Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hệ Liệt Âm Quẻ Môn - Linh Dị - Chương 34: Dạ Quỷ Gõ Cửa 5

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:37:42

Ông Trần mù hài lòng mặt.

Sau khi uống vài ngụm nước, ông bảo bố xuống giữa sân:

"Vừa bảo chôn theo trận pháp."

"Bây giờ chỉ cần yên trong đó, nhúc nhích, lên tiếng, thì ông sẽ tìm thấy ."

"Chỉ cần cầm cự đến lúc gà gáy sáng mai, sẽ cách xử lý ông ."

"Nhớ kỹ! Nhất định nhúc nhích, một lời! Nếu bất kỳ tiếng động nào, cũng cứu nổi ."

Bố gật đầu lia lịa, như gà mổ thóc, còn suýt thề độc.

"Vậy còn ?"

Mẹ thấy bố sắp xếp xong, liền chạy đến chỗ ông Trần mù:

" với bố chồng quan hệ huyết thống, chắc ông sẽ hại , đúng ?"

Bản dịch đăng kênh Thế Giới Tiểu Thuyết tren MonkeyD.

Ông Trần mù: "Cũng chắc , nếu ông tìm con trai, khi sẽ lấy con dâu thế."

Mẹ hoảng hốt, van xin ông Trần mù cứu bà .

" nếu cả chị cũng đó, thì con gái chị sẽ gặp nguy hiểm."

" chỉ một đứa con gái !"

Mẹ cuống lên: "Trần đại sư, , cha nuôi, ông cũng cứu cả nữa!"

Ông Trần mù trầm ngâm một lúc, đưa một nắm cát đỏ, bảo bà cùng bố ở giữa sân.

"Thế còn con thì ? Có giữa ?"

Ông Trần mù sang hỏi .

" sẽ về phòng ."

từ chối.

Không để ý đến vẻ nhẹ nhõm của bố , trở phòng.

Trong phòng còn bà nội .

Ông Trần mù một tiếng, nhét cát đỏ còn túi.

"Vậy thì con cứ ngoan ngoãn ở yên trong phòng ."

Lúc 2 giờ sáng, tường xuất hiện sinh vật hình quen thuộc.

Ở mắt cá chân của nó vẫn buộc sợi dây đỏ.

Chỉ là , trông nó vẻ mập hơn một chút so với đêm .

Nó nhảy từ tường xuống, lôi một con vật sống từ đống , bắt đầu cắn xé ngấu nghiến.

Con vật đó chỉ cách bố một mét.

Nhìn thấy thứ đó tiến gần, bố kìm co rụt .

Mẹ lập tức cấu ông một cái.

Ông Trần mù dặn , , nhúc nhích.

Bây giờ cả hai như hai con cào cào buộc cùng một sợi dây.

Bố thứ đó doạ sợ đến phát tiếng, nhưng vì cú cấu của mà hít mạnh một lạnh.

Âm thanh đó phát , thứ hình bỗng khựng .

Nó ngẩng đầu lên, động tác khịt khịt ngửi mùi.

Khuôn mặt của nó lộ ánh đèn, đúng là khuôn mặt của ông nội .

Chỉ là gầy hơn một chút.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

ngửi thấy thứ mà nó , mặt nó hiện lên vẻ gấp gáp và tàn nhẫn:

"Sống đủ …"

"Sống đủ …"

"Sống đủ …"

Giọng the thé vang lên, mang theo sự lạnh lẽo vô tận.

Âm thanh đó, giống hệt giọng của ông khi chết.

kìm mà rùng .

Nó thả con vật trong tay xuống, duỗi hai tay , hai chân dính , nhảy lò cò khắp sân tìm kiếm gì đó.

Mỗi trông như sắp chạm bố , nó lướt qua ngay trong gang tấc.

Qua vài như , trán cả hai trong sân đều rịn đầy mồ hôi.

Thời gian từng chút trôi qua, thứ hình dường như càng lúc càng gấp gáp.

im đống vật sống một lúc.

Rồi nó bất ngờ vươn tay, ném lũ vật sống khắp sân.

Hơn chục con, tất nhiên sẽ vài con rơi trúng hai .

Lúc đầu họ còn chịu , nhưng đến khi gà vịt vì hoảng sợ mà đạp chân đạp cánh ầm ĩ, cuối cùng nhịn , kêu đau một tiếng.

Thứ hình lập tức dừng động tác.

Dưới ánh đèn, nó bất ngờ nhếch miệng .

Mẹ run rẩy ôm chặt bố , sợ đến nỗi dám thở mạnh.

Thứ hình càng lúc càng tiến gần.

Khi nó gần như chạm , bà đột nhiên sang .

Trong mắt bà chút nỡ, nhưng nhiều hơn cả vẫn là khát vọng sống.

Ngay đó, bà cầm thứ gì đó trong tay ném mạnh về phía cửa sổ phòng .

Là một viên đá.

"Rầm——"

Viên gạch đập cửa sổ phát âm thanh giòn giã.

Thứ hình dừng , ngửi ngửi khí.

Sau đó, nó từ từ đầu về phía .

phát hiện !

siết chặt cây gậy ông Trần mù đưa, cố gắng giữ bình tĩnh.

chỉ một cơ hội duy nhất.

Thứ hình càng lúc càng gần.

Nhịp thở của ngày càng chậm .

Khi nó gần như chạm , một tiếng gào giận dữ vang lên từ phía .

Tiếp đó, một bóng lao , xông đánh với thứ hình .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-liet-am-que-mon-linh-di/chuong-34-da-quy-go-cua-5.html.]

Là bà nội!

sững sờ vài giây, lao đến cửa sổ.

Rõ ràng bà nội đối thủ của thứ hình đó.

Bà ôm chặt lấy nó, dùng những chiếc răng mọc dài của cắn mạnh.

"Thanh Hà!"

Một tiếng thét vang lên, còn nhanh hơn cả .

Ông gọi tên bà nội ?

phản ứng, chỉ dựa bản năng, quấn lấy thứ hình , đánh loạn xạ.

"Hoa Nhi! Gậy!"

Ông Trần mù loạng choạng vài bước, hét về phía .

Nhớ đến kế hoạch đó, cầm gậy chạy .

Đã đánh loạn thành mức , bố vẫn nhớ lời ông Trần mù, nhất quyết nhúc nhích.

"Đừng quan tâm họ gì, cầm gậy đ.â.m thẳng con súc sinh già đó !"

Chỉ cần con súc sinh thương, nó sẽ cần m.á.u của ruột thịt để hồi phục.

Mà một khi tổn thương khác, thiên phạt chắc chắn tha.

đang cầm gậy gỗ từng sét đánh trong tay.

Con súc sinh già đó, chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

Mọi việc diễn đúng như kế hoạch của chúng , ngoại trừ việc bà nội đột nhiên xuất hiện.

Vì trận đấu hỗn loạn, những vật chôn theo trận pháp đào xới tung tóe.

Trận pháp xem như vô dụng.

Thứ hình lao về phía bố .

Cho đến khi đè xuống đất, mùi tanh nồng xộc mặt, bố mới thực sự nhận thứ mặt chính là cha ruột của .

"Bố ơi, con là con của bố đây!"

Thứ hình vẫn ngừng , cúi xuống định cắn.

Mẹ lúc chẳng còn cảm giác ở cùng một con thuyền với bố nữa, lăn lộn bò về phía .

Thấy bà nội cạnh , bà hoảng hốt đầu chạy về phía ông Trần mù:

"Trần đại sư! Không, cha nuôi! Cứu với! Cứu với!"

Trên mặt bà đầy vẻ kinh hoàng và hoảng loạn.

Ông Trần mù để ý đến bà , chỉ chú ý về phía . Đến khi nhận tín hiệu từ , ông mới cầm lấy cây gậy và bước nhanh sân.

"Hoa Nhi! Chôn!"

Lần để phòng thủ, mà là để giam giữ.

Lão Trần mù đang cố giam giữ thứ đó và bố trong trung tâm sân cho đến khi hình phạt giáng xuống.

Dưới màn đêm, thấy rõ bố thương ở , chỉ ngửi thấy mùi m.á.u tanh ngày càng nồng.

Trời mờ sáng.

Thời khắc quyết định sắp đến.

"Mau! Nhanh hơn nữa! Tuyệt đối để thứ đó thoát !"

Khi hố cuối cùng lấp xuống, thứ hình ở giữa sân ngẩng đầu lên.

Trông nó béo hơn một chút, hoặc chính xác hơn, m.á.u thịt nó đầy đặn hơn.

Giờ đây, nó giống hệt ông nội khi còn sống.

Không trốn ở , nếu bà còn ở đây chắc chắn sẽ hét ầm lên.

"Sống đủ ..."

Vẫn là giọng đó.

Chỉ khác là ánh mắt nó rơi thẳng .

"Đừng sợ."

Ông Trần mù chắn mặt : "Chỉ cần chờ thêm chút nữa, khi trời sáng, âm dương giao hòa, quỷ sai sẽ tuần tra thế gian. Thứ tà khí lớn, chắc chắn sẽ phát hiện."

"Nhỡ phát hiện thì ?"

lo lắng hỏi, ánh mắt khỏi liếc về phía bà nội.

Thực , điều hỏi hơn là liệu bà mang .

"Cho dù phát hiện, chỉ cần trời sáng, cũng cách xử lý ông ."

Giọng ông Trần mù lạnh lùng, khiến cảm giác thứ dường như trong tính toán của ông.

Thứ hình ở giữa sân vẫn nhảy nhót tìm cách thoát khỏi trận pháp.

Khi phát hiện thể rời khỏi trận pháp, nó dừng , nghiêng đầu, biểu cảm như đang suy nghĩ.

Một nỗi sợ thể diễn tả dâng trào trong .

Ngay đó, cuối cùng cũng nỗi sợ bắt nguồn từ .

Thứ hình nhấc chân bố lên, ném ngoài.

"Hỏng !"

Giọng ông Trần mù hiếm khi mang theo vài phần hoảng loạn: "Thứ thế mà chút đầu óc!"

"?"

Không đợi hiểu lời ông Trần mù, thứ hình lợi dụng bố , thành công thoát khỏi trận pháp.

"Chạy!"

theo phản xạ kéo tay bà nội, định chạy khỏi sân.

Tay bà lạnh, cứng ngắc.

Những móng tay dài, sắc, mang theo cảm giác thô ráp của vật cứng.

phản kháng hành động của , để mặc kéo .

Thứ hình đuổi theo ông Trần mù, mà dán chặt ánh mắt .

"Hoa Nhi! Cố lên! Chỉ còn chút nữa thôi, trời sẽ sáng!"

Ông Trần mù ở cửa, ôm cây gậy, lớn tiếng hét: "Nếu , để bà nội con ở ! Bà già , chạy nhanh !"

Lúc mà ông còn nghĩ điều đó?

nén , chân chạy càng nhanh.

Không từ lúc nào, trời cuối cùng cũng hửng sáng.

Sân phủ đầy sương mù.

Tiếng xích sắt vang lên từ trong màn sương.

Bà nội đột nhiên dừng .

Cùng lúc đó, ông nội cũng yên.

Loading...