Hệ Liệt Âm Quẻ Môn - Linh Dị - Chương 33: Dạ Quỷ Gõ Cửa 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:37:40
Chỉ trong vài chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi, móng tay bà dài , răng cũng nhô thêm chút.
Chẳng lẽ thứ tối qua thực sự là bà nội ?
gạt hết đám cỏ, xuống cổ chân của bà.
Trống .
Thứ tối qua, bà nội.
cái hố lớn mặt, lông tơ dựng .
Một cảm giác chẳng lành ập đến.
Thứ tối qua, chắc chắn đang trốn trong hố .
Thứ đó, lẽ chính là ông nội.
Bản dịch đăng kênh Thế Giới Tiểu Thuyết tren MonkeyD.
Hôm đó, thứ trói thể khúc xương loạn, mà là ông nội khô quắt thành bộ xương bọc da.
Chiếc chuông trong tay bỗng nhiên vang lên.
Âm thanh rợn khiến lạnh sống lưng.
Rõ ràng là giữa trưa, mà mồ hôi lạnh tuôn ướt cả .
Không kịp nghĩ nhiều, cõng bà nội lên lưng, chạy thẳng về nhà.
Nếu thứ đó là ông nội, chắc chắn chống .
Nếu đó là ông nội, bà nội cũng thoát .
Chỉ còn cách tìm ông Trần mù.
Khi về đến nhà, trong nhà chỉ còn ông Trần mù.
Ông thấy cõng bà nội về cũng tỏ quá bất ngờ.
Thấy mặt mũi hoảng hốt, ông còn nhắc đem bà nội giấu gầm giường.
"Bố con đưa chị và em con về thị trấn ."
Ông Trần mù điều với giọng điệu pha chút ý : "Giới trẻ các con gọi hành động là gì nhỉ? Ngốc điên ?"
ông Trần mù với ánh mắt đầy cảnh giác, nên phản ứng thế nào.
"Đừng nghiêm trọng thế chứ."
Thấy gì, ông càng hứng thú:
"Bây giờ tâm trạng lão mù đang , con hỏi gì cũng trả lời."
mím môi, cưỡng sự cám dỗ: "Ông thứ tối qua đến là gì ?"
"Không là lão súc sinh ông nội con thì còn ai đây!"
Ông lão mù đáp , còn hỏi ngược : "Chẳng lẽ con thực sự nghĩ đó là bà nội con ?"
đầu , ngại ngùng dám rằng đúng là nghĩ như .
Lão mù thấy, cũng chẳng bận tâm đến động tác nhỏ của .
tiếp tục hỏi: "Ông với ông nội thù ?"
Ông lão mù: "Cũng xem là ."
"Ồ."
Nghe xong câu , hỏi thêm nữa.
Dù là vì lý do gì, chỉ cần rằng ông Trần mù sẽ tha cho ông nội và sẽ hại bà nội là đủ.
"Chỉ 'ồ' thôi ?"
Ông lão mù đầu về phía , vẻ tin nổi: "Con hỏi gì thêm ?"
lắc đầu.
Rồi nhớ ông thấy, thêm: "Không cần hỏi nữa."
Ông Trần mù nâng giọng: "Thật sự hỏi nữa ?"
"…Nếu ông thực sự , cũng sẽ ."
Ông Trần mù: …
" là ranh ma.
"Y hệt bà nội con hồi nhỏ."
Câu ông nhỏ, rõ.
Ông cũng thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ về phía cửa, giọng mơ hồ: "Chờ , qua đêm nay là xong."
Bố về nhà lúc 6 giờ chiều, đúng thời điểm giống hệt ngày đưa tang bà nội.
Ngoài hai túi đầy động vật sống, họ còn mang về vài chiếc bánh bao.
Đó là để cho ông Trần mù.
Không phần của .
Ông Trần mù sờ nắn mấy chiếc bánh bao, cũng chia cho .
Chờ ăn no xong, ông mới cho bố phận thật sự của thứ hình tối qua.
"Không thể nào!"
So với việc thừa nhận thứ đó là ông nội , bố thà tin rằng nó là bà nội:
"Trần đại sư, ông nội của Hoa Nhi mất mấy năm , thể biến thành quỷ khôi chứ?"
Ông Trần mù gặm bánh bao : "Tại thể? Khi chết, ông chấp niệm gì ?"
"Đương nhiên là…"
Đương nhiên là .
Nhìn bố đột nhiên trở nên thất thần, , ông nhớ .
"Lúc ông nội mất, ông hô câu "sống đủ" cả đêm." mà."
Bố thèm quan tâm đến câu trả lời xen ngang của , vẫn chịu tin:
"Người nào c.h.ế.t mà chẳng rằng sống đủ!
"Trần đại sư, cho ông , thứ đó chắc chắn là bà nội của Hoa Nhi! Bà hận chúng !"
"Bà hận các vì điều gì?"
Trần đại sư ngắt lời ông:
"Hận vì các hứa với bà nuốt lời?"
"Hay hận vì bao năm qua các ngơ khổ nạn của bà ?"
Những nỗi đau khổ của bà nội suốt những năm qua, cả làng đều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-liet-am-que-mon-linh-di/chuong-33-da-quy-go-cua-4.html.]
Bố chẳng bận tâm đến lời của ông Trần mù, chỉ gượng tiếp lời:
"Nhà ai mà chẳng sống như thế chứ?"
"Đã mấy chục năm , tự nhiên đến giờ gây chuyện."
"Hồi đó những thanh niên trí thức cùng đều cứ mà sống với cả đời ?"
"Hơn nữa, chúng chỉ là tiểu bối, quản chuyện của thế hệ ."
"So với những nhà khác, bà đánh cũng ít hơn một nửa ."
siết chặt nắm tay.
Ông Trần mù vẫn đang .
.
Đàn ông thể thấu hiểu nỗi khổ của phụ nữ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Trong mắt họ, cơm ăn, nhà ở, giường ngủ, là đãi ngộ lắm .
"Nếu các tin, đêm nay chúng sẽ xem ."
Ông Trần mù :
"Thứ đó ăn m.á.u tươi suốt hai ngày, đêm nay chắc chắn sẽ kìm mà xuống tay với mạng .
"Đợi đến khi thứ đó cắn cổ , sẽ rõ thôi."
"Không cần rõ đến mức đó ."
Bố xoa xoa tay, gượng :
"Sinh tử hai đường khác , bất kể thứ đó là gì, chắc chắn đều nên xuất hiện."
"À, đúng! đấy! Đến lúc thứ đó cắn cổ , nhớ hét lên rằng 'sinh tử chung đường, ngươi cầu độc mộc của ngươi, đường dương quan của " nhé!"
Bị mỉa mai hai liên tiếp, cuối cùng bố cũng im lặng.
Bố cuối cùng cũng nhận rằng ông Trần mù ưa gì .
dù nghĩ nát óc, ông vẫn hiểu lý do.
Lúc gì, thì cứ ngoan ngoãn câm miệng là .
Đây là câu mà bố thường dùng để dạy , giờ đến lượt ông thực hành.
Thấy bố im lặng, ông Trần mù mới hừ một tiếng, tiếp tục :
"Thứ đó mười phần thì chín phần là ông nội của Hoa Nhi."
"Lúc nó xuất hiện, chắc là do oán niệm đủ, cộng thêm chiếc quan tài mà dùng là gỗ , nên nó giam cầm thoát ."
"Bây giờ các hợp táng bà nội Hoa Nhi, mở quan tài một nữa, vô tình thả nó .
"Vốn dĩ nó cảm thấy bản sống đủ, cộng thêm oán niệm tích tụ ba năm nay, chỉ e là khó đối phó."
Trời mỗi lúc một tối hơn.
Bố rơn , bật hết đèn trong nhà lên.
"Lỡ thứ đó sợ ánh sáng thì ?"
"Nó tròng mắt, sợ gì ánh sáng?"
liếc ông Trần mù, tối nay ông vẻ đặc biệt bực bội.
Lại mắng, nhưng bố vẫn dám tỏ thái độ.
So với bố mấy ngày từng tát một cái nghiêng trời lệch đất, ông bây giờ như trở thành khác.
"Vậy tối nay chúng cần gì ? Có cần gọi mang thêm gà vịt đến ?"
Bố tiếp tục hỏi, giọng điệu nhún nhường.
"Không cần, tối nay chỉ cần mồi nhử là đủ ."
" á!"
Bố bước vội lên hai bước:
"Tại là ? Sao vợ ?"
thấy mặt tái nhợt trong chớp mắt.
"Sao là ? Đó là bố của ông cơ mà!"
"Chắc chắn , đó là bố của ông!"
Hai giọng đồng thời vang lên.
Ông Trần mù quan tâm đến lời , chỉ tiếp:
"Quỷ khôi xuất hiện, nhất định ăn m.á.u của ruột thịt."
"Vợ dù cũng gọi ông là bố, nhưng dù cũng quan hệ huyết thống."
"Vậy Hoa Nhi thì ? Không thể dùng nó ?"
Bị bố chỉ đích danh, cũng ngạc nhiên.
"Không . Con bé là con gái, m.á.u của nó đủ thu hút quỷ khôi—nếu con trai út của ở đây, ít còn thể thế."
Mặt bố lộ vẻ tiếc nuối: "Biết thế đưa nó ."
"Nó là con ruột của ông đấy!"
"Con ruột thì ? Chỉ cần còn sống, bao nhiêu con ruột chẳng ."
Bố lẩm bẩm vài câu, tiếp tục đến gần ông Trần mù:
"Trần đại sư! Ông nhất định cứu ."
"Sau ông cứu , sẽ coi ông như cha ruột mà phụng dưỡng, chăm sóc ông lúc tuổi già!"
Ông Trần mù là neo đơn con cái.
Nghe bố , ông chút ý :
"Thấy cũng hiểu chuyện, sẽ tay giúp."
Trời tối đen.
Không ai thứ đó sẽ đến lúc nào.
Ông Trần mù chậm rãi lấy từ trong túi một nắm cát đỏ, đưa cho bố :
"Lát nữa sẽ dùng gậy chỉ vị trí, chỉ đến , chôn cát đó."
"Con theo lời cha nuôi hết!"
: "……"
Ông Trần mù: "……Anh đúng là co duỗi đấy."
Việc chỉ điểm chôn cất mất hơn hai tiếng đồng hồ mới xong.
Bố mệt đến nỗi thở hổn hển.
ông vẫn quên nịnh nọt ông Trần mù chu đáo, nào là pha , nào là rót nước, chỉ thiếu nước khắc chữ "nịnh nọt" lên mặt.