Hệ Liệt Âm Quẻ Môn - Linh Dị - Chương 4: Chiêu Tài Minh Miêu 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:37:02
Khoa nội trú mở cửa lúc 6 giờ sáng.
Khi đến, trai đang uống cháo.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Anh trông vẻ như cả đêm ngủ, nhưng vẫn nở một nụ gượng: "Em ăn sáng đúng ? Anh mua thêm một phần, ăn xong đẩy ngoài dạo nhé."
6 giờ rưỡi, tầng sẽ bật đèn cực tím để khử trùng, cần ngoài chờ hơn nửa tiếng.
trệu trạo nhai bánh bao mà cảm nhận vị gì. Đến khi thấy thời gian gần tới, ngoài mượn một chiếc xe lăn, đẩy xuống tầng.
Anh trai gì trong suốt quãng đường.
Bệnh viện giờ nhộn nhịp, qua đều vội vã.
đẩy dọc theo con đường nhỏ, nơi phong cảnh , ít .
Đợi đến khi xung quanh còn bóng dáng ai, mới lên tiếng.
"Em vì luôn lời ?"
Câu hỏi quá đột ngột, hiểu ý .
"Vì hy sinh quá nhiều để chữa bệnh cho ."
Giọng nhẹ nhàng, mang theo sự mệt mỏi cùng.
"Em còn nhỏ, nên nhớ. Khi bố mất, nhà nợ ngập đầu. Lúc đó trong bệnh viện, chỉ c.h.ế.t quách cho xong."
"Nếu gánh nặng, chắc chắn nhà như thế. Anh chỉ sống thoải mái hơn một chút."
"Khi em sinh bao lâu, đưa em tiêm phòng thì cứu một . Người đó để cảm ơn , tặng một khoản tiền lớn, đủ để phẫu thuật."
"Sau phẫu thuật, cần một tiền lớn để chăm sóc. Nhà lo ."
"Anh định với là chữa nữa, nhưng tát hai cái. Bà ba mất là để đổi mạng sống cho , thể c.h.ế.t ."
"Sau đó, nhặt một chiếc túi đầy tiền và ngân phiếu. Chủ của chiếc túi là một ông chủ lớn. Để cảm ơn , ông trả bộ chi phí chăm sóc cho .
"Từ đó trở , hễ nhà thiếu tiền, thì sẽ một khoản tiền xuất hiện một cách khó hiểu.
"Lúc đầu nghĩ đó là trùng hợp, thậm chí từng nghĩ là bố đang phù hộ cho nhà .
"Cho đến khi phát hiện quanh nhà nhiều xác mèo."
Anh trai : "Ban đầu, liên kết hai chuyện với ."
"Cho đến khi em gặp chuyện."
"Sở Sở, thể em quên , nhưng hồi nhỏ em từng nuôi một con mèo tên là Tiểu Bạch."
Đầu như nổ tung.
"... nhưng em dị ứng lông mèo, em thể nuôi mèo ?"
"Đó là lừa em. Vì em thấy 'mèo chiêu tài,' sợ đến ngất . Sau khi tỉnh , em quên hết chuyện."
Giọng bình thản: "Mẹ dùng tiền đó để chữa bệnh cho và nuôi cả gia đình ."
"Mẹ ghét , ghét chính . Mẹ vốn là một nhân hậu, nhưng vì , mới trở nên như ."
"Mọi thể là kẻ điên, nhưng thì ."
Anh , ánh mắt nặng trĩu: "Anh từng nghĩ, liệu những thứ đó để hậu quả gì . nhiều năm trôi qua, dường như gì xảy . Mẹ kiểm soát , chỉ đủ để vượt qua khó khăn. Sau , khi kiếm tiền, còn thấy xác mèo nào nữa."
"Cho đến khi phát bệnh trở ."
"Em gặp chuyện gì?"
"Có những việc đó đang báo ứng lên em ?"
Giọng khàn đặc: "Người đáng c.h.ế.t là , đáng chịu báo ứng cũng là . Anh luôn sợ, sợ những chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến em."
Mẹ cũng từng bà sợ. Sợ sẽ bỏ rơi bà.
Anh cũng sợ. Sợ chuyện sẽ liên lụy đến .
nên sợ điều gì? nên gì đây?
"Nhiều năm nay, vẫn luôn tìm hiểu về những chuyện đó, nhưng kết quả. Nếu em thực sự gặp chuyện gì, hãy về quê một chuyến."
Anh đưa một địa chỉ: "Anh gì, nhưng việc bỗng dưng tiền lớn thế , chắc chắn sẽ hậu quả mà chúng thể lường ."
Những lời đó của , còn thấy gì nữa.
Mẩu giấy trong tay nặng tựa ngàn cân.
Dựa những cuốn tiểu thuyết từng , lập tức đoán một khả năng.
Mẹ dùng mạng sống của để đổi lấy mạng sống của .
rõ quy trình cụ thể cần gì, nhưng chắc chắn là như .
Vì tiền vấn đề, nên cho chuyển tiền cho .
Vì tiền vấn đề, nên mới tức giận đến mức đánh .
Mẹ yêu .
"Cô sẽ về chứ?"
ban công.
Bạch gia từ phía nhảy lên , cọ cọ : "Khí tức đậm , nếu xử lý sớm, sẽ kịp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-liet-am-que-mon-linh-di/chuong-4-chieu-tai-minh-mieu-4.html.]
" ."
mở bàn tay, lòng bàn tay trắng nõn của , cảm thấy lạnh lẽo một cách khó hiểu.
"Mày xem, thực sự thể giả vờ yêu yêu ?
"Thực sự thể giả vờ suốt hai mươi năm mà lộ ?"
Bạch gia xuống vai : " hiểu những điều cô . , cái gọi là giả vờ, chính là sự giả tạo ngắn ngủi. Nếu sự giả tạo đó kéo dài cả đời, thì giả cũng thành thật ."
"Huống chi, cô tuy kỳ quặc, nhưng bà thực sự yêu cô."
, yêu .
Một sợ bóng tối đến , nhưng khi ốm, bà vẫn ôm bộ hơn hai, ba chục cây trong đêm để đến bệnh viện huyện.
Một thích như thế, nhưng chỉ vì buột miệng ăn thịt, mà ngần ngại cắt mái tóc dài của , đổi lấy mấy món thịt bàn.
Một chuyện thể là giả, nhưng mười chuyện, một trăm chuyện thì ?
Mẹ yêu , điều đó thể nghi ngờ, nhưng cũng yêu trai.
Giữa và , sự lựa chọn hẳn là điều đau khổ nhất với .
Nếu thể hy sinh bản vì gia đình, lẽ cũng là điều quá đau đớn.
"Không đơn giản như ."
Dường như nhận suy nghĩ của , giọng Bạch gia trở nên nghiêm túc hơn.
"Mẹ cô những chuyện là đang ảnh hưởng đến đại đức, là tạo nghiệp lớn. Dù cô c.h.ế.t trai, cô cũng sống nổi.
"Cái c.h.ế.t chỉ là bước đầu tiên, đó sẽ là sự tra tấn đến vô tận.
"Anh trai cô chết, đó là thuận theo tự nhiên, c.h.ế.t , nợ nần cũng hết. Cô và thể sống khổ sở , nhưng nếu nhiều việc , khi xuống , dùng âm đức chuộc tội, thì cũng quá khó khăn. nếu bây giờ cô sửa sai, cứ thế để cả nhà cùng kéo xuống địa ngục, thì chỉ thể chịu cảnh thiêu đốt khổ đau mãi mãi thôi.
"Hơn nữa, cô trai kiếp một thể khỏe mạnh, một gia đình chỉnh ?"
" chứ!"
dậy, thế giới bên ngoài, rút điện thoại , xin nghỉ dài hạn.
Dù là vì gia đình, vì âm đức, vì những con mèo vô tội c.h.ế.t thảm, vẫn thể chết.
Từ khi học cấp hai, gia đình chúng chuyển khỏi thôn.
Hơn mười năm trở về, quê hương đổi lớn đến mức nhận nữa.
Theo địa chỉ mà trai đưa, hỏi thêm nhiều mới tìm căn nhà cũ xuống cấp.
Ngôi nhà cũ đầy những vết cào, mới cũ chồng chất, trông cực kỳ âm u và đáng sợ.
Từ khi đến đây, Bạch Gia luôn ở trong trạng thái căng thẳng.
nhét nó túi áo hoodie, vỗ về xoa dịu.
"Cháu là con gái nhà Lão Kiều ?"
Sau lưng vang lên một giọng già nua gọi .
đầu, cảm thấy quen, nhưng nhớ là ai.
" là cháu ! Trông y hệt cháu. Các lâu quá về, ngôi nhà trở thành tổ mèo . Nếu ngăn cản, chúng phá nó từ lâu."
Bà lão lải nhải: "Nếu các còn chút lương tâm, mau tự phá bỏ . Mèo kêu suốt ngày, thành tai họa công cộng ."
Bây giờ đến chữ "mèo" là khỏi rùng .
Bà lão vẫn tiếp tục: "Nhìn trời cũng muộn , cháu xong chuyện thì mau rời sớm . Nếu , trời tối mấy thứ đó xuất hiện."
"Mấy thứ đó là gì?"
"Chứ còn gì nữa, mèo chứ !"
Bà lão hừ một tiếng, vẻ mất kiên nhẫn: "Nhớ ký giấy xử lý căn nhà đấy."
Bà lão , căn nhà quen thuộc mà xa lạ mắt, nhịn đưa tay chạm những vết cào cửa.
Những vết cào sâu, qua bao năm tích lũy, nhiều chỗ cánh cửa khoét rỗng.
ghé mắt qua chỗ trống.
Chạm một đôi mắt vàng.
Chủ nhân của đôi mắt qua khe cửa dùng sức cào về phía , trong tiếng kêu như hận ý vô tận.
"Meoo!"
kịp phản ứng thì ai đó kéo mạnh , ngã phịch xuống đất.
"Sao cháu thích trộm thế nhỉ?"
Chủ nhân của giọng mang vài phần bất lực, xổm mặt : "Bị một , vẫn rút kinh nghiệm chứ?"
Người đàn ông trông sáu bảy mươi tuổi, sạch sẽ.
Là đàn ông trong giấc mơ đó!
"Sao cháu sát khí nặng thế, cháu thứ đó nữa chứ?"
Ông lão : "Lòng tham của con , thật là..."
Thật là gì, ông tiếp.
"Cháu tìm đến đây, là điều gì?"