Hoa Âm Hệ Liệt
Chương 41: Chiếu Ảnh Tà Linh Bích Huyết Tận (2)
Quyển 2: Mạn Đà La
Hai mắt Tiểu Án sáng rực lên, rồi lại bình tĩnh trở lại, đáp: “Sinh lão bệnh tử chẳng qua chỉ là chuyện thường của đời người.”
Tử Thạch Cơ nói: “Lẽ nào thiếu chủ nhân đã quên lời dặn dò của lão phu nhân?”
Tiểu Án thở dài một tiếng, cảm khái nhắm mắt lại: “Lời của từ mẫu, ta nào dám quên.”
Tử Thạch Cơ kéo giật Tương Tư lại, gắng giọng nói từng chữ một: “Nếu đã như vậy, Tinh Liên ở ngay trước mắt. Tại sao thiếu chủ nhân lại không chịu giết nàng ta?”
Tương Tư nghe thấy hai chữ “Tinh Liên”, thân thể không khỏi run lên. Cảnh tượng mới diễn ra cách đây không lâu dần dần hiện lên trong trí óc nàng.
Thì ra cái gọi là Cửu Khiếu Thần Huyết, chính là giọt máu tươi thắm sắc hoa đào của nhà tiên tri tộc Thanh Điểu - Tinh Liên trước khi chết đã bắn vào giữa chân mày nàng...
Thanh Điểu tộc thờ phụng nữ thần Tây Vương Mẫu, lời tiên tri có thể dự đoán được cả biến hóa của trời đất, uy lực dịch chuyển sơn hà. Sức mạnh của bọn họ đến từ máu. Bởi vì máu của họ không phải là máu người, mà là ba giọt máu của Tây Vương Mẫu khi một mình tu luyện ở núi Côn Luân, dùng ánh trăng cắt cổ tay mình chảy ra, ba giọt máu ấy hóa thành ba con thanh điểu, bay đi khắp thế gian ban bố ấn trạch của Tây Vương Mẫu.
Vì vậy sức mạnh của Thanh Điểu tộc là sức mạnh đến từ thần linh. Là mấy tháng trước, tiên tri Tinh Liên của Thanh Điểu tộc bất tử trong truyền thuyết, trong lúc dự đoán hung cát của chuyến đi này cho Trác Vương Tôn, đã đột nhiên phát cuồng, bổ nhào về phía Tương Tư. Đúng vào khoảnh khắc mười ngón tay sắc nhọn của nàng ta sắp xuyên qua cổ họng Tương Tư, hai tay đột nhiên ngoặt lại, tự đâm vào lồng ngực mình. Một tia máu tươi màu hồng đào mang theo mùi tanh điếc mũi, lập tức bắn lên mặt nàng. Một cảm giác lạnh lẽo từ đôi mắt ngấm đi khắp toàn thân, cảm giác này cực kỳ quái dị.
Cho tới giờ nghĩ lại, nàng cũng vẫn không rét mà run.
Lúc ấy, dưới chân nàng, một trái tim màu hồng đào, bên trên có chín cái lỗ rất đẹp vẫn còn dang khe khẽ đập.
Ký ức Tương Tư vừa được gợi mở, cơn đau dữ dội nơi chân mày cùng cảm giác buồn nôn lập tức dâng trào. Nếu không phải huyệt đạo bị phong tỏa, chắc nàng đã không nhịn nối mà gập người nôn ọe rồi.
Ánh mắt Tiểu Án chỉ dừng lại trên mặt Tương Tư một chút, rồi dịch chuyển ra xa: “Từ rất lâu trước đây ta đã chứng thực, Tương Tư không phải Tinh Liên."
Tử Thạch Cơ nói: “Không sai, đích thực nàng ta không phải Tinh Liên. Nhưng nàng cũng giống như thiếu chủ vậy, đều là người kế thừa của Cửu Khiếu Thần Huyết!”
Tiểu Án trầm mặc giây lát, Tử Thạch Cơ lại nói: “Cửu Khiếu Thần Huyết vốn chảy trong tim ba vị chân thần Nhật Diệu, Nguyệt Khuyết, Tinh Liên. Nhưng cả ba người này đều chọn cho mình một người kế thừa trước khi diệt độ, đưa máu tươi của mình vào cơ thể họ. Sau đó lập tức móc tim tự sát. Vì vậy, Tương Tư chính là truyền nhân duy nhất của thần điểu Tinh Liên, cũng là cơ hội duy nhất của thiếu chủ...”
Tiểu An quát khẽ một tiếng: “Tử Thạch, không cần nói nữa!”
Tử Thạch Cơ vùng vẫy quỳ gối tiến thêm hai bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiểu Án: “Kỳ thực những chuyện này, thiếu chủ nhân hiểu rõ hơn ai hết, tại sao mãi vẫn không chịu giết nàng ta, không chịu lấy máu trong tim nàng?
Tiểu Án phất tay áo nói: “Thời cơ chưa tới, một khi cơ duyên chín muồi, ta sẽ tự động thủ.”
Tử Thạch Cơ đáp: “Thiếu chủ nhân rõ ràng là đang nói dối! Chuyện lấy Cửu Khiếu Thần huyết, sớm ngày nào là tốt ngày đó, muộn một ngày là nguy hiểm một ngày.”
Tiểu Án nhất thời trầm ngâm không đáp, khẽ thở dài nói: Nàng ấy và ta khác nhau, ta tự nguyện nhận lấy Cửu Khiếu Thần Huyết, còn nàng ấy lại hoàn toàn không hay không biết.”
Tử Thạch Cơ đáp: “Nàng ta cố nhiên vô tội, nhưng thiếu chủ sự nghiệp cao vời, không phải chỉ vì cá nhân, có chút hi sinh cũng là điều không thể tránh không thể vì một chút nhân từ mà để tâm huyết bao năm của lão phu nhân hóa thành bọt nước được!”
Nhắc tới lão phu nhân, sắc mặt Tiểu Ấn liền thoáng hiện lên vẻ thê lương u ám. Từ khi còn nhỏ, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ dáng vẻ như rồng như phượng, nét mặt tựa thiên nhân của y. Nhưng chỉ có mình y mới biết, đằng sau cái vỏ hậu duệ Thiên hoàng dung nhan tuyệt thế kia là vực thẳm đen tối, đau khổ và một trái tim vĩnh viễn cô đơn tịch mịch.
Trời cao hậu ái, tặng cho y mùi hương kỳ lạ, thế nhưng chỉ có y mới có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trong dị hương nhàn nhạt lúc có lúc không ấy.
Y từng vì chuyện này mà sợ hãi, đau khổ, tuyệt vọng, thậm chí là căm ghét cái vỏ ngoài mà bao người ngưỡng mộ này. Từ ngày hiểu chuyện, y đã biết rằng, mỗi khi mặt trăng sáng nhất, cơ thể y sẽ dâng trào một thứ dục vọng của loài ma quỷ, tựa như kim châm chạy dọc trong cốt tủy, khiến máu toàn thân y sôi trào sùng sục, thiêu đốt từng phần da thịt.
Cảm giác đau khổ này hoàn toàn đến từ sâu trong xương tủy, căn bản không thể ngăn lại được.
Mỗi lần như thế, mẫu thân y lại đưa tới một bát ngọc lưu ly, bên trong đựng đầy thứ dịch thể màu đỏ cuồng dại, hàn quang xoay chuyển, toát lên sức dụ hoặc tà ác. Khi y uống vào, cơn đau sẽ tạm thời bớt đi phần nào, nhưng dục vọng và tội ác lại càng bám rẻ ăn sâu vào cơ thể, lần sau sẽ càng mạnh mẽ dữ dội hơn.
Y dần dần không dám ra cửa, không dám đứng dưới ánh mặt trời, chỉ dám núp mình sau tấm màn che, y biết rõ, đây là lời nguyền ác độc sẽ bám theo từ khi y sinh ra, cho tới suốt đời suốt kiếp.
Cho tới năm mười ba tuổi, y mới biết được, thứ mình vẫn uống là máu.
Cũng không phải máu người thường.
Chỉ có máu trong tim của người bản tính cực âm cực hàn, mới có thể tạm thời giảm bớt nỗi thèm khát máu tươi trong cơ thể y.
Mẫu thân vì y, đã đi khắp nơi tìm người có huyết tính âm hàn, lại chọn ra trong đó những thiếu nữ khỏe mạnh, sạch sẽ, xinh đẹp, dẫn họ tới U Minh đảo, sau đó kết thúc sinh mạng còn tươi như hoa của họ, rồi lấy máu trong tim, đổ vào từng chiếc bát lưu ly tuyệt đẹp.
Trân châu hồng, hổ phách đặc, ly rượu xinh trên những ngón tay thon dài của y, đẹp đến độ khiến người ta phải xiêu lòng nhưng ai biết được rằng đằng sau sự đẹp đẽ ấy, lại là tội ác, là máu tanh?
Cuối cùng y cũng đập vỡ chén ngọc, dù thế nào cũng không chịu uống máu tươi đó nữa. Đây là lần đầu tiên y trái lời mẹ.
Khoảnh khắc chiếc chén rơi xuống đất, y nhìn thấy trong mắt từ mẫu ngập tràn đau đớn và buồn thương.
Âm thanh vỡ vụn vượt qua thời không phảng phất như không biết từ đầu truyền tới, làm tim y thắt lại, tựa hồ bị hồi ức nhiều năm trước giáng cho một đòn chí tử, đau đến không thể nói nên lời.
Tử Thạch Cơ nhìn chằm chằm vào y, trong måt cũng thấp thoáng ánh lệ, bao nhiêu năm nay, nàng vẫn nhìn, vẫn hiểu được nỗi đau khổ của y, cũng vẫn luôn hầu hạ bên cạnh y, nhưng lại không thể làm được điều gì.
Giọng nói nàng càng thêm nghẹn ngào: “Giết nàng ta đi, là sẽ kết thúc được tất cả những đau khổ này, nếu thiếu chủ nhân không nỡ hạ thủ, vậy hãy để Tử Thạch giúp người!”
Dứt lời, Tử Thạch Cơ khẽ rung tay trái, vòng sợi thừng trói Tương Tư lên cổ nàng, ép nàng phải ngẩng đầu lên. Tay kia cong lại như móc câu, chọc thẳng xuống lồng ngực!
“Dừng tay!” Tiểu Án quát khẽ, ống áo tím phồng lên một luồng khí tím tản mát ào ào tuôn ra, nổ bùng lên ở giữa Tương Tư và Tử Thạch Cơ.
Tử Thạch Cơ hự lên một tiếng, cổ tay phải lập tức trật khớp, đầu ngón tay máu chảy ròng ròng, trước ngực Tương Tư cũng có một mảng máu lớn, không biết là của Tử Thạch Cơ hay là của chính nàng nữa.
Hai mắt Tiểu Án lấp lánh như điện, như có vẻ bất nhẫn, y vốn không có ý làm hai người bị thương, chỉ là lúc này chân khí hoàn toàn không thể khống chế, nếu có một chút bất cẩn, chẳng những máu trong người y chảy ngược, mà hai người cũng tuyệt đối không thể chịu đựng nổi chân khí ấy, nhất định là sẽ trọng thương nghiêm trọng.
Chỉ bị thương nhẹ một chút thế này, đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng tình thế của bản thân y lại vô cùng bất ổn. Sau một chiêu đó, chân khi đang chạy tán loạn khắp người cơ hồ như thoát khỏi ước thúc, thỏa sức chạy khắp cơ thể, không ngừng trở ngược lại hành hạ chính chủ nhân của nó.
Tiểu Án không thể nào kiềm chế nổi nữa, hai tay chống xuống, mái tóc dài sau lưng rối bời xõa xuống phủ lên ván gỗ, trên trán đầm đìa mồ hôi, toàn thân khẽ run lên nhè nhẹ trong quầng sáng lành lạnh.
Tử Thạch Cơ bất chấp thương thế của mình, đẩy Tương Tư ra, bổ lên phía trước.
Nàng một tay đỡ Tiểu Án, một tay cho lên miệng, dùng sức cắn mạnh.
Máu tươi lập tức chảy ra nơi khóe miệng, nhuộm đỏ cả gương mặt đang tái nhợt vì đau đớn, toát lên một vẻ cực quái dị. Nàng ta cần thận đặt cổ tay đang chảy máu đó lên môi Tiểu Án.
Trong bóng tối, đôi mắt trong như đêm thu của Tiểu Án sáng lên sau làn tóc rối, mồ hôi đã thấm đẫm những lọn tóc rủ xuống trán.
Y nhè nhẹ lắc đầu, cơ hồ như muốn tận chút sức cuối cùng đầy cổ tay đang chảy máu của Tử Thạch Cơ ra, nhưng cảm giác thèm muốn không thể đè nén lại hiển hiện nơi đôi môi, dục vọng đối với máu của loài người.
Y giữ lấy cánh tay Tử Thạch Cơ, toàn thân run rẩy, tựa như đang kháng cự lại tựa như đang tham lam hút lấy dòng máu tươi đỏ hồng.
Từng giọt từng giọt máu tí tách rơi xuống vạt áo xưa nay vốn không nhuộm chút bụi trần của y.
Tương Tư ngoảnh mặt đi, nàng đã không thể nào tiếp tục nhìn nữa.
Nàng đã hiểu ra rồi, tại sao khi lần đầu gặp Tử Thạch Cơ, cổ nàng ta lại có một vết cắn đáng sợ như vậy, tại sao Nhạc bộ đầu đoán định trên người Tiểu Án có mùi máu tanh, tại sao khi ở trên thuyền Tiểu Án lại ép nàng cởi y phục, tại sao khi nàng phản kháng chỉ vạch trên mặt y một vết xước nhỏ, đã khiến y đột nhiên nổi cơn điên muốn giết chết nàng.
Hai mắt Tiểu Án sáng rực lên, rồi lại bình tĩnh trở lại, đáp: “Sinh lão bệnh tử chẳng qua chỉ là chuyện thường của đời người.”
Tử Thạch Cơ nói: “Lẽ nào thiếu chủ nhân đã quên lời dặn dò của lão phu nhân?”
Tiểu Án thở dài một tiếng, cảm khái nhắm mắt lại: “Lời của từ mẫu, ta nào dám quên.”
Tử Thạch Cơ kéo giật Tương Tư lại, gắng giọng nói từng chữ một: “Nếu đã như vậy, Tinh Liên ở ngay trước mắt. Tại sao thiếu chủ nhân lại không chịu giết nàng ta?”
Tương Tư nghe thấy hai chữ “Tinh Liên”, thân thể không khỏi run lên. Cảnh tượng mới diễn ra cách đây không lâu dần dần hiện lên trong trí óc nàng.
Thì ra cái gọi là Cửu Khiếu Thần Huyết, chính là giọt máu tươi thắm sắc hoa đào của nhà tiên tri tộc Thanh Điểu - Tinh Liên trước khi chết đã bắn vào giữa chân mày nàng...
Thanh Điểu tộc thờ phụng nữ thần Tây Vương Mẫu, lời tiên tri có thể dự đoán được cả biến hóa của trời đất, uy lực dịch chuyển sơn hà. Sức mạnh của bọn họ đến từ máu. Bởi vì máu của họ không phải là máu người, mà là ba giọt máu của Tây Vương Mẫu khi một mình tu luyện ở núi Côn Luân, dùng ánh trăng cắt cổ tay mình chảy ra, ba giọt máu ấy hóa thành ba con thanh điểu, bay đi khắp thế gian ban bố ấn trạch của Tây Vương Mẫu.
Vì vậy sức mạnh của Thanh Điểu tộc là sức mạnh đến từ thần linh. Là mấy tháng trước, tiên tri Tinh Liên của Thanh Điểu tộc bất tử trong truyền thuyết, trong lúc dự đoán hung cát của chuyến đi này cho Trác Vương Tôn, đã đột nhiên phát cuồng, bổ nhào về phía Tương Tư. Đúng vào khoảnh khắc mười ngón tay sắc nhọn của nàng ta sắp xuyên qua cổ họng Tương Tư, hai tay đột nhiên ngoặt lại, tự đâm vào lồng ngực mình. Một tia máu tươi màu hồng đào mang theo mùi tanh điếc mũi, lập tức bắn lên mặt nàng. Một cảm giác lạnh lẽo từ đôi mắt ngấm đi khắp toàn thân, cảm giác này cực kỳ quái dị.
Cho tới giờ nghĩ lại, nàng cũng vẫn không rét mà run.
Lúc ấy, dưới chân nàng, một trái tim màu hồng đào, bên trên có chín cái lỗ rất đẹp vẫn còn dang khe khẽ đập.
Ký ức Tương Tư vừa được gợi mở, cơn đau dữ dội nơi chân mày cùng cảm giác buồn nôn lập tức dâng trào. Nếu không phải huyệt đạo bị phong tỏa, chắc nàng đã không nhịn nối mà gập người nôn ọe rồi.
Ánh mắt Tiểu Án chỉ dừng lại trên mặt Tương Tư một chút, rồi dịch chuyển ra xa: “Từ rất lâu trước đây ta đã chứng thực, Tương Tư không phải Tinh Liên."
Tử Thạch Cơ nói: “Không sai, đích thực nàng ta không phải Tinh Liên. Nhưng nàng cũng giống như thiếu chủ vậy, đều là người kế thừa của Cửu Khiếu Thần Huyết!”
Tiểu Án trầm mặc giây lát, Tử Thạch Cơ lại nói: “Cửu Khiếu Thần Huyết vốn chảy trong tim ba vị chân thần Nhật Diệu, Nguyệt Khuyết, Tinh Liên. Nhưng cả ba người này đều chọn cho mình một người kế thừa trước khi diệt độ, đưa máu tươi của mình vào cơ thể họ. Sau đó lập tức móc tim tự sát. Vì vậy, Tương Tư chính là truyền nhân duy nhất của thần điểu Tinh Liên, cũng là cơ hội duy nhất của thiếu chủ...”
Tiểu An quát khẽ một tiếng: “Tử Thạch, không cần nói nữa!”
Tử Thạch Cơ vùng vẫy quỳ gối tiến thêm hai bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiểu Án: “Kỳ thực những chuyện này, thiếu chủ nhân hiểu rõ hơn ai hết, tại sao mãi vẫn không chịu giết nàng ta, không chịu lấy máu trong tim nàng?
Tiểu Án phất tay áo nói: “Thời cơ chưa tới, một khi cơ duyên chín muồi, ta sẽ tự động thủ.”
Tử Thạch Cơ đáp: “Thiếu chủ nhân rõ ràng là đang nói dối! Chuyện lấy Cửu Khiếu Thần huyết, sớm ngày nào là tốt ngày đó, muộn một ngày là nguy hiểm một ngày.”
Tiểu Án nhất thời trầm ngâm không đáp, khẽ thở dài nói: Nàng ấy và ta khác nhau, ta tự nguyện nhận lấy Cửu Khiếu Thần Huyết, còn nàng ấy lại hoàn toàn không hay không biết.”
Tử Thạch Cơ đáp: “Nàng ta cố nhiên vô tội, nhưng thiếu chủ sự nghiệp cao vời, không phải chỉ vì cá nhân, có chút hi sinh cũng là điều không thể tránh không thể vì một chút nhân từ mà để tâm huyết bao năm của lão phu nhân hóa thành bọt nước được!”
Nhắc tới lão phu nhân, sắc mặt Tiểu Ấn liền thoáng hiện lên vẻ thê lương u ám. Từ khi còn nhỏ, không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ dáng vẻ như rồng như phượng, nét mặt tựa thiên nhân của y. Nhưng chỉ có mình y mới biết, đằng sau cái vỏ hậu duệ Thiên hoàng dung nhan tuyệt thế kia là vực thẳm đen tối, đau khổ và một trái tim vĩnh viễn cô đơn tịch mịch.
Trời cao hậu ái, tặng cho y mùi hương kỳ lạ, thế nhưng chỉ có y mới có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trong dị hương nhàn nhạt lúc có lúc không ấy.
Y từng vì chuyện này mà sợ hãi, đau khổ, tuyệt vọng, thậm chí là căm ghét cái vỏ ngoài mà bao người ngưỡng mộ này. Từ ngày hiểu chuyện, y đã biết rằng, mỗi khi mặt trăng sáng nhất, cơ thể y sẽ dâng trào một thứ dục vọng của loài ma quỷ, tựa như kim châm chạy dọc trong cốt tủy, khiến máu toàn thân y sôi trào sùng sục, thiêu đốt từng phần da thịt.
Cảm giác đau khổ này hoàn toàn đến từ sâu trong xương tủy, căn bản không thể ngăn lại được.
Mỗi lần như thế, mẫu thân y lại đưa tới một bát ngọc lưu ly, bên trong đựng đầy thứ dịch thể màu đỏ cuồng dại, hàn quang xoay chuyển, toát lên sức dụ hoặc tà ác. Khi y uống vào, cơn đau sẽ tạm thời bớt đi phần nào, nhưng dục vọng và tội ác lại càng bám rẻ ăn sâu vào cơ thể, lần sau sẽ càng mạnh mẽ dữ dội hơn.
Y dần dần không dám ra cửa, không dám đứng dưới ánh mặt trời, chỉ dám núp mình sau tấm màn che, y biết rõ, đây là lời nguyền ác độc sẽ bám theo từ khi y sinh ra, cho tới suốt đời suốt kiếp.
Cho tới năm mười ba tuổi, y mới biết được, thứ mình vẫn uống là máu.
Cũng không phải máu người thường.
Chỉ có máu trong tim của người bản tính cực âm cực hàn, mới có thể tạm thời giảm bớt nỗi thèm khát máu tươi trong cơ thể y.
Mẫu thân vì y, đã đi khắp nơi tìm người có huyết tính âm hàn, lại chọn ra trong đó những thiếu nữ khỏe mạnh, sạch sẽ, xinh đẹp, dẫn họ tới U Minh đảo, sau đó kết thúc sinh mạng còn tươi như hoa của họ, rồi lấy máu trong tim, đổ vào từng chiếc bát lưu ly tuyệt đẹp.
Trân châu hồng, hổ phách đặc, ly rượu xinh trên những ngón tay thon dài của y, đẹp đến độ khiến người ta phải xiêu lòng nhưng ai biết được rằng đằng sau sự đẹp đẽ ấy, lại là tội ác, là máu tanh?
Cuối cùng y cũng đập vỡ chén ngọc, dù thế nào cũng không chịu uống máu tươi đó nữa. Đây là lần đầu tiên y trái lời mẹ.
Khoảnh khắc chiếc chén rơi xuống đất, y nhìn thấy trong mắt từ mẫu ngập tràn đau đớn và buồn thương.
Âm thanh vỡ vụn vượt qua thời không phảng phất như không biết từ đầu truyền tới, làm tim y thắt lại, tựa hồ bị hồi ức nhiều năm trước giáng cho một đòn chí tử, đau đến không thể nói nên lời.
Tử Thạch Cơ nhìn chằm chằm vào y, trong måt cũng thấp thoáng ánh lệ, bao nhiêu năm nay, nàng vẫn nhìn, vẫn hiểu được nỗi đau khổ của y, cũng vẫn luôn hầu hạ bên cạnh y, nhưng lại không thể làm được điều gì.
Giọng nói nàng càng thêm nghẹn ngào: “Giết nàng ta đi, là sẽ kết thúc được tất cả những đau khổ này, nếu thiếu chủ nhân không nỡ hạ thủ, vậy hãy để Tử Thạch giúp người!”
Dứt lời, Tử Thạch Cơ khẽ rung tay trái, vòng sợi thừng trói Tương Tư lên cổ nàng, ép nàng phải ngẩng đầu lên. Tay kia cong lại như móc câu, chọc thẳng xuống lồng ngực!
“Dừng tay!” Tiểu Án quát khẽ, ống áo tím phồng lên một luồng khí tím tản mát ào ào tuôn ra, nổ bùng lên ở giữa Tương Tư và Tử Thạch Cơ.
Tử Thạch Cơ hự lên một tiếng, cổ tay phải lập tức trật khớp, đầu ngón tay máu chảy ròng ròng, trước ngực Tương Tư cũng có một mảng máu lớn, không biết là của Tử Thạch Cơ hay là của chính nàng nữa.
Hai mắt Tiểu Án lấp lánh như điện, như có vẻ bất nhẫn, y vốn không có ý làm hai người bị thương, chỉ là lúc này chân khí hoàn toàn không thể khống chế, nếu có một chút bất cẩn, chẳng những máu trong người y chảy ngược, mà hai người cũng tuyệt đối không thể chịu đựng nổi chân khí ấy, nhất định là sẽ trọng thương nghiêm trọng.
Chỉ bị thương nhẹ một chút thế này, đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng tình thế của bản thân y lại vô cùng bất ổn. Sau một chiêu đó, chân khi đang chạy tán loạn khắp người cơ hồ như thoát khỏi ước thúc, thỏa sức chạy khắp cơ thể, không ngừng trở ngược lại hành hạ chính chủ nhân của nó.
Tiểu Án không thể nào kiềm chế nổi nữa, hai tay chống xuống, mái tóc dài sau lưng rối bời xõa xuống phủ lên ván gỗ, trên trán đầm đìa mồ hôi, toàn thân khẽ run lên nhè nhẹ trong quầng sáng lành lạnh.
Tử Thạch Cơ bất chấp thương thế của mình, đẩy Tương Tư ra, bổ lên phía trước.
Nàng một tay đỡ Tiểu Án, một tay cho lên miệng, dùng sức cắn mạnh.
Máu tươi lập tức chảy ra nơi khóe miệng, nhuộm đỏ cả gương mặt đang tái nhợt vì đau đớn, toát lên một vẻ cực quái dị. Nàng ta cần thận đặt cổ tay đang chảy máu đó lên môi Tiểu Án.
Trong bóng tối, đôi mắt trong như đêm thu của Tiểu Án sáng lên sau làn tóc rối, mồ hôi đã thấm đẫm những lọn tóc rủ xuống trán.
Y nhè nhẹ lắc đầu, cơ hồ như muốn tận chút sức cuối cùng đầy cổ tay đang chảy máu của Tử Thạch Cơ ra, nhưng cảm giác thèm muốn không thể đè nén lại hiển hiện nơi đôi môi, dục vọng đối với máu của loài người.
Y giữ lấy cánh tay Tử Thạch Cơ, toàn thân run rẩy, tựa như đang kháng cự lại tựa như đang tham lam hút lấy dòng máu tươi đỏ hồng.
Từng giọt từng giọt máu tí tách rơi xuống vạt áo xưa nay vốn không nhuộm chút bụi trần của y.
Tương Tư ngoảnh mặt đi, nàng đã không thể nào tiếp tục nhìn nữa.
Nàng đã hiểu ra rồi, tại sao khi lần đầu gặp Tử Thạch Cơ, cổ nàng ta lại có một vết cắn đáng sợ như vậy, tại sao Nhạc bộ đầu đoán định trên người Tiểu Án có mùi máu tanh, tại sao khi ở trên thuyền Tiểu Án lại ép nàng cởi y phục, tại sao khi nàng phản kháng chỉ vạch trên mặt y một vết xước nhỏ, đã khiến y đột nhiên nổi cơn điên muốn giết chết nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương