Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 47: Đạo Hương thôn xuất Thiên Hồ Hiệp
Từ Hiền tĩnh tọa trên đất, lúc tiếng pháo nổ vang lên cũng là thời khắc Lục Đạo Vinh phát hiện hắn.
Nhưng phát hiện là một chuyện, phản ứng kịp hay không lại là một phạm trù khác.
Rất đáng tiếc, họ Lục không có bản lĩnh ấy.
Ai có thể ngờ được, một người sống sờ sờ lại hoàn toàn không tỏa ra khí tức gì, nếu chẳng tận mắt nhìn thấy thì nào có khác chi một vật chết.
Hắn không hiểu vì sao Từ Hiền có thể làm được như vậy, càng không hiểu Từ Hiền lại lấy đâu ra một tấm kim loại, cản lại công kích từ hộp cơ quan xạ tiễn của mình.
Quá nhiều nghi vấn cần giải đáp, Lục Đạo Vinh trợn to mắt nhìn Từ Hiền, hắn mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cái lỗ máu ngay yết hầu đã từ chối nguyện vọng cuối cùng ấy của hắn.
Vạn vật dần hóa hư trong mắt Lục Đạo Vinh, cả thế giới như biến thành màu xám tro, phân rã thành vô số hạt bụi nhỏ.
Người khoác hắc phục, mặt nạ yêu dị, nhưng trong mắt của họ Lục, hình tượng của Từ Hiền lúc này không khác mấy thượng thiên tiên thần, viên bi sắt xuyên thủng cổ họng hắn nào chẳng phải là thiên kiếp do thượng tiên giáng xuống, hóa thành thiên ngoại vẫn thạch đồ diệt nhân gian ác ma?
Một khoảnh khắc trước khi về nơi cực lạc, hoặc đối với kẻ như Lục Đạo Vinh là vĩnh đọa diêm la, hắn nghe được giọng nói của thượng tiên:
“Người giết ngươi, Thiên Hồ vậy.”
Đến cả chân danh Từ Hiền cũng không muốn nói cho Lục Đạo Vinh, hắn khinh thường việc coi những kẻ như vậy là đối thủ.
Phất tay áo đứng dậy, Từ Hiền lấy【Tầm Hung Kính】ra xem lần nữa, thấy không có Sát Thần môn đồ nào xuất hiện thêm, hắn mới thở ra một ngụm trọc khí, không nhanh không chậm bước đến chỗ thi thể Lục Đạo Vinh.
Giết người, soát thi, tìm bảo bối.
Từ Hiền vốn chẳng mong chờ gì, có 50 điểm Thiện Ác nhập sổ là hắn đã thỏa mãn, nhưng không ngờ họ Lục này thật sự có hàng.
Một số vật phẩm lung tung và một bản【Mãnh Hổ Trọng Quyền】Hạ Thừa Địa phẩm.
Khẽ lắc đầu, hắn lấy【Hiệp Đạo Thiên Thư】ra khỏi rương đồ.
Ngay tức khắc, một vệt sáng nhỏ màu bạc chảy ra khỏi quyển quyền pháp, song hành với nó là kim quang từ trên người Lục Đạo Vinh, chúng nó như hai con đom đóm nhỏ, chui tọt vào trong thiên thư.
Lại là một phen đèn kéo quân, Từ Hiền khép thiên thư lại, lần lượt cho nó và cái xác vào trong ống tay áo của mình.
Sau đó hắn chạy về chỗ vứt tấm kim loại ban nãy, cũng nhặt nó bỏ vào không gian trữ vật.
Nhìn thấy một cái hộp gỗ cách đó không xa, Từ Hiền đoán chừng đó là cơ quan xạ tiễn mà Lục Đạo Vinh dùng đánh lén mình, thế là cũng thu lấy.
__________________________________________________________________
Vật phẩm:【Bách Luyện Tinh Thiết】
Loại hình: Vật liệu rèn đúc
Phẩm chất: Phổ Thông
Vật liệu rèn đúc bình thường, ngoại trừ phẩm chất khá tốt ra thì không có gì đặc biệt, thích hợp cho thợ rèn tập sự luyện tay.
*Chú: 10 tấm【Bách Luyện Tinh Thiết】có thể hợp lại thành 1【Thiên Luyện Tinh Thiết】
__________________________________________________________________
Đây là thứ hắn nhận được khi làm các nhiệm vụ liên quan đến nghề【Thợ Rèn】, hiện đã tích lũy được sáu tấm.
Lúc trước rương đồ chỉ có 9 ô nên hắn xếp xó nó trong nhà, nay được mở rộng nên cũng tiện tay chứa vào, không ngờ lại cứu bản thân nhất mệnh, thực sự là thiên ý chiếu cố hiền nhân.
Phủi xẹp tay áo, hắn lập tức đề khí chạy về, tìm đến chỗ năm đứa nhỏ bị bắt cóc.
Không trách Từ Hiền nóng lòng, trời đã gần nửa đêm, âm khí cường thịnh, hài đồng nhỏ tuổi lúc này ở ngoài hoang dã rất dễ nhiễm bệnh.
Vút! Vút!
Sải bước của Từ Hiền tựa như báo săn, chỉ vài lần dẫm chân, thân ảnh của hắn liền xuất hiện ngay cạnh xe kéo, dọa cho năm đứa trẻ một phen kinh hoàng.
Nhìn ánh mắt hoảng hồn khiếp vía của chúng, Từ Hiền nhẹ giọng giải thích, âm thanh không như rót mật vào tai mà như ngọn đuốc rực lửa giữa đêm đen:
“Chư vị tiểu bằng hữu chớ sợ, ác nhân đã bị đánh đuổi, ta đến đây để cứu các ngươi.”
Vừa nói, hắn vừa giúp chúng nó cởi trói, động tác thong thả, nhẹ nhàng, như thể sợ làm tổn thương da thịt non mềm của bọn nhỏ.
Như hắn dự liệu, trên người lũ trẻ đều có vết hằn do bị dây thừng xiết chặt, thậm chí dấu vết trên người nữ đồng là nặng nhất, thâm đen tím tái, có máu rịn ra.
Từ Hiền cảm thấy có chút đau lòng, không kìm được giúp nó xoa nhẹ, nhưng tiểu nữ hài cũng không lĩnh tình, sợ hãi rụt tay lại, gương mặt nhỏ đầy sự hoảng sợ, nước mắt lưng tròng.
Không chỉ nó mà bốn tên tiểu tử còn lại cũng có phản ứng gần giống, năm thân ảnh nhỏ nhoi chụm sát vào nhau, nom đáng thương khó tả.
Từ Hiền thấy vậy, mày nhíu lại thành chữ Xuyên, tim như bị ai đó bóp một cái.
Rồi hắn chợt mỉm cười, trước ánh mắt sợ sệt của bọn nhóc, hắn như làm ảo thuật, lấy ra một cây đuốc từ trong ống tay áo, bắt lửa cho nó rồi cắm ở đầu xe kéo.
Không còn phụ thuộc vào ánh trăng, lũ đồng nhi mượn ánh lửa mà nhìn rõ diện mạo của Từ Hiền, thấy hắn chẳng phải tên ác nhân đã bắt mình, bọn chúng đỡ sợ đi đôi chút, lại nhìn cái mặt nạ yêu hồ che khuất nửa trên dung mạo Từ Hiền, nhãn thần của chúng chợt lóe lên vẻ hiếu kỳ.
Chúng chưa từng thấy qua cái mặt nạ nào như thế, sao mà đẹp đẽ lạ kỳ đến vậy?
Từ Hiền bắt được ánh mắt của chúng, thế là nụ cười của hắn càng thêm hiền hòa, giọng hết sức trầm ấm:
“Chư vị tiểu bằng hữu hẳn chưa gặp qua phải không, nó gọi là Thiên Hồ, ai đeo lên sẽ được ban cho bản lĩnh tiêu diệt cái ác, xưng là Thiên Hồ Đại Hiệp.”
Nói đoạn hắn lại lấy ra năm cái mặt nạ mang tạo hình gần giống, có điều chất liệu bằng tre, lần lượt đưa cho mỗi đứa nhỏ, sau đó tiếp lời:
“Những ai có duyên với Thiên Hồ Đại Hiệp đều sẽ được tặng một mặt nạ Tiểu Thiên Hồ làm kỷ vật, mong người đó sau này cũng có bản lĩnh bảo vệ thân nhân, bảo vệ bằng hữu.”
Năm đứa nhỏ có vẻ vẫn còn sợ hãi, rồi lại bị cái mặt nạ sặc sỡ kia thu hút, thế là đành tạm gạt nỗi sợ hãi qua một bên mà đưa tay đón lấy trong sự rụt rè.
Tâm linh trẻ thơ rất dễ bị tổn thương, có thể năm tháng sẽ khiến chúng dần quên đi, nhưng vết cắt tâm hồn nếu để lâu rất khó chữa lành, cuối cùng lưu lại những di chứng thống khổ sau này.
Nỗi ám ảnh đêm nay, Từ Hiền không nỡ để các vị tiểu bằng hữu phải mang theo cả đời, nên hắn muốn giúp chúng xua tan nó đi.
Vết cắt tâm hồn của mình, Từ Hiền không chữa được, cũng không muốn chữa khỏi, bởi vì nỗi đau xé tim đứt ruột từ nó sẽ nhắc nhở cho hắn biết, hắn vì sao mà sống sót và sống sót để làm gì.
Nhưng đám trẻ này không phải hắn, thứ bọn chúng phải có là hồn nhiên vô tư, không lo không sầu.
Thế là không biết cảm hứng từ đầu kéo tới mà Từ Hiền bắt đầu mở giọng hát ca, âm thanh có ba phần trẻ con tinh nghịch, bảy phần tiêu dao khoái hoạt:
“Quyển bí tịch thất truyền, nay đã về tay ai?”
“Được cao nhân chỉ điểm, theo ta rời Đạo Hương…”
Vừa hát, hắn vừa biểu diễn ảo thuật, khi thì biến ra mấy bình nước cho bọn nhỏ uống đỡ khát, khi thì liên tục kéo mấy chiếc bạch y ra cho chúng làm mền, ngăn cách sương lạnh đêm khuya.
Không những vậy, hắn còn lấy ra mấy cái cốc thủy tinh xếp trên thùng xe, dùng một đôi đũa gõ lên theo nhịp, tạo thành nhạc đệm cho khúc ca của mình.
“…Lão thôn trưởng trăm dặn ngàn dò, chỉ mong ta có ngày dương danh~”
“Giang hồ thường ngày, kẻ đến người đi, mấy ai được thành đôi~”
“Hai lượng rượu nhỏ, ba bốn kỳ hữu, ai lúc thắng không nhường…”
Không có kỹ thuật luyến láy, có chỉ là sự chân thành mộc mạc, cảm giác ấm áp như xoa dịu tâm linh.
Nhịp điệu có phần nhanh, âm thanh đinh đương từ ‘dàn nhạc’ khiến đám trẻ không nhịn được nhịp chân nhún vai, trong lòng ngầm sinh vui vẻ, tạm quên muộn phiền.
“Trường An thành ngoại, tiếng xe ngựa rộn ràng~”
“Thí kiếm thiên hạ, ngay lúc này mở màn…”
Giữa đêm hoang vắng, tiếng hát vui tươi của Từ Hiền lại như bầy đom đóm rọi sáng cánh rừng tâm linh của hài đồng, khiến con ác quỷ trong tiềm thức bị xóa mờ, tâm tình trở nên khoái khoái lạc lạc, không nhịn được ngân nga theo giọng chủ.
【Tiểu Thuyết Gia】cấp một có thể để người ta ‘thân lâm kỳ cảnh’,【Cầm Sư】tận cấp bốn há lại là thứ tầm thường?
Cầm kỳ thư họa, quân tử tứ nghệ, mỗi nghề đều có thần hiệu.
Tranh vẽ có thể phác họa tâm cảnh, thư pháp có thể biểu đạt ý chí, kỳ nghệ có thể phơi bày phẩm hạnh.
Còn âm nhạc, nó là thứ mà Từ Hiền dùng để cộng hưởng linh hồn, khiến người khác có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, đồng tâm đồng điệu.
Một câu “tên tiểu tặc lớn mật, xem ngươi chạy nơi nào”, hình ảnh của Lục Đạo Vinh trong tâm trí bọn trẻ từ đại ma vương khủng bố biến thành kẻ lưu manh tiểu tốt đang ôm đầu máu bỏ chạy.
“Nhất lộ tiêu diêu, nhất thanh trường tiếu”, nữ đồng nghe được liền bất giác khúc khích cười.
Từ Hiền hát “xem ta công phu cao siêu”, bọn nhỏ đồng thanh “hây” một tiếng, lại nghe câu sau “ai dám chọc ta, ta liền cắn”, thế là đều nhe răng há miệng ra cắn, khả ái động nhân.
Ban nãy sắc diện còn xanh xám, mà nay đã lấy lại nét hồng hào đáng có của trẻ con.
Từ Hiền chỉ dùng một tay đệm nhạc, còn lại thay phiên nắm lấy tay bọn nhỏ, truyền chân khí giúp chúng hộ thể. Lũ trẻ con nào từ chối, đều mặc cho hắn nắm.
“Đối tửu đương ca, thiên địa tự tiêu dao…”
“Thiếu hiệp nho nhỏ không dùng đao, anh hùng đương lúc còn niên thiếu~”
Đêm khuya là hắc ám, nhưng tâm hồn con người có thể hóa thành ánh dương vĩnh cửu.
~o0o~
Nhưng phát hiện là một chuyện, phản ứng kịp hay không lại là một phạm trù khác.
Rất đáng tiếc, họ Lục không có bản lĩnh ấy.
Ai có thể ngờ được, một người sống sờ sờ lại hoàn toàn không tỏa ra khí tức gì, nếu chẳng tận mắt nhìn thấy thì nào có khác chi một vật chết.
Hắn không hiểu vì sao Từ Hiền có thể làm được như vậy, càng không hiểu Từ Hiền lại lấy đâu ra một tấm kim loại, cản lại công kích từ hộp cơ quan xạ tiễn của mình.
Quá nhiều nghi vấn cần giải đáp, Lục Đạo Vinh trợn to mắt nhìn Từ Hiền, hắn mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cái lỗ máu ngay yết hầu đã từ chối nguyện vọng cuối cùng ấy của hắn.
Vạn vật dần hóa hư trong mắt Lục Đạo Vinh, cả thế giới như biến thành màu xám tro, phân rã thành vô số hạt bụi nhỏ.
Người khoác hắc phục, mặt nạ yêu dị, nhưng trong mắt của họ Lục, hình tượng của Từ Hiền lúc này không khác mấy thượng thiên tiên thần, viên bi sắt xuyên thủng cổ họng hắn nào chẳng phải là thiên kiếp do thượng tiên giáng xuống, hóa thành thiên ngoại vẫn thạch đồ diệt nhân gian ác ma?
Một khoảnh khắc trước khi về nơi cực lạc, hoặc đối với kẻ như Lục Đạo Vinh là vĩnh đọa diêm la, hắn nghe được giọng nói của thượng tiên:
“Người giết ngươi, Thiên Hồ vậy.”
Đến cả chân danh Từ Hiền cũng không muốn nói cho Lục Đạo Vinh, hắn khinh thường việc coi những kẻ như vậy là đối thủ.
Phất tay áo đứng dậy, Từ Hiền lấy【Tầm Hung Kính】ra xem lần nữa, thấy không có Sát Thần môn đồ nào xuất hiện thêm, hắn mới thở ra một ngụm trọc khí, không nhanh không chậm bước đến chỗ thi thể Lục Đạo Vinh.
Giết người, soát thi, tìm bảo bối.
Từ Hiền vốn chẳng mong chờ gì, có 50 điểm Thiện Ác nhập sổ là hắn đã thỏa mãn, nhưng không ngờ họ Lục này thật sự có hàng.
Một số vật phẩm lung tung và một bản【Mãnh Hổ Trọng Quyền】Hạ Thừa Địa phẩm.
Khẽ lắc đầu, hắn lấy【Hiệp Đạo Thiên Thư】ra khỏi rương đồ.
Ngay tức khắc, một vệt sáng nhỏ màu bạc chảy ra khỏi quyển quyền pháp, song hành với nó là kim quang từ trên người Lục Đạo Vinh, chúng nó như hai con đom đóm nhỏ, chui tọt vào trong thiên thư.
Lại là một phen đèn kéo quân, Từ Hiền khép thiên thư lại, lần lượt cho nó và cái xác vào trong ống tay áo của mình.
Sau đó hắn chạy về chỗ vứt tấm kim loại ban nãy, cũng nhặt nó bỏ vào không gian trữ vật.
Nhìn thấy một cái hộp gỗ cách đó không xa, Từ Hiền đoán chừng đó là cơ quan xạ tiễn mà Lục Đạo Vinh dùng đánh lén mình, thế là cũng thu lấy.
__________________________________________________________________
Vật phẩm:【Bách Luyện Tinh Thiết】
Loại hình: Vật liệu rèn đúc
Phẩm chất: Phổ Thông
Vật liệu rèn đúc bình thường, ngoại trừ phẩm chất khá tốt ra thì không có gì đặc biệt, thích hợp cho thợ rèn tập sự luyện tay.
*Chú: 10 tấm【Bách Luyện Tinh Thiết】có thể hợp lại thành 1【Thiên Luyện Tinh Thiết】
__________________________________________________________________
Đây là thứ hắn nhận được khi làm các nhiệm vụ liên quan đến nghề【Thợ Rèn】, hiện đã tích lũy được sáu tấm.
Lúc trước rương đồ chỉ có 9 ô nên hắn xếp xó nó trong nhà, nay được mở rộng nên cũng tiện tay chứa vào, không ngờ lại cứu bản thân nhất mệnh, thực sự là thiên ý chiếu cố hiền nhân.
Phủi xẹp tay áo, hắn lập tức đề khí chạy về, tìm đến chỗ năm đứa nhỏ bị bắt cóc.
Không trách Từ Hiền nóng lòng, trời đã gần nửa đêm, âm khí cường thịnh, hài đồng nhỏ tuổi lúc này ở ngoài hoang dã rất dễ nhiễm bệnh.
Vút! Vút!
Sải bước của Từ Hiền tựa như báo săn, chỉ vài lần dẫm chân, thân ảnh của hắn liền xuất hiện ngay cạnh xe kéo, dọa cho năm đứa trẻ một phen kinh hoàng.
Nhìn ánh mắt hoảng hồn khiếp vía của chúng, Từ Hiền nhẹ giọng giải thích, âm thanh không như rót mật vào tai mà như ngọn đuốc rực lửa giữa đêm đen:
“Chư vị tiểu bằng hữu chớ sợ, ác nhân đã bị đánh đuổi, ta đến đây để cứu các ngươi.”
Vừa nói, hắn vừa giúp chúng nó cởi trói, động tác thong thả, nhẹ nhàng, như thể sợ làm tổn thương da thịt non mềm của bọn nhỏ.
Như hắn dự liệu, trên người lũ trẻ đều có vết hằn do bị dây thừng xiết chặt, thậm chí dấu vết trên người nữ đồng là nặng nhất, thâm đen tím tái, có máu rịn ra.
Từ Hiền cảm thấy có chút đau lòng, không kìm được giúp nó xoa nhẹ, nhưng tiểu nữ hài cũng không lĩnh tình, sợ hãi rụt tay lại, gương mặt nhỏ đầy sự hoảng sợ, nước mắt lưng tròng.
Không chỉ nó mà bốn tên tiểu tử còn lại cũng có phản ứng gần giống, năm thân ảnh nhỏ nhoi chụm sát vào nhau, nom đáng thương khó tả.
Từ Hiền thấy vậy, mày nhíu lại thành chữ Xuyên, tim như bị ai đó bóp một cái.
Rồi hắn chợt mỉm cười, trước ánh mắt sợ sệt của bọn nhóc, hắn như làm ảo thuật, lấy ra một cây đuốc từ trong ống tay áo, bắt lửa cho nó rồi cắm ở đầu xe kéo.
Không còn phụ thuộc vào ánh trăng, lũ đồng nhi mượn ánh lửa mà nhìn rõ diện mạo của Từ Hiền, thấy hắn chẳng phải tên ác nhân đã bắt mình, bọn chúng đỡ sợ đi đôi chút, lại nhìn cái mặt nạ yêu hồ che khuất nửa trên dung mạo Từ Hiền, nhãn thần của chúng chợt lóe lên vẻ hiếu kỳ.
Chúng chưa từng thấy qua cái mặt nạ nào như thế, sao mà đẹp đẽ lạ kỳ đến vậy?
Từ Hiền bắt được ánh mắt của chúng, thế là nụ cười của hắn càng thêm hiền hòa, giọng hết sức trầm ấm:
“Chư vị tiểu bằng hữu hẳn chưa gặp qua phải không, nó gọi là Thiên Hồ, ai đeo lên sẽ được ban cho bản lĩnh tiêu diệt cái ác, xưng là Thiên Hồ Đại Hiệp.”
Nói đoạn hắn lại lấy ra năm cái mặt nạ mang tạo hình gần giống, có điều chất liệu bằng tre, lần lượt đưa cho mỗi đứa nhỏ, sau đó tiếp lời:
“Những ai có duyên với Thiên Hồ Đại Hiệp đều sẽ được tặng một mặt nạ Tiểu Thiên Hồ làm kỷ vật, mong người đó sau này cũng có bản lĩnh bảo vệ thân nhân, bảo vệ bằng hữu.”
Năm đứa nhỏ có vẻ vẫn còn sợ hãi, rồi lại bị cái mặt nạ sặc sỡ kia thu hút, thế là đành tạm gạt nỗi sợ hãi qua một bên mà đưa tay đón lấy trong sự rụt rè.
Tâm linh trẻ thơ rất dễ bị tổn thương, có thể năm tháng sẽ khiến chúng dần quên đi, nhưng vết cắt tâm hồn nếu để lâu rất khó chữa lành, cuối cùng lưu lại những di chứng thống khổ sau này.
Nỗi ám ảnh đêm nay, Từ Hiền không nỡ để các vị tiểu bằng hữu phải mang theo cả đời, nên hắn muốn giúp chúng xua tan nó đi.
Vết cắt tâm hồn của mình, Từ Hiền không chữa được, cũng không muốn chữa khỏi, bởi vì nỗi đau xé tim đứt ruột từ nó sẽ nhắc nhở cho hắn biết, hắn vì sao mà sống sót và sống sót để làm gì.
Nhưng đám trẻ này không phải hắn, thứ bọn chúng phải có là hồn nhiên vô tư, không lo không sầu.
Thế là không biết cảm hứng từ đầu kéo tới mà Từ Hiền bắt đầu mở giọng hát ca, âm thanh có ba phần trẻ con tinh nghịch, bảy phần tiêu dao khoái hoạt:
“Quyển bí tịch thất truyền, nay đã về tay ai?”
“Được cao nhân chỉ điểm, theo ta rời Đạo Hương…”
Vừa hát, hắn vừa biểu diễn ảo thuật, khi thì biến ra mấy bình nước cho bọn nhỏ uống đỡ khát, khi thì liên tục kéo mấy chiếc bạch y ra cho chúng làm mền, ngăn cách sương lạnh đêm khuya.
Không những vậy, hắn còn lấy ra mấy cái cốc thủy tinh xếp trên thùng xe, dùng một đôi đũa gõ lên theo nhịp, tạo thành nhạc đệm cho khúc ca của mình.
“…Lão thôn trưởng trăm dặn ngàn dò, chỉ mong ta có ngày dương danh~”
“Giang hồ thường ngày, kẻ đến người đi, mấy ai được thành đôi~”
“Hai lượng rượu nhỏ, ba bốn kỳ hữu, ai lúc thắng không nhường…”
Không có kỹ thuật luyến láy, có chỉ là sự chân thành mộc mạc, cảm giác ấm áp như xoa dịu tâm linh.
Nhịp điệu có phần nhanh, âm thanh đinh đương từ ‘dàn nhạc’ khiến đám trẻ không nhịn được nhịp chân nhún vai, trong lòng ngầm sinh vui vẻ, tạm quên muộn phiền.
“Trường An thành ngoại, tiếng xe ngựa rộn ràng~”
“Thí kiếm thiên hạ, ngay lúc này mở màn…”
Giữa đêm hoang vắng, tiếng hát vui tươi của Từ Hiền lại như bầy đom đóm rọi sáng cánh rừng tâm linh của hài đồng, khiến con ác quỷ trong tiềm thức bị xóa mờ, tâm tình trở nên khoái khoái lạc lạc, không nhịn được ngân nga theo giọng chủ.
【Tiểu Thuyết Gia】cấp một có thể để người ta ‘thân lâm kỳ cảnh’,【Cầm Sư】tận cấp bốn há lại là thứ tầm thường?
Cầm kỳ thư họa, quân tử tứ nghệ, mỗi nghề đều có thần hiệu.
Tranh vẽ có thể phác họa tâm cảnh, thư pháp có thể biểu đạt ý chí, kỳ nghệ có thể phơi bày phẩm hạnh.
Còn âm nhạc, nó là thứ mà Từ Hiền dùng để cộng hưởng linh hồn, khiến người khác có thể cảm nhận được tâm tình của hắn, đồng tâm đồng điệu.
Một câu “tên tiểu tặc lớn mật, xem ngươi chạy nơi nào”, hình ảnh của Lục Đạo Vinh trong tâm trí bọn trẻ từ đại ma vương khủng bố biến thành kẻ lưu manh tiểu tốt đang ôm đầu máu bỏ chạy.
“Nhất lộ tiêu diêu, nhất thanh trường tiếu”, nữ đồng nghe được liền bất giác khúc khích cười.
Từ Hiền hát “xem ta công phu cao siêu”, bọn nhỏ đồng thanh “hây” một tiếng, lại nghe câu sau “ai dám chọc ta, ta liền cắn”, thế là đều nhe răng há miệng ra cắn, khả ái động nhân.
Ban nãy sắc diện còn xanh xám, mà nay đã lấy lại nét hồng hào đáng có của trẻ con.
Từ Hiền chỉ dùng một tay đệm nhạc, còn lại thay phiên nắm lấy tay bọn nhỏ, truyền chân khí giúp chúng hộ thể. Lũ trẻ con nào từ chối, đều mặc cho hắn nắm.
“Đối tửu đương ca, thiên địa tự tiêu dao…”
“Thiếu hiệp nho nhỏ không dùng đao, anh hùng đương lúc còn niên thiếu~”
Đêm khuya là hắc ám, nhưng tâm hồn con người có thể hóa thành ánh dương vĩnh cửu.
~o0o~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương