Hệ Liệt Âm Quẻ Môn - Linh Dị - Chương 6: Chiêu Tài Minh Miêu 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:37:04
cắn c.h.ặ.t t.a.y , dám phát tiếng.
Tiếng cào cấu bắt đầu vang lên nắp quan tài.
Đỉnh đầu, , bốn phía đều là âm thanh móng vuốt ma sát với gỗ.
Chúng đang coi quan tài là .
nghiến răng, dám nghĩ đến sự hận thù sâu sắc .
Lại càng dám nghĩ, nếu Bạch Gia xuất hiện, nếu đến đây, thì một ngày nào đó, nơi móng vuốt cào cấu sẽ là cơ thể .
Chưa chừng chúng sẽ biến thành một khúc thịt khô.
Sự tra tấn kéo dài cả đêm.
Đến khi trời sáng, ông lão mở nắp quan tài, bảo ngoài hoạt động chút.
"Còn hai đêm nữa là xong.
"Khoá giới báo thù, tính theo ba chín, chịu đựng ba đêm, thứ sẽ đảo ngược."
cắn chiếc bánh bao ông lão đưa gật đầu lia lịa.
Còn hai đêm nữa.
Liệu thể chịu nổi ?
Chỉ qua một đêm, nắp quan tài vốn vững chắc chi chít những vết cào chồng chéo.
Quan tài , thật sự thể trụ vững ?
Sau khi ăn xong, ông lão dẫn gỡ những chiếc đinh sắt xô lệch đêm qua và đóng chúng trở .
Sau đó, chúng lặp các bước sơn m.á.u lên quan tài như hôm qua.
Xong việc, thấy trời còn sớm, ngoài tìm chỗ sạc điện thoại.
Ngôi nhà hư hỏng nặng, hệ thống điện từ lâu còn hoạt động, điện thoại của sắp hết pin .
"Cháu mà ngoài bây giờ, chỉ thể chuẩn thu nhặt xác cháu thôi."
Ông lão từ tốn : "Trước đây tìm cháu, chúng chỉ thể xả giận lên cửa gỗ. Bây giờ tìm cháu , cháu tin , cháu chỉ cần bước khỏi cửa, là sẽ một bầy mèo sẽ chờ sẵn."
: "..."
Người , lời khuyên thì ăn no.
Nhìn giao diện trống rỗng WeChat, nhắn cho trai giải thích tình hình tạm thời tắt điện thoại để tiết kiệm pin.
Chỉ còn một chút pin, vẫn nên để dành dùng trong lúc khẩn cấp.
Đêm đến, một nữa chui quan tài.
Lần , chủ động yêu cầu ông lão đóng kín nắp quan tài.
Những ánh mắt xanh rờn đêm qua, thấy nữa.
Ông lão chê phiền, lườm hai cái mới đóng nắp quan tài .
Lần , chuyện lặp y như đêm qua.
Khác biệt duy nhất là, lẽ quen với tình cảnh , nên thậm chí còn ngủ .
Khả năng thích nghi của con quả thực đáng kinh ngạc.
Ông lão tức giận chịu nổi.
"Thế mà cháu cũng ngủ ? Ta còn tưởng cháu c.h.ế.t chứ!"
Vừa nhổ đinh, trừ để xoa dịu.
Hai đêm trôi qua, cảm giác nặng nề đè lên đây giảm ít.
Chỉ cần qua đêm nay, chắc chuyện sẽ thôi.
Nắp quan tài phủ kín hai phần ba nến đỏ và trắng, chỉ còn đêm nay là sẽ phủ kín .
Đêm cuối cùng, từ sớm.
"Đêm nay cần chừa lỗ thông ?"
Ông lão bực bội : "Đêm nay sẽ kinh khủng hơn nhiều, cháu đừng sợ quá mà tự ngạt chết."
"Không cần ." lắc đầu từ chối, "Không thấy gì thì sợ, coi như ngủ ở một nhà nghỉ chủ đề thôi."
"Gan to thật."
Ông lão lẩm bẩm, đóng kín bộ nắp quan tài.
Yên lặng đến cực điểm.
bật điện thoại, định xem mấy ngày qua trai nhắn gì .
Vừa mở máy, hàng loạt tin nhắn lạ ào .
Chưa kịp kỹ, một điện thoại lạ gọi đến.
trượt trả lời, giọng trai vang lên.
"Sở Sở! Chạy mau! Mẹ lấy mất điện thoại của , họ hại em!"
Chưa kịp hỏi rõ, điện thoại tắt ngúm, giọng trai cũng biến mất theo.
Họ hại ?
sững nghĩ đến những lời .
"Họ" là ai?
Là … và ai nữa?
"Cộp! Cộp! Cộp!"
Từ nắp quan tài truyền đến những tiếng gõ nhịp điệu.
"Cộp! Cộp! Cộp!"
Những âm thanh như chìa khóa mở cánh cửa ký ức.
"Cộp! Cộp! Cộp!"
từng thấy âm thanh , khi còn nhỏ, qua.
"Cộp! Cộp! Cộp!"
Đó là âm thanh của những chiếc đinh đóng nắp quan tài.
"Mẹ…"
Là , nhốt mèo trong quan tài, dùng đinh đóng c.h.ế.t nắp quan tài.
lừa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-liet-am-que-mon-linh-di/chuong-6-chieu-tai-minh-mieu-6.html.]
lừa thật .
lừa!
kìm mà vươn tay , cố đẩy nắp quan tài.
cảm nhận móng tay của gãy rời trong lúc cào cấu, và thấy tiếng hét của chính trở nên thê lương, giống như tiếng những con mèo.
"Mẹ! Mẹ thể đối xử với con như ! Mẹ ơi!"
"Sở Sở."
thấy giọng của .
Bình thản như nước chết.
"Sở Sở, đừng sợ. Mẹ sẽ để con một . Đợi con khỏe , sẽ cùng con."
"Ba con chỉ một đứa con trai duy nhất. Đến thở cuối cùng, ông vẫn gọi tên con. Mẹ thể để ba con mà yên lòng."
"Mẹ cũng chẳng còn cách nào khác. Sở Sở của , hận thể c.h.ế.t con. , thể."
Giọng nhuốm đầy bi thương, trở nên khàn khàn và trầm thấp, vang vọng lên nắp quan tài đang .
"Mẹ cũng thế . chỉ mạng của con mới thể đổi mạng của con thôi.
"Tình cảm dành cho gây nghiệp càng sâu, vận may mang càng lớn.
"Giá như thể dùng mạng của để đổi, nhưng thử , . Mẹ đổi .
"Sở Sở, chỉ con thôi. Con yêu con như , chắc chắn con sẽ mang may mắn, chắc chắn con sẽ cứu con.
" tại … tại con yêu con hơn cả ? Nếu , con c.h.ế.t ."
hiểu lời . Chỉ theo bản năng mà cào cấu loạn xạ.
Khao khát sống khiến kìm mà gào thét.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Không khí nhanh chóng trở nên loãng dần, kiệt sức xuống, đau nhức.
Trong cơn mê man, dường như về năm 5 tuổi.
Sau khi ngất , một đàn ông bế nhà.
Ông cùng gì đó, trách ý thức đề phòng.
Mẹ dường như đến gần, sờ trán , tiếp tục chuyện với đàn ông.
"Những con mèo đây, khi mở quan tài , vết cào cũng nhiều. Con mèo mà Sở Sở nuôi, xem , vết cào sâu và chằng chịt."
"Sao thể giống ? Thứ tình cảm với chủ nghiệp càng sâu, lúc phản bội, lực phản phệ sẽ càng mạnh. Phản phệ càng mạnh, sẽ càng mang đến nhiều tiền hơn. Đủ để con trai cô một cuộc đại phẫu."
"Thật sự cảm ơn ."
"Cảm ơn gì? Nếu Kiều đại ca cứu , c.h.ế.t là . thể trơ mắt con trai duy nhất của mất … cách chỉ để cấp cứu thôi, đừng lạm dụng. Nếu , những thứ đó sẽ tìm đến."
" mà. Dù Sở Sở cũng là m.á.u thịt của . thế với nó lắm . Đợi nó khỏe , chắc chắn sẽ nữa."
"Con mèo cô nên xử lý sớm . Không thể chỉ chôn qua loa, lột da, chôn riêng thịt và xương, nếu nó báo thù ."
" ."
Những gì họ đó, còn rõ nữa.
Trong ý thức cuối cùng, chỉ thấy từ chiếc quan tài mở , một chiếc móng trắng muốt thò .
"Tiểu Bạch…"
Đôi mắt trở nên ướt đẫm.
Cuối cùng, cũng nhớ quên điều gì.
Thứ m.á.u thịt nhầy nhụa trong đêm đầu tiên, chính là Tiểu Bạch của . Là Tiểu Bạch của , con mèo còn lông nhưng vẫn cố gắng cứu .
Tiểu Bạch là con mèo hoang nhặt .
Mùa đông năm đó lạnh.
Đừng đến mèo hoang, chó hoang, ngay cả con cũng khó lòng no ấm.
hôm đó, khi ngoài chơi, một con mèo vàng bẩn thỉu dẫn theo Tiểu Bạch theo lâu, lâu.
nỡ, bế chú mèo con lên.
Con mèo vàng như thể yên tâm, cọ cọ , gục bên vệ đường, bao giờ dậy nữa.
Tiểu Bạch ngoan.
lén nuôi nó trong nhà, dám để ai phát hiện.
cầu nguyện, đợi mùa đông qua , sẽ tìm cho nó một gia đình giàu .
Lại cầu nguyện, khi lớn lên, sẽ luôn ở bên nó, đối xử với nó như đối xử với .
còn quá nhỏ, rằng, những điều con cầu nguyện luôn khó trở thành hiện thực.
"Meo meo!"
Tiếng mèo kêu sắc nhọn vang lên từ quan tài.
cảm giác thứ gì đó đang động đậy chân.
Hoảng loạn, tránh qua một bên, một sinh vật hình mèo đầy m.á.u thịt nhầy nhụa bò .
Luồng khí mới từ lỗ hổng khiến tỉnh táo hơn.
"Đừng Bạch Gia nữa."
Sinh vật hình mèo ngại ngùng : "Mấy con mèo keo kiệt quá, chỉ mượn tạm hai ngày da thôi mà chẳng con nào đồng ý. Thời gian quá gấp, Bạch Gia kịp đánh với chúng, đành qua đây ."
Nước mắt lã chã rơi.
Tại nhận , tại quên mất?
"Tiểu... Tiểu Bạch."
gọi trong lặng câm.
"Tốt , , giờ gọi Bạch Gia nữa, gọi thẳng Tiểu Bạch luôn hả? Lão thế lắm ."
Bạch Gia vẫy đuôi, cảm giác nhớp nháp của m.á.u thịt khiến lòng chấn động.
"Em đau lắm ?"
Bị nhốt trong quan tài, đinh xuyên qua, lột da, đau lắm ?
"Cũng tạm thôi."
Bạch Gia nhẹ bẫng: "Không đau bằng lúc nhớ cô, cũng đau bằng lúc lo lắng cho cô."
"Hu hu!"
kiềm chế , bật thành tiếng: "Xin , xin , đúng là đồ vô dụng, chuyện gì cũng xong, đúng là kẻ ngốc mà."