Hoa Lan Nở Rộ, Táo Đường Trĩu Quả - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
Những cuộc gọi lừa đảo kiểu này, một ngày tôi nhận tám trăm cuộc. Ban đầu còn dè dặt, sợ chọc giận đối phương. Về sau thì mặc kệ, tùy họ muốn làm gì thì làm, chỉ mong nhanh chóng xử lý xong cho rồi.
Cúp máy, tôi lại gồng mình chỉnh sửa bản trình chiếu lần thứ mười hai, để đối phó với khách hàng khó chiều.
Tôi không có công việc ổn định vì chỉ học hết cấp hai. Bây giờ tuyển dụng ở đâu cũng yêu cầu bằng cao đẳng trở lên, mà điểm tín dụng của tôi thì tệ hại, tên tôi nằm trong vô số danh sách đen.
May mà đầu óc tôi vẫn còn dùng được, tự học chỉnh sửa video, làm PPT, dàn trang qua các khóa học miễn phí trên mạng.
Học xong chút đỉnh, tôi lên vài nền tảng kiếm việc vặt, chủ yếu dựa vào ba thứ: làm nhanh, giá rẻ, lại nổi tiếng là dễ tính. Thành tích đỉnh nhất là nhận trăm tệ, chỉnh sửa ba mươi video dài năm phút cho một ông bố khó chiều.
Chỉnh PPT còn hai trang nữa, cái tên tôi ghi chú là "đồ ngốc" lại gửi liền mấy tin nhắn thoại dài cả phút.
Hắn nói: "Có thể tiện thể thiết kế cho tôi cái logo không? Với lại chỉnh lại kế hoạch một chút, thêm thông tin nền, khảo sát thị trường, phân tích đối thủ cạnh tranh, tìm tài liệu mạng rồi dán vào nhé."
Tôi nhẫn nhịn nhắn lại: "Anh ơi, mình thỏa thuận trước rồi, chỉ làm nội dung và dàn trang, không chỉnh sửa kế hoạch đâu ạ."
Đối phương vẫn cố chấp gửi tin thoại: "Dễ mà, tiện tay làm luôn đi."
Tôi hít sâu, quẳng chuột định ra ngoài hít thở không khí.
Đi đến mộ bà Triệu, tôi ngồi xuống lảm nhảm kể mớ chuyện tào lao này.
Tôi sống ở ngoại ô, cạnh nghĩa trang, thuê căn nhà cấp bốn quây gạch đỏ, có sân nhỏ trồng ít rau, trước cửa hai cây táo.
Tôi trông nghĩa trang, mỗi tháng tám trăm tệ, bao điện nước, có chỗ ở nhưng tự lo ăn uống.
Tôi thê thảm thế này, tất cả là nhờ phước của Lý Tinh.
Lý Tinh, anh ruột cùng cha mẹ với tôi. Nếu có thể chọn, tôi thà chưa từng sinh ra.
Anh ta hơn tôi tám tuổi, hồi tôi học cấp hai, anh ta đã kết bạn với đám giang hồ, dính vào cờ bạc rượu chè gái gú.
Sau khi tiêu sạch tiền nhà, bán luôn nhà và xe, anh ta bắt đầu vay nặng lãi.
Đến lúc chủ nợ đến đòi, anh ta đã cao chạy xa bay.
Họ nói anh tôi nợ tám triệu, nếu không trả thì chặt tay chặt chân.
Mẹ tôi nghe xong suýt ngất.
Bố tôi không nỡ để con trai chịu khổ, bèn đẩy tôi ra, nói câu mà tôi cả đời không quên:
"Con gái tôi, mới mười ba, trắng trẻo xinh xắn."
Ông ta vén tóc tôi lên, ép tôi lộ mặt, cười nịnh nọt với bọn chủ nợ: "Dùng nó gán nợ được không?"
Bọn đòi nợ còn trẻ, chưa từng gặp cảnh này, đơ ra mấy giây rồi từ chối, nói chỉ cần tiền.
Chủ nợ đi rồi, bố tôi đi khắp nơi hỏi thăm xem nhà nào cần trẻ em cưới hỏi sớm hoặc tìm con dâu nhỏ.
Nếu không vì gi ết người phạm pháp, ông ta chắc đã tính bán tôi đi làm lễ cưới âm.
Mẹ tôi nghĩ ra kế: trốn.
Cả hai lặng lẽ chuồn mất, chỉ để lại tôi vừa nghỉ đông từ trường nội trú về đã thành đứa trẻ bị bỏ rơi.
May mà nhóm chủ nợ không làm khó tôi, có người trẻ tuổi còn cho tôi cái bánh mì và hai chai nước suối.
Nhà thuê này vốn không còn gì, mùa đông lạnh thấu xương, tôi không có chỗ đi, đành bám trụ trong căn nhà rỗng.
Chủ nhà nghe tin đến, phát hiện bố mẹ tôi không chỉ dọn sạch đồ đạc mà còn nợ hai tháng tiền thuê.
Bà ta mắng chửi ầm ĩ, tôi chỉ biết co ro trong góc không dám lên tiếng.
Dù vậy, bà ấy vẫn còn lòng tốt, không đánh tôi, còn ném cho tôi hai trăm tệ bảo tôi cút đi cho nhanh.
Bà Triệu - người nhặt ve chai, nhặt được tôi bên đống rác, cho tôi một chỗ ăn ngủ.
Tôi không có kịch bản nữ chính ngược dòng đổi đời.
Tôi hiểu rõ kiến thức có thể thay đổi số phận, nhưng trong hoàn cảnh đó, tôi đuối dần, thành tích học tập tụt dốc.
Chủ nợ tìm mãi không thấy anh trai và bố mẹ tôi, nên chuyển sang rình ở cổng trường, ảnh hưởng đến các học sinh khác.
Tới học kỳ mới, tôi không có tiền đóng học phí, lại khiến trường phải đối mặt với đám giang hồ lượn lờ ngoài cổng, nhà trường thẳng tay đuổi học.
Để tránh bị tìm ra, tôi theo bà Triệu lưu lạc khắp nơi.
Chúng tôi trôi dạt về Giang Thành, nơi khí hậu ấm áp hơn.
Bà Triệu nhận công việc trông coi một nghĩa trang lớn của gia đình giàu có, gần ba mươi ngôi mộ, mỗi tuần chúng tôi dọn dẹp một lần.
Gia đình chủ yếu sống nước ngoài, chỉ thỉnh thoảng về cúng giỗ tổ tiên.
Bà Triệu dành tiền mua cho tôi đống sách cũ, từ sách giáo khoa, sách lịch sử, triết học, danh tác thế giới, tiểu thuyết võ hiệp, truyện ngôn tình, đến cả sách lập trình C.
Bà không có khả năng cho tôi đi học, chỉ mong tôi tự học không trở thành kẻ mù chữ.
Bà mất, chủ nhân nghĩa trang lo hậu sự cho bà, chôn bà không xa khu mộ.
Từ đó, chỉ còn mình tôi trông coi.
Hai năm sau, gia đình chủ trở về nước, bất ngờ thấy nghĩa trang sạch bóng, bia mộ sáng loáng.
Nữ chủ nhân thấy tôi đen gầy liền bật khóc, hỏi tôi cần gì.
Tôi rụt rè xin một cái máy tính cũ để học.
Bà ấy không chỉ cho tôi máy mới, kéo cả mạng internet, còn tặng thêm điện thoại di động.
Số tiền tiết kiệm, một phần tự động bị trừ nợ, phần còn lại đủ cho tôi sống.
2
Tôi vừa ngồi xuống thì điện thoại reo lên, tin nhắn mới:
"Xin chào, có lẽ có chút hiểu lầm. Tôi là bác sĩ khoa ung bướu bệnh viện số 1 Dương Thị, Lâm Tiêu Dương. Anh trai cô bị tai nạn xe nghiêm trọng, hiện vẫn chưa qua cơn nguy kịch. Khi tai nạn xảy ra, anh ấy cứu em gái tôi, chúng tôi vô cùng biết ơn. Liên lạc với cô để bàn chuyện điều trị tiếp theo và kiện tài xế gây tai nạn."
Tôi đọc xong, lạnh nhạt xóa tin.
Chiêu lừa này cũ quá rồi.
Lý Tinh mà biết cứu người á? Đẩy người ta ra ch ết thay thì có.
Lịch sự thế này, chắc không phải dân đòi nợ, tám phần là lừa đảo.
Tên kia còn gửi nhiều tin đa phương tiện: ảnh văn phòng bệnh viện, bệnh án chăm sóc đặc biệt của anh tôi, cả ảnh tự chụp.
Người trong ảnh đeo kính gọng vàng, vẻ ngoài nho nhã trí thức, khí chất dịu dàng, chỉ hơi lộ vẻ mệt mỏi.
Bọn lừa đảo bây giờ còn chăm đến mức đi lấy ảnh đời thật làm chiêu bài à?
Tôi không trả lời, hắn gọi điện trực tiếp.
Tôi vốn đang bực vì khách, lừa đảo thì tha hồ mắng.
Nhưng còn chưa kịp tuôn ra câu chửi nào, đầu dây bên kia đã chủ động giới thiệu ngắn gọn.
Giọng Lâm Tiêu Dương trầm thấp êm tai, như có sức xoa dịu lòng người.
Tôi như bị thôi miên, nuốt hết câu chửi vào bụng.
Tuy nhiên tôi vẫn nghi ngờ, lập tức nghĩ ra cách kiểm tra.
Tôi bảo hắn đợi, rồi chạy về nhà lục tìm quyển sách y học dày cộp do bà Triệu nhặt được ngày trước.
Tôi hỏi hắn: "Anh nói thử năm xét nghiệm dấu ấn khối u là gì?"
Hắn khựng lại một chút nhưng nhanh chóng trả lời chính xác, còn mở rộng kiến thức thêm.
Tôi hỏi thêm vài câu nữa, hắn cũng trả lời trôi chảy.
Tôi xấu hổ gấp sách lại, lí nhí xin lỗi.
"Không sao, cô cảnh giác là đúng. Giờ mình có thể bàn chuyện anh cô rồi chứ?"
Lý do họ tìm tôi, vì bố mẹ tôi đã mất tích, như bốc hơi khỏi thế gian.
Lâm Tiêu Dương mua vé xe cho tôi đến Dương Thị, nói sẽ đón tôi.
Tôi hiếm khi ra ngoài, lục tung tủ mới kiếm được bộ đồ coi như tươm tất: áo len đỏ, quần thể thao rộng thùng thình.
Xuống xe, tôi nhìn thấy anh ngay ở cổng ra.
Ngoài đời anh còn đẹp trai hơn ảnh, vai rộng eo thon chân dài, mặc sơ mi quần âu chỉn chu, nhìn rất đắt tiền.
Tôi gắng kéo thẳng áo cho đỡ nhàu, lí nhí chào hỏi.
Lâm Tiêu Dương hơi ngẩn ra nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái lịch thiệp:
"Cô là Lý Mộng Chân phải không? Chào cô, tôi là Lâm Tiêu Dương."
Anh cầm lấy cái túi vải bạc màu của tôi, giữ khoảng cách lịch sự hai gang tay, dẫn tôi ra bãi đỗ xe.
Túi nhét đầy, ngoài quần áo, còn có một túi táo tôi tự hái đem theo làm quà xin lỗi.
Anh mở cửa xe cho tôi ngồi ghế phụ, tôi cẩn thận cài dây an toàn.
Ghế ngồi hơi không vừa, tôi cũng không dám chỉnh, chỉ dám khom người suốt quãng đường.
Qua ổ gà, táo trong túi lăn lông lốc đầy ghế phụ.
Tôi suýt khóc, đang định cúi nhặt thì anh ngăn lại:
"Đường xóc lắm, coi chừng va đầu. Không sao đâu, đừng gấp. Táo này to đẹp thật, đặc sản quê cô à?"
"Tôi tự trồng... mang làm quà xin lỗi anh, tại hôm trước lỡ mắng anh..."
"Cô còn biết trồng cây, giỏi quá. Tôi nhất định sẽ thử. Con gái đề phòng là đúng, tôi không trách cô đâu."
Lâm Tiêu Dương đặt phòng khách sạn gần bệnh viện cho tôi.
Tôi lén tra giá phòng, một đêm những một ngàn rưỡi.
Tôi xót ruột muốn ch ết, thầm nghĩ: nếu cho tôi tiền mặt, tôi tình nguyện ngủ ngoài ghế đá công viên còn hơn.
Sau khi giải quyết xong chỗ ở, Lâm Tiêu Dương đưa tôi đến bệnh viện thăm Lý Tinh.
Anh ta nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, toàn thân cắm đầy dây rợ. Tôi chẳng có chút buồn thương nào, thậm chí còn muốn bật cười — đúng là trời có mắt.
Tôi còn âm thầm nghĩ, liệu có nên giả vờ rằng tôi và Lý Tinh rất thân thiết, để gia đình Lâm Tiêu Dương càng thêm áy náy? Liệu tôi có thể kiếm thêm lợi từ họ không?
Tôi đứng ở cửa, nước mắt giàn giụa. Không phải vì Lý Tinh, mà vì chính những suy nghĩ đen tối của mình. Tôi nhớ đến lời bà Triệu từng dạy: làm người phải có lương tâm, phải có giới hạn.
Nhưng có lương tâm và giới hạn thì để làm gì? Số phận đã từng tử tế với tôi sao?
Nước mắt của tôi khiến Lâm Tiêu Dương lúng túng, ánh mắt anh nhìn tôi ngày càng tràn đầy áy náy và đồng cảm.
Sự áy náy ấy lên đến đỉnh điểm khi Lý Tinh cứu không thành và qua đời.
Sau này tôi đã xem đoạn video ghi lại vụ tai nạn: năm sáu người băng qua đường, Lý Tinh và Lâm Tiểu Nhã — em gái Lâm Tiêu Dương — đi ở giữa. Đột nhiên một chiếc xe tải mất lái lao qua đèn đỏ.
Lý Tinh đẩy mạnh Lâm Tiểu Nhã, cô ấy loạng choạng ngã vào khu vực an toàn, chỉ bị thương nhẹ. Còn anh ta bị đâm bay xa vài mét, một người đàn ông khác cũng bị đâm nặng.
Gia đình Lâm Tiêu Dương vì thế mà tin chắc Lý Tinh là ân nhân cứu mạng.
Trùng hợp thay, Lâm Tiêu Dương và Lý Tinh cùng tuổi, còn tôi và Lâm Tiểu Nhã cũng bằng tuổi. Một sự trùng hợp khiến vụ tai nạn càng nhuốm màu bi thương.
Tôi không định vạch trần sự hiểu lầm này. Lý Tinh chỉ đơn thuần đẩy người chắn đường ra, hoàn toàn là phản xạ.
Dù sao đến ch ết anh ta cũng coi như làm được một việc tốt.
Nếu trộn lẫn chút sự thật vào lời nói dối, lời nói dối cũng có thể thành thật.
Thế nên, khi ngồi trên sofa nhà họ Lâm, tôi vừa khóc vừa bịa ra câu chuyện: bố mẹ tôi vay nặng lãi, tôi và anh trai nương tựa vào nhau, phải bỏ học sớm đi làm kiếm sống.
Tôi tuy nghèo nhưng có lòng tự trọng, chỉ nhận tiền bồi thường từ tài xế gây tai nạn, cương quyết từ chối tiền cảm ơn từ nhà họ Lâm.
Khi nước mắt dâng đầy, tôi ngẩng đầu nhìn mẹ Lâm, vẻ mặt tội nghiệp:
"Lâm Tiểu Nhã bằng tuổi cháu, chắc lúc anh trai cháu cứu cô ấy, anh ấy cũng rất vui."
Nước mắt tôi rơi xuống nền đá cẩm thạch sáng bóng, dưới ánh đèn pha lê, từng giọt lấp lánh như sao.
Tôi đang dùng hành động để nói với họ: vì con gái các người, tôi đã mất đi người thân duy nhất.