Hệ Liệt Âm Quẻ Môn - Linh Dị - Chương 13: Mẫu Nữ Sinh Trụ 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:37:14
Ngoại truyện về Dì Tần.
Câu chuyện về đêm mưa mãi ám ảnh , từ khi trở thành quỷ sai, đêm nào cũng mơ thấy nó.
Trong giấc mơ, giữa bốn thanh thép, phần hòa lớp bê tông đông cứng, thể cử động.
Đối diện , là con gái , bê bết máu.
Cô bé mất một chân.
Bản dịch đăng kênh Thế Giới Tiểu Thuyết tren MonkeyD.
Phía cô bé, Tần Viễn cầm d.a.o chặt xương, chuẩn giáng nhát d.a.o thứ hai.
Cơn đau trong tim như g.i.ế.c c.h.ế.t .
thấy tiếng tuyệt vọng hét lên:
"Các , chỉ cần đây, các sẽ tha cho con gái mà!
"Các là một lũ lừa đảo! Trời cao ơi! Ai cứu con gái với!
"Tần Viễn, là con ! Nó là con gái mà! xin !"
cầu nguyện khắp trời Phật, cầu xin bất cứ điều gì thể giúp .
chẳng ai cả.
Không ai thể giúp chúng , ai thể cứu Tiểu Nguyệt Lượng của .
Trong mơ, Tiểu Nguyệt Lượng như gần , gần đến mức thể thấy rõ cô bé cắn môi đến rách toạc vì đau, gần đến mức rõ từng cơn co giật, từng giọt mồ hôi lẫn m.á.u trán.
"Thả… … …"
Cô bé dùng cánh tay còn bám vạt áo của Tần Viễn: "Thả… … ."
Tần Viễn thoáng d.a.o động, nhưng tay vẫn run rẩy nâng d.a.o lên: "Con gái , đừng trách ba, ba cũng còn cách nào nữa. Kiếp , ba sẽ bù đắp cho con."
phát điên, phát điên.
điên cuồng vùng vẫy, nhưng cơ thể bê tông giữ chặt, khiến hành động của trở nên vô ích.
Trong hoảng loạn, nhặt một hòn đá, dùng hết sức đập chỗ bê tông gắn với cơ thể .
Một một .
Đau, đau.
gì thể so sánh với nỗi đau khi thấy Tiểu Nguyệt Lượng của .
Chẳng mấy chốc, chỗ đó trở thành một đống huyết nhục mơ hồ.
dùng tay moi , cố gắng tách khỏi những thứ giam giữ , dù đó là chính cơ thể .
dường như vẫn đủ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Cơn tuyệt vọng khiến chỉ gầm lên một tiếng.
Vẫn đủ.
Đá tác dụng, thì dùng thép.
dùng bất cứ thứ gì trong tầm tay để hỗ trợ.
"Mẹ… ơi…"
Một tiếng gọi yếu ớt vang lên trong gió, khiến ngẩng đầu.
Tiểu Nguyệt Lượng, bẹp như một mảnh thịt chết, đang cử động.
Tiểu Nguyệt Lượng, đang bò về phía như một con nhộng.
Dấu vết m.á.u dài lê mặt đất theo cô bé.
sững sờ , thứ trong tay rơi xuống đất.
Nếu đây là phận của con chúng —
Thì chấp nhận. Chỉ cần đừng để con gái chịu khổ nữa.
cố gắng nở một nụ , dang tay về phía Tiểu Nguyệt Lượng:
"Tiểu Nguyệt Lượng, đến với nào."
"Mẹ…"
Tiểu Nguyệt Lượng, như chỉ từ đó, cố hết sức bò về phía .
Ngay khi chúng sắp chạm , trong bóng tối cất tiếng: "Lần cuối cùng ."
kịp phản ứng, Tần Viễn bước nhanh đến.
Một cái đầu lăn bên cạnh.
Là Tiểu Nguyệt Lượng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-liet-am-que-mon-linh-di/chuong-13-mau-nu-sinh-tru-6.html.]
dám chắc.
Chắc chắn … chắc chắn … chắc chắn …
"A!!!"
thấy một tiếng gầm giống của con .
Ồn quá!
tìm nguồn gốc của âm thanh, nhưng nhận đó là từ chính miệng .
Cuối cùng, nhận điều mà chấp nhận: thứ đất đó, là Tiểu Nguyệt Lượng của .
Âm khí thể thấy bao quanh .
"Đóng trụ, đổ bê tông."
Theo lệnh của đàn ông, trụ cầu dần thành hình.
Cơn mưa lớn từ trời đổ xuống, che phủ tất cả trong bóng tối.
Hình ảnh cuối cùng, đàn ông trong bóng tối bước , cắt một lọn tóc từ đầu của Tiểu Nguyệt Lượng, kẹp khế thư:
"Mẫu nữ sinh cọc, thành."
Bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, theo bản năng ôm chặt lấy nguồn ấm bên cạnh.
Tiểu Nguyệt Lượng vẫn tỉnh, nhưng bàn tay nhỏ bé quen thuộc vỗ nhẹ lên lưng : "Mẹ đừng sợ, con ở đây mà."
, Tiểu Nguyệt Lượng của vẫn ở đây.
Chúng vẫn còn cơ hội để bắt đầu .
Từ gối, rút điện thoại , gửi tin nhắn đầu tiên trong ngày cho thuộc hạ:
【Hôm nay mang món xào tay Tần Viễn cho Chung lão đại, nhớ lấy xương nấu canh bồi bổ cho .】
【Rõ, những kẻ khác vẫn xử lý như thường: lột da, rút xương, nghiền nát, khâu chứ?】
【Như thường. Canh xương dư thì chia cho bọn chúng luôn.】
Tắt điện thoại, nhẹ nhàng dỗ Tiểu Nguyệt Lượng tiếp tục ngủ.
Còn về Tần Viễn.
Không thích uống canh xương ? Vậy thì từ nay, mỗi ngày, từng ngày, cứ từ từ mà uống.
Ngoại truyện về Tần Viễn: là một kẻ chuộc tội.
Hai vị sư tử bên cạnh như .
đang chuộc tội gì, chỉ rằng cây cầu nặng đến mức nghiền nát hồn phách . Dòng âm thuỷ buốt giá xuyên qua cơ thể mỗi nửa đêm, mỗi đều cắt một chút hồn phách của .
Không nhiều, nhưng thực sự đau.
Sư tử rằng khi còn sống, là một tên cặn bã, vì tiền mà g.i.ế.c vợ, g.i.ế.c con, nên giam cầm ở đây để chịu đày đọa mỗi ngày.
lục ký ức lâu, chỉ mơ hồ tìm thấy một khuôn mặt nhỏ rạng rỡ như mặt trời.
Đó là con gái ?
Có vẻ là , nhưng thể hại nó chứ?
nghĩ mãi mà hiểu nổi.
Cho đến một ngày, một đàn ông bế theo một con mèo qua cầu.
Nhìn thấy con mèo đó, chợt nhớ tất cả.
Thời gian đúng là một thứ đáng ghét.
Khi còn là một con bạc, những việc đó chỉ cảm thấy đó là điều đương nhiên, cùng lắm là chút bất lực.
một kẻ cờ b.ạ.c thuần túy.
Sau chuyện đó, nâng cao học vấn, bước xã hội, và bắt đầu nhận là loại cặn bã đến mức nào.
Những ký ức đó, như d.a.o khắc lên xương , để dấu ấn của sự nhục nhã.
che giấu, nên dồn hết sự hối hận việc yêu thương Tiểu Thái Dương.
quên mất rằng, tội ánh mặt trời thể nào che đậy.
như xé hai con .
Một lịch sự, đắn, chỉ trích con lấm lem bùn đất của .
Một thì đê tiện, sa đọa, dùng rượu để tê liệt bản , và trút nắm đ.ấ.m lên kẻ yếu.
đích thực nên là một kẻ chuộc tội.
Tội chảy trong huyết quản của .
Và , mãi mãi ở trong tội chồng chất đau đớn mà chuộc tội.