Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hầu Gia

Chương 2



4.

Tiêu Dật lăn lộn trong quân doanh cho đến khi trời tối, uống chút rượu, nhưng uy nghiêm của Định Viễn Hầu phụ thân hắn bày ra ở nơi đó, cho dù là tướng quân tam phẩm cũng không dám giữ hắn lại qua đêm trong doanh trại, liền tận tình khuyên nhủ hắn hồi phủ.

Hắn không dám gây thêm phiền toái cho người khác, liền biết điều ra khỏi quân doanh, lại không có ý định hồi phủ.

Lúc đi ngang qua Câu Lan Ngõa Tứ, thấy vài gã sai vặt nâng một người bị đánh đến mặt mũi bầm dập đi ra ngoài. Hắn thoáng dừng chân, mà tiếng đàn khúc trong Phương Hoa Uyển cũng vào lúc này truyền ra, tâm hắn khẽ động, hai chân liền không nghe sai khiến đi vào bên trong.

Hắn vừa vào cửa, liền có hai nữ tử dung mạo không tầm thường tiến lên đón tiếp, hướng hắn chào hỏi:

“Công tử là tới nghe nhạc?”

Hắn thật thà gật đầu, hai nữ tử liền mỉm cười chân thành dẫn hắn đi vào trong đại sảnh.

Càng đi vào bên trong, âm thanh cầm khúc lại càng động lòng người, giống như lạc mình trong Bồng Lai tiên cảnh, khiến người ta mơ màng nửa tỉnh nửa mơ.

Hắn bị dẫn tới một chỗ gần với thuỷ tạ*, vừa mới ngồi xuống, dư quang thoáng nhìn qua bàn bên cạnh tựa hồ có một thân ảnh quen thuộc.

*thuỷ tạ: nhà xây trên mặt nước làm nơi giải trí.

Nhấc chén, hắn nhìn thấy một mảnh y phục màu hồng phấn cùng váy xanh, trên đầu dùng dây ruy băng buộc hai búi tóc tròn trịa, thân hình tròn vo, nhưng mặc dù ánh đèn lờ mờ, cũng không che giấu được màu da trắng như tuyết của nàng.

Đây không phải là Hoa Tiểu Tuyết sao?

Lúc này nàng đang tươi cười như hoa cùng vài nữ tử trò chuyện vui vẻ, ở loại địa phương này, nàng vậy mà so với nam tử còn vui mừng tự tại hơn.

Hoa Tiểu Tuyết nghe tiếng nhìn lại, mơ hồ trông thấy người ngồi bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc, cười nói: “A, thật trùng hợp, tiểu Hầu gia cũng tới nơi này nghe nhạc sao?”

“Ngươi dù sao cũng là một nữ hài tử, tại sao đêm khuya lại chạy tới loại địa phương này tiêu khiển?”

” Ngươi đều có thể tới, ta vì sao lại không thể? chẳng lẽ Phương Hoa Uyển này là do nhà ngươi mở?”

Tiêu Dật nhìn toàn bộ khách trong Phương Hoa Uyển một vòng, không một ngoại lệ tất cả đều là nam nhân, hắn nói: “Ngươi nhìn kỹ nơi này, hỗn loạn vô cùng, ngươi nếu gặp cái gì nguy hiểm ai chịu trách nhiệm?”

“Tiểu Hầu gia của ta ơi, ngươi đây là đang quan tâm ta sao?”

“Ai quan tâm ngươi!”

Hắn tức giận nói:”Ta là lo lắng ngươi không ở trong phủ, lão hầu gia sẽ lo lắng!”

“Tiểu Hầu gia bớt giận.”

Lúc này hồng y nữ tử bên cạnh Hoa Tiểu Tuyết chân thành đứng dậy, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều mang theo mị hoặc khiến người ta khó lòng kháng cự, nàng thi lễ nói:

“Kỳ thật Tiểu Tuyết muội muội là được ta mời, mới ở lại nơi này uống rượu nghe nhạc, cũng không phải là chủ ý của nàng.”

“Có ý gì? Ngươi lại là người phương nào? ”

“Ta tên gọi Tạ Vân Nương, bất tài, chính là chủ nhân của Phương Hoa Uyển này.”

Nàng không nhanh không chậm giải thích: “Chỉ vì một khắc trước có khách say rượu nổi lên ác ý với ta, muốn cưỡng ép ta mang về phủ, là Tiểu Tuyết muội muội đi ngang qua trượng nghĩa ra tay tương trợ, thay ta giải vây, ta không thể báo đáp, nên mới giữ nàng ở trong Phương Hoa Uyển này, lấy một chén rượu đạm bạc tạ ơn mà thôi…… ”

“Thì ra là như vậy.”

Tiêu Dật hiểu rõ gật đầu, tửu ý đã sớm tan hết, vừa nhìn thấy Hoa Tiểu Tuyết, hắn cũng không có hứng thú tiếp tục nghe thêm, hắn nói với nàng:

“Đã canh hai rồi, hồi phủ đi, ta đưa ngươi về.”
“Ngươi bảo ta trở về ta sẽ trở về sao?”

Nấc một cái mới nói: “Đó là nhà của ngươi, không phải nhà của ta, ta đã cùng Vân Nương thương lượng xong rồi, nàng đồng ý để ta đêm nay ở nơi này…”

“Ở Phương Hoa Uyển?”

Tiêu Dật bất giác nhíu mày, “Ngươi cảm thấy nếu như bị lão Hầu gia biết ngươi qua đêm ở Phương Hoa Uyển, hắn sẽ có phản ứng gì?”

“Mắng ngươi”

Tiêu Dật:…..

5.

Để giúp Tiêu Dật tránh một trận mắng, Hoa Tiểu Tuyết vẫn theo Tiêu Dật trở về Hầu phủ, hai người một đường không nói chuyện.

Nhưng đi ra khỏi Phương Hoa Uyển Tiêu Dật mới phát hiện, nàng lại mang theo trường đao cùng hành lý đi ra, đêm hôm khuya khoắt một mình len lén từ Hầu phủ chạy ra, còn mang theo hành lý, khẳng định không chỉ đơn giản là giải sầu uống rượu.

“Hơn nửa đêm ra ngoài còn mang theo y phục, ngươi là muốn rời đi?”

Trên đường trở về, Tiêu Dật vẫn là nói ra suy đoán của hắn.

“Dù sao các ngươi cũng không thích ta, ta rời đi không phải vừa hợp ý ngươi sao?”

“Ngươi nói ra lời này không thấy có lỗi với lương tâm sao.” hắn phản bác nói:

“Lão Hầu gia nếu như không thích ngươi, cũng sẽ không chuyện gì đều muốn thay ngươi suy tính…”

“Cha ngươi cùng cha ta đều giống nhau, quá coi trọng hai chữ tình nghĩa.”

Nàng nhẹ nhàng thở dài nói:”Hắn mọi việc thay ta suy tính, có lẽ cũng chỉ vì giữ lời hứa năm đó thôi, nếu không chỉ với điều kiện này của ta, có điên rồi mới muốn đến trèo lên cành cao của hầu phủ các ngươi ?”

Tiêu Dật nghe xong trong lòng vui vẻ, “Vậy nói như vậy… hôn sự này ngươi cũng không phải tự nguyện?”

“Đương nhiên.” nàng vừa nói vừa bước chân ngắn của nàng đi về phía trước,

“Hết thảy đều là vì tuân theo nguyện vọng của phụ thân, ngươi cho rằng ta coi trọng ngươi?”

Giống như trong mắt nàng, hắn chính là một nam tử hoàn toàn không có mị lực.

Hắn nói: “Vậy nếu chúng ta đều không muốn, sao không trực tiếp hủy bỏ hôn sự này?”

“Có thể.”

Nàng đáp lại: “Phụ thân ta trước khi lâm chung có nói qua, nếu như các ngươi đối với ta không hài lòng, đưa cho ta hưu thư, là xong.”

“Nhưng ngươi dù sao cũng là nữ tử, còn chưa thành thân đã vô duyên vô cớ tiếp nhận một phong hưu thư, danh tiết của ngươi chẳng phải là…”

“Không sao.”
“Điều kiện giống như ta, có danh tiết hay không cũng không sao cả.”

Tiêu Dật chột dạ quấy phá kìm lòng không đậu muốn cổ vũ nàng một chút, rồi lại nhất thời tìm không ra ngôn ngữ thích hợp, hắn nói: “Ngươi làm gì luôn tự coi nhẹ mình như vậy, ngươi hình như cũng không kém như ngươi nói?”

“Vậy ngươi cưới ta đi, cũng đỡ phải đi viết hưu thư gì đó.”

Tiêu Dật: “…”

Hoa Tiểu Tuyết cùng Tiêu Dật cùng nhau trở lại Hầu phủ, đã là canh ba, mà lão Hầu gia vẻ mặt âm trầm, ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, tựa hồ chờ bọn họ đã lâu.

Hắn đang định chất vấn nguyên nhân hai người vì sao về trễ, áp lực khiến Tiêu Dật thiếu chút nữa nói thật, may mắn Hoa Tiểu Tuyết phản ứng nhanh, một tay nắm tay Tiêu Dật, trong bảy phần ý cười chứa bốn phần ngọt ngào cùng ba phần ngượng ngùng, nàng nói:

“Con cùng Tiêu Dật đi dạo hội đèn lồng, bởi vì thả lồng đèn mới lỡ canh giờ, lần sau sẽ không……”

Tiêu Dật ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Hoa Tiểu Tuyết một cái, nàng bất ngờ nắm tay, khiến hắn hoảng sợ.

Nhưng mà tay nàng rất mềm mại, rất giống một cục bông, nhưng cũng lạnh hơn so với tưởng tượng của hắn, không biết có phải do gió thổi bên ngoài hay không.

Lão Hầu gia vừa nghe lời này, lại nhìn hai người “Mười ngón tay đan chặt” trước mắt, vẻ mặt âm trầm nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, ha hả cười nói: “Lần sau chú ý canh giờ là được, đừng quá muộn, cô nương gia thức đêm đối với thân thể không tốt.”

Nàng gật đầu cười cười, nói: “Chúng con biết rồi, cám ơn Tiêu bá bá.”

“Tốt, tốt, đều trở về nghỉ ngơi đi.”

Lão Hầu gia đánh giá hai người trước mặt. Một khuôn mặt già nua đều nhanh cười ra hoa, sợ tới mức Tiêu Dật từng đợt sống lưng phát lạnh. Hắn cùng lão gia tử này sống cùng nhau gần hai mươi năm, còn chưa từng thấy qua hắn đối với ai lộ ra loại biểu tình này.

Hoa Tiểu Tuyết này rốt cuộc có ma lực gì? Lại có thể đem một Định Viễn Hầu thích lấy quyền uy áp người biến thành một mặt hiền lành như thế, thật sự là quái lạ…

6.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Dật ở trong phòng chuẩn bị tốt bút mực, đề bút viết mở đầu, rồi lại ngừng tay, chậm chạp không thể viết tiếp.

Tuy rằng Hoa Tiểu Tuyết để cho Tiêu Dật viết hưu thư, nhưng dù sao chuyện này cũng tổn hại danh tiết của nàng, hơn nữa lão gia tử đối với Hoa Tiểu Tuyết bảo vệ có thừa, nhất định sẽ không đồng ý cho hắn làm như vậy.

Nhưng để cho hắn miễn cưỡng cưới một người không thích vào cửa, hắn lại không thể làm trái lương tâm của mình.

Đang lúc hắn khó xử, ngoài cửa lại đột nhiên có hộ vệ tiến đến bẩm báo, nói: “Tiểu Hầu gia, ngài mau đi xem đi, Hoa tiểu thư ở đường lớn phía nam đánh nhau với người ta !”

“Nàng đánh nhau với ai?”

“Là…… Tiểu công tử của Đại Lý tự khanh, Thượng Quan Triệt. ”

Hộ vệ trả lời. “Ngươi nói cái gì?”

Hắn đem bút ném qua một bên, nhanh chóng tông cửa xông ra, cũng không để ý đến chuyện khác, dẫn hộ vệ đi thẳng đến đướng lớn phía nam.

Người nào nàng không chọc, hết lần này tới lần khác lại động thủ với bá vương Thượng Quan Triệt kia, phụ thân hắn Thượng Quan Kim Minh nổi danh đối đầu với Tiêu gia, chuyện này nếu ầm ĩ lớn thì sao?

Chờ Tiêu Dật chạy tới đường lớn phía nam, xa xa đã thấy mọi người vây thành một vòng tròn, như là đang nhìn cái gì náo nhiệt, còn có người trầm trồ khen ngợi.

Hắn đẩy đám người ra nhìn, quả nhiên thấy được thân ảnh Hoa Tiểu Tuyết. Mà nàng ngược lại uy phong, túm lấy một người đã sớm bị đánh đến mặt mũi bầm dập điên cuồng bạt tai.

Thượng Quan Triệt bị nàng đánh biến dạng thống khổ mắng: “Đồ xấu xí, ngươi chờ đó! Ngươi dám đánh ta, ta sẽ bảo cha ta bắt ngươi vào Đại Lý Tự ăn cơm tù cả đời!”

“Nói ai xấu xí hả”.

Nàng nói một câu lạu tát một cái, đánh cho đối phương nước mắt mơ hồ, “Ta đánh ngươi đấy, thì sao nào?”

Tiêu Dật vội vàng đi qua kéo Hoa Tiểu Tuyết ra, nhìn Thượng Quan Triệt bị đánh thành bộ dạng gấy chó, da đầu tê dại.

Hắn nói: “Ngươi người nào không chọc, lại chọc hắn?”

“Phi, hắn đáng đời!”

nàng hùng hổ nói: “Là hắn dẫn người tới tìm ta gây phiền toái trước, hắn còn mắng ta!”

“Hắn vô duyên vô cớ tìm ngươi gây phiền toái?”

“Hắn tối hôm qua khi dễ Vân Nương bị ta đánh một trận, tức giận liền muốn đến báo thù!”

Tiêu Dật vừa nghe lời này, cảm giác đầu đều muốn nổ tung, không ngờ tối hôm qua người mà hắn nhìn thấy bị khiêng ra ngoài lại là Thượng Quan Triệt bị Hoa Tiểu Tuyết điên cuồng đánh qua!

Mà bộ dáng hiện tại của Thượng Quan Triệt chỉ có thể dùng từ “vô cùng thê thảm” để hình dung, không nói gì khác, nha đầu này ra tay đánh người thật là tàn nhẫn.

Ngay khi Tiêu Dật kéo Hoa Tiểu Tuyết muốn chạy trốn, một đám quan binh vừa vặn chạy tới, hướng về phía bọn họ vây quanh, Tiêu Dật liếc mắt nhìn, trái tim nhất thời lạnh băng……

Thật sự là vô cùng không khéo, người tới lại chính là Đại Lý tự khanh Thượng Quan Kim Minh!

Người cầm đầu mặc quan phục uy nghiêm, mặt sắc như gió lạnh đi tới, cả giận nói:
“Cuồng đồ lớn mật, ban ngày ban mặt dưới chân thiên tử, dám cả gan tụ tập gây sự, còn muốn sống hay không?”

Thượng Quan Triệt vừa thấy cha ruột mình mang binh chạy tới, lập tức lấy lại sức mạnh, vội vàng nhào tới trước mặt cha mà khóc lóc kể lể:

“Cha, người rốt cục đã tới, mau bắt nữ nhân kia lại, chính là nàng đánh con!”

Hoa Tiểu Tuyết lúc này giơ nắm đấm muốn đi lên. May mắn bị Tiêu Dật kịp thời giữ chặt, “Ngươi còn ác nhân cáo trạng trước?Tin hay không ta đánh tới cha ruột ngươi cũng không nhận ra!”

Thượng Quan Kim Minh sửng sốt, không nghĩ nhiều liền một cước đá văng thứ sưng vù đang bám bên chân, đợi đá văng sau mới phản ứng lại, người không ra người quỷ không ra quỷ kia vậy mà lại là nhi tử vô dụng của hắn!

Khuôn mặt già nua của ông tối sầm lại, đôi mắt như sao băng, “Đồ vô liêm sỉ, sao ngươi lại biến thành bộ dạng này!”

“Đều là nàng ta làm, nữ nhân kia nàng ta…”

Thượng Quan Triệt vừa chỉ vào Hoa Tiểu Tuyết vừa ủy khuất khóc lóc kể lể, lại phối hợp với khuôn mặt vô cùng thê thảm của hắn, thật sự là làm cho người ta vừa tức vừa muốn cười.

“Đồ vô dụng, bị một nữ nhân đánh thành như vậy, ngươi còn có mặt mũi cáo trạng!”

Thượng Quan Kim Minh cắn răng răn dạy một câu, lại không nhịn được đạp một cước đứa con mất mặt xấu hổ kia, quay mặt nhìn Hoa Tiểu Tuyết một cái, phân phó quan binh nói:

“Đem toàn bộ người đánh nhau sinh sự bên đường bắt lại, ta xem ai còn dám nháo!”

Tiêu Dật vội vàng tiến lên thi lễ nói: “Thượng Quan đại nhân, nàng không phải cố ý đánh nhau sinh sự, nàng…”

“Như thế nào, chuyện này cùng Hầu phủ các ngươi còn có quan hệ?”

Hoa Tiểu Tuyết tiến lên khiêu khích đối với Thượng Quan Kim Minh nói: “Người là ta đánh, con trai ngươi cũng là bị ta đánh, cũng do hắn tìm ta gây sự trước!”

Nhưng nói gì cũng vô dụng, Thượng Quan Triệt bị đánh như đầu heo kia cũng bị quan binh đỡ trở về.

Trước khi đi, Đại Lý tự khanh Thượng Quan Kim Minh lại tức giận hung hăng quay đầu lại nhìn Tiêu Dật một cái, nói:
“Muốn chuộc người thì gọi cho lão cha ngươi Tiêu Mộ Vân tự mình đến Đại Lý tự đòi, nếu không bản quan để cho nàng ăn cơm tù cả đời!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...