Hệ Liệt Âm Quẻ Môn - Linh Dị - Chương 29: Gọi Hồn Quỷ Sự 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:37:35
"Thành công ."
Cùng lúc với giọng của Âm đại sư, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên: "Mẹ..."
ngẩn đứa con gái từ từ dậy: "Sương Sương?"
Con bé ngơ ngác , khóe mắt vẫn còn vương nước: "Mẹ?"
"Ôi trời!"
lao đến, ôm lấy con gái. Nỗi sợ hãi dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng thể trút .
"Buông con !"
Một bóng lao đến.
Là chị dâu.
Chị trông vô cùng thảm hại, trán và tay chân còn dính máu.
Chị giằng lấy sợi chỉ đỏ, hất đổ cơm và đồ cúng xuống đất.
"Không ai phép hại con !"
Làm xong, chị lao về phía : "Tiểu Long, Tiểu Long, con là Tiểu Long đúng !"
Sương Sương sợ hãi ôm chặt lấy cổ : "Mẹ ơi, thím đáng sợ quá!"
"Ta thím! Tiểu Long, , là của con mà!"
bảo vệ con gái, trốn lưng Âm đại sư.
Trong bóng tối, Âm đại sư dường như liếc .
"Cô con trai cô, ngay cả một miếng cơm cuối cùng cũng ăn ?"
Một câu của Âm đại sư khiến chị dâu sững tại chỗ.
Chị ngây ngốc nén nhang đang cháy mộ.
Nén nhang cháy chậm, làn khói bốc lên khẽ đung đưa, trông như đang sợ hãi.
"...Không nên như , Tiểu Long của , nên như ."
Chị dâu phịch xuống đất, ánh mắt đầy tuyệt vọng: "Người đáng c.h.ế.t là Tiểu Long."
"Người c.h.ế.t chính là Tiểu Long."
liếc Âm đại sư, tại , cảm giác câu của cô mang theo sự giận dữ.
"Rõ ràng nó thể sống thêm một hai năm, chỉ vì cô, ngay cả thời gian cuối cùng đó nó cũng giữ ."
"Tiểu Long của sống thật lâu, một hai năm đủ! Làm đủ!"
Chị dâu trợn mắt: " , các đều nghĩ là kẻ điên. nếu các đổi vị trí với , chắc các điên hơn !"
ôm chặt con gái, gì.
Nếu là ...
cũng liệu đưa quyết định giống chị dâu .
"Vậy nên, cô điên đến mức chôn sống chính con trai ?"
"Con trai vẫn mà! Người chôn rõ ràng là..."
Giọng chị dâu đột ngột dừng .
Tim cũng thót lên.
Phải . Nếu gọi hồn của con gái về, thì chôn sống chính là Sương Sương.
"A!!!"
Chị dâu như nhận điều gì đó, giống như một con sư tử mất con, lao bóng tối tuyệt vọng.
ôm chặt con gái trong lòng, chạy theo chị dâu mà cầu xin Âm đại sư đưa chúng trở về nhà.
Bố và chị gái đợi sẵn ở sân bay.
Nhìn thấy chúng lấm lem, cả nhà đều rưng rưng nước mắt.
"Lũ súc sinh đó."
Họ hiếm khi chửi mắng, nên vốn từ chửi bới của họ nghèo nàn đến đáng thương.
Dẫu đây cũng thành phố của , trong lòng chúng vẫn cảm thấy bất an.
Sau khi chứng minh nhân dân, chúng lên chuyến bay gần nhất trở về nhà bố .
Trở môi trường quen thuộc, cảm giác an khiến chúng thả lỏng tinh thần.
Chúng ngủ một giấc ngon lành suốt một ngày một đêm, cho đến khi nhận cuộc gọi từ Âm đại sư.
"Tiểu Long và nó đều chết."
l.i.ế.m môi.
"Nếu tối đó cứu con , thì c.h.ế.t chính là và Sương Sương."
Đầu dây bên im lặng một lúc.
Như chợt nhớ điều gì, : "Đại sư, chi phí là bao nhiêu, cô cho tài khoản, sẽ chuyển tiền qua."
"Không cần ."
Giọng của thiếu nữ vẫn bình thản như đầu gặp: "Âm Quẻ Môn chúng ăn với sống, chỉ vì giúp c.h.ế.t toại nguyện."
Cuộc gọi kết thúc.
vẫn giữ nguyên tư thế như .
Người chết...
Trong sự việc , chỉ một chết...
Là đứa trẻ đó ?
Nghĩ đến gương mặt luôn mang nụ trong ký ức, mím môi, mắt trở nên nhòe .
Xin , thím thể của con.
Xin , thím con của riêng .
nghĩ, lẽ nó cũng bất kỳ ai của .
Một tháng , Trần Phục vẫn tìm đến nhà.
Anh trông già vài tuổi, nhưng vẫn cố tỏ như chuyện gì xảy .
"Bố , con đến đón vợ và Sương Sương về nhà."
Bố chắn cửa, tay cầm d.a.o bếp:
"Ai là bố của , cái thằng súc sinh ? Cút ngay!"
Trần Phục hề tức giận:
"Bố , con và vợ là vợ chồng hợp pháp, còn Sương Sương cùng một hộ khẩu với con. Nếu bố cho con gặp con bé, con sẽ báo cảnh sát."
"Anh mà báo! Báo ! Nhà các những chuyện bẩn thỉu như thế…"
"Bố!"
Nụ mặt Trần Phục nhạt dần: "Nhà con chuyện gì? Phạm luật chỗ nào?"
Bố nghẹn lời.
Những chuyện kỳ quái , chắc chắn thể bằng chứng.
bước từ phòng ngủ: "Bố, để con ngoài chuyện với ."
"…"
"" mãi một hồi, cuối cùng bố cũng tức giận nhường đường.
Chúng tìm một quán cà phê gần đó.
Đó là quán chúng thường đến.
Trần Phục đưa tay định nắm lấy tay :
"Vợ , thời gian nhà bận quá, lo cho em và con. Sau nhất định sẽ…"
"Chúng ly hôn ."
đàn ông ngẩn ngơ đối diện, mở miệng: "Trần Long rốt cuộc là con của ai?"
Sắc mặt Trần Phục dần tái nhợt.
.
Sau chuyện đó, dường như hơn.
"Ngay từ đầu thấy kỳ lạ."
"Tại , nhà các giúp chị dâu như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-liet-am-que-mon-linh-di/chuong-29-goi-hon-quy-su-5.html.]
"Chị dâu từng , nhà họ Trần các đều m.á.u lạnh. Chị thể sinh thêm con vì sức khỏe yếu, tại các cưới vợ mới cho cả?"
Trần Phục né tránh ánh mắt , định mở miệng.
ngắt lời , hiệu im lặng.
"Suỵt, ."
"Cho nên, ngay từ đầu, thể sinh con, hẳn là cả của đúng ?"
"Con của chị dâu cũng là họ Trần, nhưng hẳn là họ Trần của cả, đúng ?"
Người đàn ông đối diện bắt đầu run rẩy, thậm chí thể thấy những giọt mồ hôi trán .
Nụ mặt càng sâu hơn.
"Vợ , thể giải thích…"
"Anh cả, cơ thể vấn đề. Mẹ , một bút hai họ Trần, nên… chỉ một thôi!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Anh thực sự thể giải thích! Vợ , sai , , vợ , xin em tha thứ cho ."
Nụ mặt Trần Phục cuối cùng cũng biến mất.
"Tha thứ gì? Tha thứ vì hại Sương Sương ? Anh đấy, thích mấy chuyện đó."
"Hay là , hỏa táng Tiểu Long, bằng chứng?"
"Trần Phục, quên , thứ các chôn trong phần mộ là một vật tùy táng—một đoạn xương."
Nói đến đây, mặt Trần Phục xám xịt.
"Em sẽ tha thứ cho , đúng ?"
" sẽ tha thứ cho ."
Trong ánh mắt đầy hy vọng của Trần Phục, bổ sung nửa câu : "Với điều kiện, chúng ly hôn."
"Anh cũng những chuyện bê bối của tất cả chứ?"
Không bao lâu , cuối cùng đối diện vang lên tiếng nghẹn ngào:
"Được, đồng ý với em."
Sau khi ly hôn với Trần Phục, chuyển bộ tài sản của cho .
nghĩ đó là vì còn tình cảm với , mà là vì sợ.
Sợ sẽ cùng cá c.h.ế.t lưới rách, sợ giữ đứa con cuối cùng, sợ Âm đại sư, sợ con Trần Long.
Anh sợ quá nhiều thứ, vì trở về nhà họ Trần trong bộ dạng thảm hại, để cả c.h.é.m cho gần chết.
mà, nhà họ Trần đều m.á.u lạnh, thể cam lòng nuôi con của kẻ khác?
Nhà họ Trần sụp đổ.
cũng đổi họ cho con.
Con của , tất nhiên mang họ của .
Quá khứ là thế, hiện tại là thế, và tương lai cũng sẽ là thế.
sẽ mãi mãi bảo vệ con .
Ngoại truyện: Trần Long
sắp c.h.ế.t .
Khi bác sĩ câu , chỉ cảm thấy một sự thả lỏng vô tận trong lòng.
còn trẻ, nhưng cuối cùng cũng thể c.h.ế.t .
thấy bố , thấy bà nội , và cả đàn ông trong điện thoại của cũng đang .
Người mà đáng lẽ nên gọi là "bố" – chú hai của .
Có những sinh là tội , chính là loại đó.
Mẹ bà sẽ cứu .
Bà tìm về nhiều thứ kỳ quái và bắt ăn.
Nào là rắn, là sâu, thậm chí cả những thứ nhận .
Mỗi ăn, đều cảm thấy cơ thể nhẹ hơn nhiều.
Đến cuối cùng, thậm chí thể thoát hồn khỏi xác.
đến nhà của nhị thúc.
Trong nhà một cô bé đang , đôi mắt to tròn, trông đáng yêu.
"Anh ơi!"
Đây là em gái ! Em gái ruột của !
Con bé với .
Con bé thể thấy !
"Anh nào cơ?"
Một phụ nữ dịu dàng ôm lấy con bé: "Mẹ thể sinh thêm trai nào cho con ."
Một câu , khiến co rúm trong góc.
Phải , loại như xứng đáng?
Lần thoát hồn kéo dài lâu, lâu đến mức tưởng chết.
vẫn kéo trở về.
Ánh mắt của bình tĩnh, như thể bà hết chuyện mà chằm chằm .
"Mẹ sẽ cho con sống một cách đường hoàng."
"sống đường hoàng" nghĩa là gì, chỉ kéo lấy trong sự hoảng loạn.
Khi tỉnh , vẫn là khung cảnh chút quen thuộc.
tìm khắp nơi bóng dáng của em gái, nhưng chỉ thấy phụ nữ dịu dàng .
Bà bế lên, gọi : "Sương Sương."
Sương Sương, là Trần Long.
hét lên với bà, nhưng cổ họng phát một lời nào.
sợ.
Sợ em gái c.h.ế.t .
cố tình nhiều chuyện , mong phụ nữ phát hiện điều gì bất thường.
Bà giận, thấy bà trốn trong phòng .
bà nghi ngờ , cũng bỏ rơi .
Cuối cùng, tuyệt vọng.
mở cửa sổ ban công, nhảy xuống.
Và , một cây bút nâng lên.
"Ồ, âm đức! Âm Thập Tam, việc ."
Cây bút .
thời gian để kinh ngạc.
phụ nữ cầm lá cờ phiến trong tay, .
"Tìm quỷ, hỏi quỷ, cứu quỷ."
Cuối cùng cũng thế nào để cứu em gái.
trở về nhà cũ.
thấy , thấy bố, thấy bà nội.
Em gái giấu .
sẽ cứu em .
Khi tỉnh trong quan tài tối om, thành công.
Có những sinh là tội .
Có những sinh là để hạnh phúc.
Em gái, xin em.
Mẹ, con yêu .
Hơi thở ngày càng khó khăn, nhưng càng lúc càng lớn.
Tạm biệt, .
Tạm biệt, thế giới .