên sẽ không là loại người chê nghèo yêu giàu.
Đồng thời lại biết được song thân Hoa Tiểu Tuyết đã qua đời, từ đó về sau lẻ loi một mình lưu lạc giang hồ không nơi nương tựa, Định Viễn Hầu phủ chính là nơi duy nhất cho nàng dung thân.
Một tờ hưu thư sẽ đem một cô nương trục xuất khỏi phủ, hắn làm không nổi loại chuyện này, nếu hắn làm vậy, khi xuống dưới hoàng tuyền, hắn còn mặt mũi nào gặp lại bạn cũ?
Còn nữa, mặc dù không có tờ hôn thư này, hắn cũng sẽ không bỏ mặc con gái của bạn cũ, cho nên để nàng trở thành nữ chủ nhân tương lai của Hầu phủ, cũng coi như là an trí ổn thỏa nhất cho nàng…