Hoa đào thành Trường An
Chương 1
1.
Tối nay là yến tiệc hoàng gia, nhưng trong đại điện lại rất yên tĩnh, ngay cả tiếng ăn uống cũng không có.
Mọi người đều tập trung chú ý nhìn ta, vì lúc này ta đang múa trên lá sen giữa hồ.
Ta mặc chiếc váy lụa mỏng, càng làm nổi bật chiếc eo thon nhỏ nhắn, khi xoay vòng, tiếng chuông bạc trên váy vang lên, lụa mỏng mang theo hương hoa bay phấp phới.
Mọi người nín thở tập trung, như sợ phá vỡ giấc mơ lộng lẫy này. Ta nhìn Hoàng thượng qua lớp mạng che mặt.
Hắn cũng nhìn không rời mắt, nhưng Nghi phi bên cạnh hắn gương mặt gần như méo mó. Một điệu múa kết thúc, đại điện im lặng một lúc lâu, sau đó mới bùng lên những tiếng khen ngợi.
Ngay cả Hạo thân vương, người từng trải, không quan tâm thứ gì cũng vỗ tay khen ngợi: “Một mỹ nhân nhỏ trong cung của Hoàng thượng lại có kỹ năng tuyệt vời như vậy, phong thái tuyệt mỹ, thật khiến thần ngưỡng mộ!”
Vẻ mặt Hoàng thượng rõ ràng rất vui, vẫy tay gọi ta lại gần, rồi bảo ta tháo mạng che mặt. Ta nghe lời làm theo.
Khi mạng che mặt rơi xuống, đại điện lặng như tờ, những phi tần ngồi đó có người nghiến răng ken két. Hoàng thượng thì ngẩn người.
Ta nhìn Nghi phi. Sắc mặt nàng ta vẫn bình thường, nhưng lòng bàn tay đã bẻ gãy một móng tay.
Ta biết mình đã thành công rồi.
Đêm đó, một điệu múa của ta kinh thiên động địa, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nổi danh khắp Trường An.
Ngày hôm sau, ta được thăng ba cấp liên tiếp, phong làm Tuyết tần.
Quà thưởng được đựng trong những chiếc hộp sơn mài vàng rực, từng rương từng rương được mang đến.
Hoàng thượng Cảnh Diệp vừa đăng cơ chưa lâu, chưa lập hậu, chỉ sủng ái Nghi phi.
Ta là người đầu tiên trong hậu cung, chia sẻ tình cảm của Nghi phi.
Nhưng, đây mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi.
2.
Ta ngồi trong phòng, nhíu mày hỏi Tiểu Thúy: “Phù phong tán hôm nay, chưa sắc xong sao?”
Tiểu Thúy vội đáp: “Xong rồi, nô tỳ mang đến cho nương nương ngay.”
Chưa dứt lời, một giọng nữ nhân lạnh lùng đã ngắt lời: “Phù phong tán?”
Là Nghi phi.
Ta lập tức quỳ xuống chào hỏi, cố cười chuyển chủ đề: “Nghi phi nương nương hôm nay sao lại đến đây?”
Nghi phi không hề quan tâm, không bị đánh lạc hướng: “Phù phong tán, có phải lấy từ ‘nhược liễu phù phong’ (liễu yếu đào tơ) không?”
Nàng ta liếc nhìn ta đang quỳ trên đất, lười biếng dựa vào giường của ta: “Bổn cung đã nói rồi, người có thể múa trên lá sen hiếm có trên đời, muội muội lại làm được, chẳng phải là… nhờ vào phù phong tán sao?”
Ta không dám nói gì, chỉ cúi đầu im lặng. Nghi phi không tiếp tục nói chuyện phiếm với ta.
Thị nữ thân cận của nàng ta đã tìm thấy những gói thuốc Phù Phong tán trong bếp của ta.
Ta gần như rơi nước mắt, cầu xin nhìn nàng ta.
Nghi phi cúi người sát lại gần , móng tay cắm vào da thịt ta: “Địch Ngạo Tuyết, bổn cung để mắt đến thứ của ngươi, đó là may mắn của ngươi, hiểu chưa?”
Tiểu Thúy cúi đầu, sợ đến sắp khóc. Ta không dám nói gì thêm, nhìn nàng ta mang hết Phù phong tán đi.
Đến khi trong phòng không còn ai, ta mới không nhịn được cười.
Ta nhẹ như chim én, không phải vì Phù phong tán. Mà vì ta là một con chồn tuyết.
Dù hóa thành hình người, ta vẫn nhẹ như chồn, tất nhiên có thể múa trên lá sen.
Còn về Phù Phong tán… ta chỉ mong Nghi phi có thể uống hết, không chừa lại giọt nào.
Người duy nhất biết ta là yêu, chỉ có tỷ tỷ ta.
Tỷ tỷ chet rồi, bí mật này cũng không còn ai biết.
3.
Ta vốn là một yêu quái lang thang, là tỷ tỷ đã nhặt ta về nhà. Hôm đó, ta thấy xung quanh không có ai, liền hóa thành hình người.
Vừa mới hóa thành người thì nghe thấy một tiếng hét kinh hãi, một nữ tử chỉ vào ta, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi là yêu quái?”
“Vậy thì sao?”
“Vậy ngươi, ngươi có ăn thịt người không?”
Ta ngước mắt nhìn nàng, khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt còn phúng phính như bông tuyết, rất đáng yêu.
Ta nảy sinh ý muốn trêu đùa: “Tất nhiên là ăn, ta bây giờ phải đi ăn thịt người.”
Nàng run rẩy, nhưng vẫn lấy từ trong ngực ra một miếng bánh hoa quế đưa cho ta: “Ngươi, ngươi đừng ăn thịt người nữa, sau này ta sẽ cho ngươi ăn.”
Ta sững người. Ta tưởng nàng sẽ sợ hãi mà chạy đi, miệng la hét “yêu quái”.
Kết quả là lại đưa cho ta một miếng bánh hoa quế. Miếng bánh hoa quế được nàng giữ ấm trong ngực, đôi tay lạnh buốt của ta cũng trở nên ấm áp một chút.
Nàng dường như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng nói ra một câu: “Ngày mai vào giờ này, ngươi ở đây đợi ta.”
Ta vốn không định đến, nhưng không biết tại sao, cuối cùng vẫn đến.
Kết quả là nàng vừa thấy ta liền lấy ra một lá bùa, giơ cao trên đầu, nghiêm túc hô: “Tiểu yêu quái, ta thu phục ngươi, sau này ngươi chỉ có thể ở bên ta, không được đi hại người nữa!”
Lá bùa đó có ít nhất năm lỗi, ngay cả một con gà cũng không thu phục nổi. Huống chi nàng còn sợ làm ta bị thương, chỉ dám giơ bùa lên, không dám để bùa chạm vào ta.
Ta bất đắc dĩ nhìn nàng, eo nàng phồng lên, rõ ràng là đã nhét đầy bánh hoa quế. Đã đến thu phục yêu quái, sao lại còn mang đồ ăn cho yêu quái chứ.
Ta đối diện với đôi mắt của nàng, đó là một đôi mắt đẹp, hình dáng như hoa đào tháng ba.
Ta ngẩn ngơ. Hai chữ “nhân gian” có nhiều tên gọi khác nhau.
Người xuất gia gọi nó là hồng trần, người chet gọi nó là dương gian, thần tiên gọi nó là phàm thế, còn yêu quái thì gọi nó là “Màn kịch trần thế”.
Khi nhìn vào đôi mắt đó, ta đột nhiên muốn diễn một vở kịch chốn nhân gian.
Lúc đó ta không biết, mong muốn nhập vai này, gọi là… tình yêu.
Ta thở dài với chủ nhân của đôi mắt đó: “Hầy, nếu ta bị lá bùa của ngươi thu phục rồi, thì đành vậy.”
Từ đó, ta biến lại thành chồn tuyết, luôn đi theo bên nàng.
Khi nàng chạm khắc kim khí, ta ngủ trên chân nàng. Khi nàng rời nhà làm ăn, ta hóa thành hình người, chăm sóc mẫu thân của nàng, người bị mất trí nhớ.
Ngày tháng êm đẹp trôi qua, nàng nay đã mười chín tuổi, còn ta vẫn giữ dáng vẻ mười lăm, mười sáu.
Yêu quái không già, nhưng nàng ấy không sợ, còn tự hào bảo ta gọi nàng ấy là tỷ tỷ.
Tỷ tỷ không có ý định thành hôn, tỷ quyết tâm trở thành thợ kim hoàn giỏi nhất Trường An, tỷ tỷ cũng đã thực sự làm được.
Hôm đó, tỷ tỷ nhận được một đơn đặt hàng từ hoàng cung.
Vì vậy, tỷ tỷ phải vào cung, trước khi đi tỷ ấy ôm ta và mẫu thân, cười không ngớt miệng: “Đây là một vụ làm ăn lớn, khi trở về, chúng ta sẽ đến Xuân Phong Lâu ăn một bữa ngon!”
Mẫu thân và tỷ tỷ đều vui vẻ ngây ngô, chúng ta cùng tiễn tỷ ấy lên đường.
Nhưng vì Hoàng thượng hai ngày không đến thăm Nghi phi, Nghi phi liền giận dỗi, quyết định tự mình chạy ra ngoài cung chơi.
Nghi phi nhìn thấy tỷ tỷ vào cung, liền bảo người đánh ngất tỷ ấy, cởi áo tỷ đang mặc vào người mình, còn lấy lệnh bài xuất cung của tỷ ấy, trốn ra ngoài cung.
Hoàng thượng vừa lo lắng vừa tức giận, hỏi ai đã đưa lệnh bài xuất cung cho Nghi phi, tỷ tỷ bị đưa đến trước mặt Hoàng thượng, mặt tái nhợt nhưng không hoảng loạn, cố gắng giải thích: “Bệ hạ, dân nữ bị người đánh ngất, khi tỉnh dậy thì thấy lệnh bài và áo ngoài đã không cánh mà bay, không phải là…”
Tỷ ấy chưa nói hết, đã bị Hoàng thượng ch ém đầu bằng một nhát k iếm.
Hoàng thượng ngồi trên con ngựa cao lớn, uy vũ vô cùng, thật là hình ảnh của một người nam nhân tình cảm sâu đậm.
Hắn lau vết máu trên k iếm, thản nhiên nói: “Bất kể là ai, chỉ cần làm thương tổn Nghi phi của trẫm, trẫm đều không bỏ qua.”
Sau đó, Hoàng thượng dẫn theo cận vệ ra ngoài cung, tìm được Nghi phi, hai người cùng cưỡi một con ngựa về cung, đế vương và mỹ nhân, tình cảm nồng nàn, trở thành một giai thoại lãng mạn trong thành Trường An.
Nhưng tỷ ta, lúc chet còn chưa mặc áo ngoài, bị vứt vào bãi tha ma, còn bị kẻ ăn mày sàm sỡ.
Mẫu thân không đợi được tỷ trở về, lên cơn sốt cao, ta vội vàng chạy ra ngoài tìm thầy thuốc.
Khi ta trở về, nghe nói mẫu thân không biết từ đâu nhận được tin tỷ tỷ bị xử tử, liền đi đánh trống kêu oan, Nghi phi nghe tin, sợ chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, làm lỡ việc phong hậu.
Vì vậy nàng ta phái người nói mẫu thân nói sảng, còn sai người kéo mẫu thân đi, đánh chet bà.
Nghe được tin, ta đứng trong sân nhỏ im lặng rất lâu.
Sau đó, ta vào cung.
Nếu họ thích lãng mạn, thì ta sẽ giúp họ thực hiện đến cùng. Không biết câu chuyện đế vương và mỹ nhân cùng chet, có đủ lãng mạn không.