Hoa đào thành Trường An
Chương 2
5.
Nghi phi yêu thích và dựa dẫm nhất vào điều gì, chẳng phải chính là tình yêu của Hoàng đế Cảnh Diệp sao? Nếu vậy thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.
Ngày thứ hai sau khi ta được phong làm tần, Cảnh Diệp đã đến cung của ta.
Khi hắn đến, ta đang cùng các thị nữ chơi trò chơi với phấn trang điểm. Trong sân, cánh hoa rực rỡ chất đống khắp nơi, hương thơm ngào ngạt, như một rừng hoa nở rộ.
Ta vốn là một con chồn, không có khái niệm về cấp bậc, luôn nuông chiều các thị nữ.
Tiểu Thúy sợ hãi vội thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh quỳ xuống hành lễ, nhưng ta mãi không nghe thấy Cảnh Diệp cho phép nàng đứng dậy.
Ta ngước mắt lên, phát hiện hắn đang sững sờ nhìn ta.
Ta búi tóc kiểu song phi, trên lông mày và khóe mắt dính một ít phấn hoa, càng làm cho vẻ mặt thêm phần ngây thơ đáng yêu. Ta ngượng ngùng lau đi phấn hoa trên mặt, ngẩng mặt lên cười với hắn.
Trong số các thị vệ đứng sau Cảnh Diệp, lập tức có người đứng không vững.
Trong điện, ánh mặt trời rực rỡ, mái ngói ngọc và kim tuyến, cánh hoa đầy cung điện, tất cả những điều này cộng lại cũng không bằng một nụ cười rạng rỡ.
Cảnh Diệp tỉnh lại, đưa tay lấy cánh hoa trên tóc ta, ngón tay thon dài của hắn kẹp lấy cánh hoa, lắc đầu cười: “Trẫm thật không ngờ, A Tuyết lại nghịch ngợm và thích chơi đùa, tính cách trẻ con như vậy.”
Dưới vẻ đẹp kiêu sa, hóa ra lại là một trái tim trẻ con. Sự ngây thơ và hồn nhiên này không người nam nhân nào không rung động.
Tối hôm đó, Cảnh Diệp – người trước giờ chỉ để Nghi phi hầu hạ, đã ở lại cung của ta. Từ đó, mở ra một thời gian sủng ái kéo dài suốt ba tháng.
Cái tên Địch Ngạo Tuyết một lần nữa lan truyền khắp hậu cung.
Ngay lập tức, nhiều phi tần bắt đầu bắt chước ta, chui vào các bụi hoa trong ngự hoa viên. Nhưng tất cả đều bị Cảnh Diệp ra lệnh kéo đi trừ tà.
Ngoài ra, số người cố gắng nhảy múa trên lá sen cũng tăng lên.
Chỉ là, có bao nhiêu người thử thì có bấy nhiêu người thất bại, miệng đầy bùn đất, khiến các ngự y gần như không thể nghỉ ngơi.
Hoàng thượng gửi đến rất nhiều châu báu quý giá.
Hắn còn ra lệnh dẫn nước vào cung của ta để tạo thành hồ, trồng đầy hoa sen trong hồ, đáy hồ cách nước, ngày đêm đốt than để giữ nước hồ luôn ấm áp, chỉ vì ta vốn nghịch ngợm, hắn sợ một ngày nào đó ta sẽ ngã vào hồ, bị cảm lạnh.
Hoàng thượng còn đích thân đặt tên cho hồ là “Nhất Tâm Hồ”.
Nhìn bề ngoài, có vẻ ta được sủng ái vô biên, phong quang vô hạn. Nhưng ta biết rõ, dù hồ có tên là Nhất Tâm, nhưng Cảnh Diệp không phải chỉ một lòng với ta.
6.
Đương kim Hoàng đế Cảnh Diệp là hoàng tử thứ sáu của tiên đế.
Khi tiên đế còn sống, năm người ca ca của hắn đều tranh giành ngôi Thái tử, chỉ có hắn là đam mê núi rừng sơn dã, chỉ muốn sống một cuộc đời nhàn nhã.
Vốn dĩ Cảnh Diệp sẽ sống cả đời như một vương gia nhàn tản ở núi rừng. Nhưng hắn lại yêu Phùng Bảo Nghi, là Nghi phi.
Gia tộc nhà họ Phùng đời đời làm Tể tướng, phụng sự giang sơn, vì vậy đích nữ của Phùng gia, Phùng Bảo Nghi, chỉ có thể gả cho Thái tử.
Vì nàng, Cảnh Diệp từ bỏ cuộc sống núi rừng mà mình yêu thích, bắt đầu tranh đoạt ngôi vị Thái tử, Cảnh Diệp muốn trở thành Thái tử để có thể đường hoàng cưới nàng về nhà.
Ba năm dần dần từng bước, máu chảy thành sông. Cảnh Diệp cuối cùng trở thành Thái tử.
Việc đầu tiên sau khi hắn được phong làm Thái tử không phải là chuyển đến Đông Cung, mà là cưới Phùng Bảo Nghi vào cửa.
Trong lịch sử, hoàng tử tranh giành ngôi vị đều vì ngai vàng giang sơn. Chỉ có hắn, là vì người trong lòng.
Câu chuyện này bắt đầu lan truyền trong dân gian, thoại bản bán không biết bao nhiêu quyển, được coi là một giai thoại tình yêu.
Vì vậy, Hoàng đế Cảnh Diệp có thể mê mẩn vì mỹ nhân tuyệt sắc, có thể bị mê hoặc bởi cảm giác mới mẻ, nhưng không thể không yêu Phùng Bảo Nghi.
Do đó, hắn có thể sủng ái ta, nhưng không phải là độc sủng.
Hắn luôn để ý đến cảm xúc của Nghi phi, mỗi lần ở lại cung của ta, hắn đều không quên cho người gửi châu báu đến thưởng cho Nghi phi, để an ủi nàng.
Dù đối mặt với vẻ đẹp tuyệt trần, hắn vẫn giữ cho Nghi phi một sự tỉnh táo.
May thay, ta có rất nhiều cách.
7.
Hôm ấy, Cảnh Diệp đang xem ta múa.
Ta múa giữa vườn hoa, tà váy bay bổng, làm rung động cả một thảm hoa rơi.
Cảnh Diệp thổi sáo đệm cho ta, mắt mày sắc bén, tay cầm sáo ngọc, trên áo bào đen thêu rồng bạc, phấp phới trong gió.
Nhưng một tiếng thông báo khẩn cấp đã cắt ngang chúng ta: “Bệ hạ, Nghi phi nương nương đã ba ngày không ăn không uống, ai khuyên cũng không nghe, ngài mau đến xem đi!”
Cảnh Diệp nghe vậy, đôi lông mày lập tức nhướng lên tỏ vẻ áy náy. Hắn nóng lòng, không quay đầu lại mà đi theo thị vệ ngay lập tức.
Thậm chí không nhìn ta một cái. Ngày hôm sau, trong cung truyền tin, Hoàng thượng bị sắc đẹp mê hoặc, lạnh nhạt với Nghi phi, Nghi phi ngày đêm nhớ nhung Hoàng thượng, ba ngày không ăn không uống.
Nghe nói khi Hoàng thượng đến nơi, Nghi phi đang gảy đàn hát bài “Trâm Phượng”.
Bài hát này Cảnh Diệp khi còn là Lục vương gia, cầu kiến Nghi phi mà không được, nàng đã đàn cho hắn nghe qua tường viện.
Ký ức cũ ùa về, nghe đàn đế vương rơi lệ, không còn bị sắc đẹp mê hoặc.
Tiểu Thúy tức giận nói: “Nương nương, lời này nghe là biết do Nghi phi truyền ra! Cái gì gọi là ‘bị sắc đẹp mê hoặc’, biến người thành yêu phi!”
Tiểu Đại cũng không hài lòng: “Ba ngày không ăn không uống, sao có sức gảy đàn ca hát, còn bịa đặt như vậy!”
Ta không tức giận, chỉ nằm trên cành cây, lẩm nhẩm bài “Trâm Phượng” Nghi phi hát: “Sơn minh tuy tại, cẩm thư nan thác, mạc, mạc, mạc…”
Giai điệu rất đẹp.
Đáng tiếc, lời lại không phải là lời cát tường.
8.
Cảnh Diệp thời gian này chuyên sủng Nghi phi, không còn đến cung của ta.
Nghi phi đã giành lại trái tim của Cảnh Diệp, lễ phong hậu cũng sắp đến, gần đây nàng ta rất đắc ý.
Nàng ta tỉ mỉ chuẩn bị lễ phong hậu, chuẩn bị trang sức lộng lẫy nhất, váy áo lễ nghi trọng thể nhất, bận rộn không ngớt.
Nhưng dù bận rộn như vậy, nàng ta cũng không quên dành thời gian đến cung của ta.
Nàng ta nói điệu múa trên lá sen của ta hôm đó quá lả lơi, không hợp lễ nghi.
Ra lệnh tát ta hai mươi cái, phạt quỳ ở cửa cung, quỳ cho đến khi nàng ta hài lòng.
Cảnh Diệp biết việc này nhưng không ngăn cản, chỉ để lại một câu “Nghi nhi biết điểm dừng là được “.
Trong lòng hắn, ta quả thực không bằng Nghi phi đã cùng hắn trải qua hoạn nạn.
Ta không phản kháng.
Không sao cả.
Lễ phong hậu vào ngày mai, cảnh tượng ta mong đợi nhất… cũng sẽ đến.
Tối hôm đó, ta hóa thành chồn, nhảy vào kho của Nghi phi. Trang sức vàng mà nàng ta sẽ đội vào ngày mai được đặt ngay chính giữa, dây vàng làm cánh hoa, ngọc làm nhụy, thật đẹp vô cùng.
Ta lấy ra dụng cụ mà tỷ tỷ để lại, dưới ánh nến mờ mờ, bắt đầu chạm khắc.
Chạm khắc suốt đến nửa đêm, ta đang tập trung, thì nghe thấy tiếng thị vệ bên ngoài: “Xuân Hồng, ta nhớ nàng…”
Sau đó là tiếng hoan lạc của thị vệ và cung nữ.
Tiếng động đột ngột khiến tay ta run nhẹ, làm vỡ một mảnh ngọc.
Chet tiệt!
Đây là một lỗi chí mạng, sẽ hủy hoại toàn bộ kế hoạch của ta. Trong kho tối mờ, tim ta đập như trống.
Tay cầm trang sức vàng bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh đầy trán. Ta liên tục hít thở sâu, hình ảnh của tỷ tỷ hiện lên trong đầu.
Khi tỷ tỷ mười hai mười ba tuổi, tay nghề chạm khắc chưa thuần thục, luôn sợ dao khắc sắc bén sẽ cắt đứt ngón tay.
Vì vậy, khi chạm khắc, tỷ ấy luôn căng thẳng, miệng lẩm nhẩm: “Tay vững, tâm tịnh, không được sợ!”
Ta nhắm mắt.
Thấy tỷ tỷ đứng dưới gốc cây quế lần đầu gặp, mày mắt cong cong, như hoa đào tháng ba.
Giọng nói của tỷ như vang bên tai ta: “Tay vững.”
Ta dừng run rẩy, nắm chặt bộ trang sức vàng.
“Tâm tịnh.”
Ta bỏ qua tiếng hoan lạc bên ngoài, làm dịu nhịp tim dữ dội.
“Không được sợ!”
Tỷ tỷ , ta sẽ báo thù cho tỷ, hoàng gia phú quý, quyền thế ngút trời, ta không sợ!
Ta mở mắt, thấy giọt sáp nhỏ xuống. Một kế hoạch tuyệt diệu hiện lên trong đầu ta.