Hoa Âm Hệ Liệt
Chương 43: Đồng Châu Trĩ Tử Xuân Dung Sầu
Sóng nước dưới thuyền đột nhiên dập dềnh xao động, chỉ nghe “bựt” một tiếng lớn, trên một con thuyền cách đó không xa, một người tự dưng lộn nhào xuống nước.
Tương Tư giật mình kinh hãi, đang định hô cứu, chỉ thấy sóng nước lại cuộn lên, người kia vùng vẫy giây lát, đã nhô đầu lên khỏi mặt nước.
Ánh trăng ảm đạm trắng nhàn nhạt bên ngoài vừa hay chiếu đúng lên gương mặt y, làm một cảnh tượng kỳ quái đáng sợ cực kỳ hiện lên rõ nét mồn một: cái đầu dập dềnh trên mặt nước kia không ngờ lại là một gương mặt già nua! Đỉnh đầu tóc rụng hết chỉ còn lơ thơ vài sợi trắng, bộ mặt đầy nếp nhăn và những vết đốm đồi mồi, phảng phất như phải hơn trăm tuổi.
Đằng sau những nếp nhăn, đôi mắt mờ đục kia toát lên một sự điên cuồng tuyệt vọng, trong miệng không ngừng phát ra những âm thanh ấp úng tựa gầm gừ lại như rên rỉ.
Lão ta cơ hồ như đang phải hứng chịu sự đau đớn không thể chịu đựng nổi, vừa kêu lên thảm thiết, vừa vươn đôi tay già nua gầy guộc không ngừng lần mò, tựa như đang tìm kiếm gì đó vậy.
Tử Thạch Cơ kinh hãi ngẩn người ra, nhất thời quên cả cử động.
Tiểu Án kéo nàng lại sau lưng mình, nói: “Người này có phải thanh niên đã nhường thuyền cho chúng ta không?”
Tử Thạch Cơ như sực nhớ ra điều gì đó, đáp: “Đúng vậy, chính là y, nhưng tại sao lại biến ra nông nỗi này?”
Tiểu Án nhíu mày: “Từ Thạch Cơ, vừa rồi rốt cuộc ngươi đā chém đứt cái gì vậy?”
Tử Thạch Cơ lẩm bẩm nói: "Không biết, hình như là một sợi tơ.”
Trong lúc họ nói chuyện, người kia vẫn lần mò dưới nước, cơ hồ như đã tìm được thứ gì đó, hai tay mở ra trước ngực, đôi mắt trợn tròn lên, cúi đầu không ngừng hít ngửi thứ giữa hai lòng bàn tay. Giữa các ngón tay y là một sợi tơ đã đứt.
Dưới ánh trăng u ám, sợi tơ đỏ hồng tựa một vệt máu cực nhỏ, ngoằn ngoèo chạy qua đôi tay khẳng khiu như cành củi khô của y, hằn lên các vệt sóng lành lạnh dưới nước, làm gương mặt già nua khó tả của y càng thêm phần quái dị.
Tiểu Án dường như đã nhận ra điều gì đó, trầm giọng nói: “Tử Thạch, mau đưa Tương Tư đi trước.”
Người kia run rẩy vuốt sợi tơ rối vò giữa các kẽ tay, đột nhiên rú lên thê lương, hai ngón tay y bám chặt vào chỗ đứt ở đầu sợi tơ, nhìn ngây ra một lúc, cơ hồ như cuối cùng cũng xác định sợi tơ này đã dứt, vậy là liền gầm lên một tiếng, điên loạn chui xuống đáy, làm mặt nước lại dập dềnh nổi sóng.
Trong giây lát, bên trong những chiếc giường còn lại đều phát ra tiếng gầm rú, những người Hỉ Xả dang ngủ say lần lượt lặn xuống, vang lên những tiếng “bòm bõm” ầm ĩ.
Một lúc sau, mấy chục gương mặt già nua cùng lúc nổi lên mặt nước tối om, phẫn nộ nhìn lão già rơi xuống nước đầu tiên. Lão già đó lúc này đang ngập cả người trong nước, hoảng hốt lùi lại phía sau, bàn tay nắm vô số sợi tơ đứt.
Dường như vừa rồi trong cơn cuồng nộ, lão đã giật đứt hết những sợi tơ đỏ còn lại rồi!
Những người Hỉ Xả còn lại không ngừng hò hét, cùng bơi lên vây lão già đó vào giữa.
Gương mặt lão già lộ ra vẻ sợ hãi, tựa như cầu xin sự thương xót của chúng nhân, từ từ chìm xuống đáy nước, cơ hồ như muốn chạy trốn.
Người Hỉ Xả dẫn đầu hét lớn một tiếng, mấy chục người liền xông lên như nước triều dâng, mặt nước dội lên những đợt sóng đen cao cả thước.
Dưới lớp bọt sóng, lão già kia không ngừng kêu lên những tiếng xé phổi nát tim, rồi dần dần bị tiếng chửi rủa mắng nhiếc của những người khác át mất.
Cuối cùng một đóa hoa màu đen từ đáy nước nổi lên, lão già vừa nãy không còn động tĩnh gì nữa.
Lại một lúc sau, một vài mảnh vải rách nổi lên mặt nước, lặng lẽ dập dềnh.
Còn những người Hỉ Xả khác hai tay đều để trên mặt nước, vẫn không ngừng làm động tác cào bới, miệng phát ra những tiếng thở hổn hển phì phò, chừng như vẫn chưa hết tức giận.
Tương Tư kinh hãi đến tròn mắt há miệng lẩm bẩm nói: "Bọn họ, bọn họ giết chết lão rồi!”
Tử Thạch Cơ lạnh lùng nói: “Đúng vậy, người tiếp theo sẽ là cô đấy.”
Đúng lúc này, đám người già kia từ từ quay người lại, bơi về phía chiếc thuyền của ba người, trong mắt ánh lên vẻ hung tàn độc ác, cơ hồ như chỉ hận không thể lập tức phanh thây ba người trước mặt ra làm muôn ngàn mảnh.
Tiểu Án quay sang nói với Tương Tư: “Tương Tư cô nương xin đưa tay cho ta.”
Tương Tư dường như vẫn chưa hiểu ý y, Tử Thạch Cơ kinh ngạc thốt lên: “Thiếu chủ, lẽ nào người muốn cởi dây cho cô ta? Ngàn vạn lần không thể được, giờ nội lực của Tử Thạch và thiếu chủ đều đã tiêu tán hết, nếu nàng ta cũng thèm muốn Cửu Khiếu Thần Huyết của người, mà đột nhiên ra tay, vậy thì...”
Tiểu Án ngắt lời: “Cửu Khiến Thần Huyết đối với nàng ấy không chút giá trị. Cô đã biết chúng ta đều không còn sức lực, lại không chịu thả nàng ấy, chẳng lẽ thật sự muốn cả ba phải chôn thân ở đây sao?”
Tử Thạch Cơ nói: “Lẽ nào thiếu chủ cho rằng cô ta sẽ giúp chúng ta?”
Tiểu Án không nói gì nữa, tháo sợi thừng tơ tằm trên tay Tương Tư ra, nói: "Tương Tư Cô nương, đắc tội rồi.”
Tương Tư đang định cám ơn, chiếc “giường” dưới chân đã đột nhiên rung mạnh, nàng giật mình kêu lên một tiếng, cơ hồ đứng không vững, cũng may Tiểu Án kịp thời đỡ lấy.
Nàng chưa kịp định thần lại, mấy người Hỉ Xả đã lặn xuống đáy thuyền, dùng sức lực mạnh, ý đồ như muốn lật nhào cả con thuyền.
Những người khác đều ở đó không xa, đôi mắt phóng ra, những tia dữ dằn như chim ưng, cơ hồ như đang đợi vật săn rơi xuống.
Tiểu Án buông nàng ra, nghiêm mặt nói: “Tương Tư cô nương, mười hai chiêu Xuân Thủy kiếm pháp của Hoa Âm danh chấn thiên hạ, tại hạ ở nơi hải ngoại cũng đã ngưỡng mộ từ lâu, tuy lúc này nhất thời không kiếm được một thanh kiếm tốt, nhưng sợi thừng tơ này cực kỳ dai bền, đao kiếm nước lửa đến không thể xâm hại, cũng có thể dùng tạm thay kiếm. Thành tựu võ học của cô nương không phải ở kiếm thuật, dùng thừng thay kiếm, tuy có chút khó khăn, nhưng suy cho cùng thì vẫn có thể làm được.”
Tương Tư đỏ bừng hai má, nói: “Thật không dám giấu, đã năm năm nay tôi không dùng đến Xuân Thủy kiếm pháp đối địch, giờ...”
Lời còn chưa dứt, sóng nước đã loại dập dềnh, lại có thêm năm sáu người Hỉ Xả nữa gia nhập vào đội ngũ lắc thuyền, chiếc thuyền bị hơn mười người lay lắc không ngừng chao đảo, cơ hồ có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Tương Tư cũng không nghĩ gì nhiều, sợi thừng tơ tằm trong tay hóa thành một tia sáng trắng đâm chéo xuống nước.
Đột nhiên, một người Hỉ Xả dưới nước nhảy bổ lên như con ếch, mười ngón tay cong như móc câu, chụp thẳng vào cổ họng nàng.
Tương Tư kinh hãi đưa tay lên cản lại, sợi thừng cuốn lại rồi quất ra. Thân hình người kia vừa hay mới nhảy lên được nữa chừng, muốn tránh muốn né cũng không được, chẳng ngờ y lại dùng tay chụp lấy sợi thừng tơ.
Kiếm pháp của Tương Tư vốn cũng chưa đạt tới cảnh giới thu phát tùy tâm, huống hồ sợi thừng này lại là dị vật trong thiên hạ, nhìn thì có vẻ mềm dẻo dai chắc như sợi thép, nhưng cầm vào tay lại như không chút trọng lượng.
Cú quét này căn bản không thể thu lại được, “rắc” một tiếng hất ngược hai tay người kia trở lại, cánh tay gầy cắm ngược vào ngực sâu đến mấy phân.
Người kia kêu lên thảm thiết, cả người tựa như chiếc lá rụng, bay ra xa tới mấy trượng, rơi bịch xuống mặt nước rồi chìm nghỉm.
Một đóa hoa máu cuồn cuộn nổi lên.
Tương Tư giật mình kinh hãi, đang định hô cứu, chỉ thấy sóng nước lại cuộn lên, người kia vùng vẫy giây lát, đã nhô đầu lên khỏi mặt nước.
Ánh trăng ảm đạm trắng nhàn nhạt bên ngoài vừa hay chiếu đúng lên gương mặt y, làm một cảnh tượng kỳ quái đáng sợ cực kỳ hiện lên rõ nét mồn một: cái đầu dập dềnh trên mặt nước kia không ngờ lại là một gương mặt già nua! Đỉnh đầu tóc rụng hết chỉ còn lơ thơ vài sợi trắng, bộ mặt đầy nếp nhăn và những vết đốm đồi mồi, phảng phất như phải hơn trăm tuổi.
Đằng sau những nếp nhăn, đôi mắt mờ đục kia toát lên một sự điên cuồng tuyệt vọng, trong miệng không ngừng phát ra những âm thanh ấp úng tựa gầm gừ lại như rên rỉ.
Lão ta cơ hồ như đang phải hứng chịu sự đau đớn không thể chịu đựng nổi, vừa kêu lên thảm thiết, vừa vươn đôi tay già nua gầy guộc không ngừng lần mò, tựa như đang tìm kiếm gì đó vậy.
Tử Thạch Cơ kinh hãi ngẩn người ra, nhất thời quên cả cử động.
Tiểu Án kéo nàng lại sau lưng mình, nói: “Người này có phải thanh niên đã nhường thuyền cho chúng ta không?”
Tử Thạch Cơ như sực nhớ ra điều gì đó, đáp: “Đúng vậy, chính là y, nhưng tại sao lại biến ra nông nỗi này?”
Tiểu Án nhíu mày: “Từ Thạch Cơ, vừa rồi rốt cuộc ngươi đā chém đứt cái gì vậy?”
Tử Thạch Cơ lẩm bẩm nói: "Không biết, hình như là một sợi tơ.”
Trong lúc họ nói chuyện, người kia vẫn lần mò dưới nước, cơ hồ như đã tìm được thứ gì đó, hai tay mở ra trước ngực, đôi mắt trợn tròn lên, cúi đầu không ngừng hít ngửi thứ giữa hai lòng bàn tay. Giữa các ngón tay y là một sợi tơ đã đứt.
Dưới ánh trăng u ám, sợi tơ đỏ hồng tựa một vệt máu cực nhỏ, ngoằn ngoèo chạy qua đôi tay khẳng khiu như cành củi khô của y, hằn lên các vệt sóng lành lạnh dưới nước, làm gương mặt già nua khó tả của y càng thêm phần quái dị.
Tiểu Án dường như đã nhận ra điều gì đó, trầm giọng nói: “Tử Thạch, mau đưa Tương Tư đi trước.”
Người kia run rẩy vuốt sợi tơ rối vò giữa các kẽ tay, đột nhiên rú lên thê lương, hai ngón tay y bám chặt vào chỗ đứt ở đầu sợi tơ, nhìn ngây ra một lúc, cơ hồ như cuối cùng cũng xác định sợi tơ này đã dứt, vậy là liền gầm lên một tiếng, điên loạn chui xuống đáy, làm mặt nước lại dập dềnh nổi sóng.
Trong giây lát, bên trong những chiếc giường còn lại đều phát ra tiếng gầm rú, những người Hỉ Xả dang ngủ say lần lượt lặn xuống, vang lên những tiếng “bòm bõm” ầm ĩ.
Một lúc sau, mấy chục gương mặt già nua cùng lúc nổi lên mặt nước tối om, phẫn nộ nhìn lão già rơi xuống nước đầu tiên. Lão già đó lúc này đang ngập cả người trong nước, hoảng hốt lùi lại phía sau, bàn tay nắm vô số sợi tơ đứt.
Dường như vừa rồi trong cơn cuồng nộ, lão đã giật đứt hết những sợi tơ đỏ còn lại rồi!
Những người Hỉ Xả còn lại không ngừng hò hét, cùng bơi lên vây lão già đó vào giữa.
Gương mặt lão già lộ ra vẻ sợ hãi, tựa như cầu xin sự thương xót của chúng nhân, từ từ chìm xuống đáy nước, cơ hồ như muốn chạy trốn.
Người Hỉ Xả dẫn đầu hét lớn một tiếng, mấy chục người liền xông lên như nước triều dâng, mặt nước dội lên những đợt sóng đen cao cả thước.
Dưới lớp bọt sóng, lão già kia không ngừng kêu lên những tiếng xé phổi nát tim, rồi dần dần bị tiếng chửi rủa mắng nhiếc của những người khác át mất.
Cuối cùng một đóa hoa màu đen từ đáy nước nổi lên, lão già vừa nãy không còn động tĩnh gì nữa.
Lại một lúc sau, một vài mảnh vải rách nổi lên mặt nước, lặng lẽ dập dềnh.
Còn những người Hỉ Xả khác hai tay đều để trên mặt nước, vẫn không ngừng làm động tác cào bới, miệng phát ra những tiếng thở hổn hển phì phò, chừng như vẫn chưa hết tức giận.
Tương Tư kinh hãi đến tròn mắt há miệng lẩm bẩm nói: "Bọn họ, bọn họ giết chết lão rồi!”
Tử Thạch Cơ lạnh lùng nói: “Đúng vậy, người tiếp theo sẽ là cô đấy.”
Đúng lúc này, đám người già kia từ từ quay người lại, bơi về phía chiếc thuyền của ba người, trong mắt ánh lên vẻ hung tàn độc ác, cơ hồ như chỉ hận không thể lập tức phanh thây ba người trước mặt ra làm muôn ngàn mảnh.
Tiểu Án quay sang nói với Tương Tư: “Tương Tư cô nương xin đưa tay cho ta.”
Tương Tư dường như vẫn chưa hiểu ý y, Tử Thạch Cơ kinh ngạc thốt lên: “Thiếu chủ, lẽ nào người muốn cởi dây cho cô ta? Ngàn vạn lần không thể được, giờ nội lực của Tử Thạch và thiếu chủ đều đã tiêu tán hết, nếu nàng ta cũng thèm muốn Cửu Khiếu Thần Huyết của người, mà đột nhiên ra tay, vậy thì...”
Tiểu Án ngắt lời: “Cửu Khiến Thần Huyết đối với nàng ấy không chút giá trị. Cô đã biết chúng ta đều không còn sức lực, lại không chịu thả nàng ấy, chẳng lẽ thật sự muốn cả ba phải chôn thân ở đây sao?”
Tử Thạch Cơ nói: “Lẽ nào thiếu chủ cho rằng cô ta sẽ giúp chúng ta?”
Tiểu Án không nói gì nữa, tháo sợi thừng tơ tằm trên tay Tương Tư ra, nói: "Tương Tư Cô nương, đắc tội rồi.”
Tương Tư đang định cám ơn, chiếc “giường” dưới chân đã đột nhiên rung mạnh, nàng giật mình kêu lên một tiếng, cơ hồ đứng không vững, cũng may Tiểu Án kịp thời đỡ lấy.
Nàng chưa kịp định thần lại, mấy người Hỉ Xả đã lặn xuống đáy thuyền, dùng sức lực mạnh, ý đồ như muốn lật nhào cả con thuyền.
Những người khác đều ở đó không xa, đôi mắt phóng ra, những tia dữ dằn như chim ưng, cơ hồ như đang đợi vật săn rơi xuống.
Tiểu Án buông nàng ra, nghiêm mặt nói: “Tương Tư cô nương, mười hai chiêu Xuân Thủy kiếm pháp của Hoa Âm danh chấn thiên hạ, tại hạ ở nơi hải ngoại cũng đã ngưỡng mộ từ lâu, tuy lúc này nhất thời không kiếm được một thanh kiếm tốt, nhưng sợi thừng tơ này cực kỳ dai bền, đao kiếm nước lửa đến không thể xâm hại, cũng có thể dùng tạm thay kiếm. Thành tựu võ học của cô nương không phải ở kiếm thuật, dùng thừng thay kiếm, tuy có chút khó khăn, nhưng suy cho cùng thì vẫn có thể làm được.”
Tương Tư đỏ bừng hai má, nói: “Thật không dám giấu, đã năm năm nay tôi không dùng đến Xuân Thủy kiếm pháp đối địch, giờ...”
Lời còn chưa dứt, sóng nước đã loại dập dềnh, lại có thêm năm sáu người Hỉ Xả nữa gia nhập vào đội ngũ lắc thuyền, chiếc thuyền bị hơn mười người lay lắc không ngừng chao đảo, cơ hồ có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Tương Tư cũng không nghĩ gì nhiều, sợi thừng tơ tằm trong tay hóa thành một tia sáng trắng đâm chéo xuống nước.
Đột nhiên, một người Hỉ Xả dưới nước nhảy bổ lên như con ếch, mười ngón tay cong như móc câu, chụp thẳng vào cổ họng nàng.
Tương Tư kinh hãi đưa tay lên cản lại, sợi thừng cuốn lại rồi quất ra. Thân hình người kia vừa hay mới nhảy lên được nữa chừng, muốn tránh muốn né cũng không được, chẳng ngờ y lại dùng tay chụp lấy sợi thừng tơ.
Kiếm pháp của Tương Tư vốn cũng chưa đạt tới cảnh giới thu phát tùy tâm, huống hồ sợi thừng này lại là dị vật trong thiên hạ, nhìn thì có vẻ mềm dẻo dai chắc như sợi thép, nhưng cầm vào tay lại như không chút trọng lượng.
Cú quét này căn bản không thể thu lại được, “rắc” một tiếng hất ngược hai tay người kia trở lại, cánh tay gầy cắm ngược vào ngực sâu đến mấy phân.
Người kia kêu lên thảm thiết, cả người tựa như chiếc lá rụng, bay ra xa tới mấy trượng, rơi bịch xuống mặt nước rồi chìm nghỉm.
Một đóa hoa máu cuồn cuộn nổi lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương