Hầu Phủ - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:54:14
Hứa Xuân Hoa bò dậy từ đất lúc tức đến mức đầu ngón tay run rẩy: “Tiêu Bắc Vọng! Ngươi là thứ tử! Tự phạm trọng tội còn vu oan cho khác! Hôm nay sẽ liều cả thể diện mấy đời của phụ ngươi và để cáo ngự trạng! Ta bệ hạ c.h.é.m đầu ngươi!’
Lời dứt, ngoài cửa vang lên giọng nam trầm : “‘Là phụ nhân nhà nào cáo tướng quân của trẫm?”
Mà còn hồn , Tiêu Bắc Vọng kéo tay , đưa cùng quỳ xuống phía : “Thần Tiêu Bắc Vọng cùng thê tử, cung thỉnh bệ hạ, nương nương thánh an!”
Những nhà quyền quý trong viện Hứa Xuân Hoa tin thánh giá, vội vàng chạy đến cùng quỳ nghênh đón.
Giữa muôn vàn ánh mắt, đỡ dậy là hoàng hậu nương nương!
Nàng nắm tay , giọng dịu dàng: “Tiêu tướng quân lập công cho nước, phụ bệ hạ và quốc gia, chỉ phụ lòng nàng. Chuyện Lâm gia quyên lương cho nước, bệ hạ và đều . Ta và nàng đều là nữ nhân, hôm nay bàn quan tước, bổn cung chỉ phu quân cảm tạ Tiêu phu nhân.”
Ngay khi đáp lời thế nào, mặt đỏ bừng trong ánh mắt của Tiêu Bắc Vọng và nụ của hoàng hậu nương nương, Hứa Xuân Hoa đang quỳ bên cạnh liền quỳ gối bò vài bước, bò đến mặt. Dập đầu như giã tỏi.
“Bệ hạ! Nương nương! Thần phụ là quả phụ Tiêu phủ! Thánh thượng đích ban cáo mệnh tứ phẩm! Hôm nay thần phụ tố cáo Tiêu Bắc Vọng mê hoặc thánh tâm! Thứ tử Tiêu Bắc Vọng và thê tử Lâm Nguyệt Bạch bất hiếu với trưởng bối, bất hòa với ! Không c.h.é.m đủ để bình dân phẫn nộ!’"
Hứa Xuân Hoa kể tội ác của và Tiêu Bắc Vọng, trắng trợn đảo ngược sự thật biến thành vô tội nhất thiên hạ. ‘
“Thần phụ luôn lấy Tiêu gia trọng!Thân chinh tự tổ chức tiệc đầy tháng cho con cháu Tiêu gia, mà phu thê bọn họ ức h.i.ế.p lão bà cô quả ! Vừa Tiêu Bắc Vọng còn g.i.ế.c mẫu ! Cúi xin bệ hạ minh xét!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hau-phu-oafm/9.html.]
Mà Hứa Linh Nhi theo Hứa Xuân Hoa cũng nhào tới, thậm chí còn xiêu vẹo quỳ xuống: “Bệ hạ, lời cô mẫu thần câu nào câu nấy đều là sự thật. Phu thê Tiêu Bắc Vọng Lâm Nguyệt Bạch, ức h.i.ế.p mẫu tử thần, đẩy chúng thần đường cùng!”
Vừa ả như vô tình để vạt áo vai tuột xuống. Còn kịp bày vẻ mặt đáng thương, một bạt tai đánh cho tối tăm mặt mũi. Nữ quan bên cạnh hoàng hậu, tay cầm bàn tay da tát một cái khiến Hứa Linh Nhi phun hai cái răng: “Trước mặt vua mà thất lễ, ngươi gan lớn lắm!’"
Hoàng hậu bộ dạng của Hứa Linh Nhi, lòng rõ ràng, khẽ một tiếng: “Trước Hứa gia là nguyên lão tam triều, ngờ nuôi dạy con gái vô liêm sỉ như . Hứa thị, ngươi là cô mẫu là bà mẫu của nàng , dù luận thế nào cũng là ngươi dạy dỗ vô phương. Hôm nay bổn cung sẽ miễn chức cáo mệnh của ngươi, coi như trừng phạt nhẹ.”
Hứa Xuân Hoa lập tức cứng đờ cả khuôn mặt già nua: “Hoàng hậu nương nương! Nhà thần phụ! Gia phu thần phụ cũng là công với nước mà! Bệ hạ! Bệ hạ minh xét!”
Bệ hạ tỏ vẻ chán ghét : “Hoàng hậu và trẫm đồng tâm hiệp lực, ý của nàng chính là ý của trẫm. Hứa thị, tổ tiên hai nhà Hứa, Tiêu quả thật công huân, nhưng cũng đến mức để các ngươi ỷ công báo oán chứ! Lúc đầu phu quân ngươi bất tài vô dụng, trẫm niệm tình tiền nhân nên ban cho phu thê ngươi một chút thể diện. giờ xem , là trẫm quá nhân từ !”
Lời lẽ của hoàng đế bình thường, nhưng dùng từ hề nể nang. Khiến mặt đều hiểu Hứa Xuân Hoa chẳng qua là cố tỏ vẻ thể diện.
"Tiêu phu nhân, quả nhiên là con trai tướng quân, tương lai chắc chắn dũng bất phàm!"
Tiếng vang lên, sân viện vốn ồn ào tức thì yên tĩnh trở . Theo hoàng hậu, là thái y, là cung nữ, là thái giám. Thậm chí còn cả... nhà sinh mẫu của .
"Tiểu thư..."
"Mẫu ..."
"Chủ nhân..."