Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hoa Lan Nở Rộ, Táo Đường Trĩu Quả - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

3


Mẹ Lâm được nuông chiều từ bé, lòng tốt của bà có phần ngây thơ.


Bà ôm lấy tôi, nói muốn nhận tôi làm con nuôi. Với gia đình họ Lâm, nuôi thêm một tôi, thậm chí một trăm đứa như tôi, cũng chẳng khác gì muỗi đậu.

 

Chỉ cần tôi không gây chuyện, nửa đời còn lại của tôi sẽ hưởng vinh hoa phú quý.


Tôi thầm cảm ơn Lý Tinh, quyết định sau này ngày lễ ngày Tết sẽ đốt cho anh ta nhiều vàng mã hơn.

 

Tôi rất biết quan sát nét mặt, tuy Lâm Tiêu Dương và cha anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn tôi vẫn có phần đề phòng.


Nhà họ không phải gia đình bình thường, bỗng dưng có thêm một cô con gái nuôi, sẽ kéo theo nhiều rắc rối.


Cha Lâm là người kinh doanh, ông ta đâu dễ để mình vướng thêm phiền phức.

 

Tôi lập tức từ chối lời đề nghị nhận nuôi.


Tôi lau nước mắt, nói nếu vậy thì hành động nghĩa hiệp của anh tôi sẽ mất đi ý nghĩa thuần túy.


Nhưng dù sao, việc Lý Tinh hy sinh mạng sống để cứu người là sự thật. Nếu họ không xử lý ổn thỏa, dư luận cũng sẽ dậy sóng.

 

Tôi đưa ra một giải pháp đôi bên cùng có lợi:


Tôi biết làm việc nhà, chăm hoa, dắt chó đi dạo, có thể ở lại nhà họ với tư cách trợ lý quản gia.


Tôi cũng cần một nơi nương thân và hy vọng họ có thể giúp tôi giải quyết đống nợ cũ còn lại.

 

Cha Lâm đồng ý ngay.


Việc tôi thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình, ngược lại còn khiến ông ta hài lòng.


Ông ta sợ nhất những kẻ tỏ ra không cầu xin gì.

 

Vậy là tôi sống ở nhà họ Lâm, danh nghĩa là trợ lý quản gia, nhưng thực tế chẳng ai bắt tôi làm gì cả.


Lâm Tiểu Nhã và mẹ cô ấy quá mức hiền lành, coi tôi như em gái thật sự.


Quần áo, túi xách, giày dép mới nhất, cô ấy có gì cũng mua cho tôi một phần.


Mẹ Lâm thì ngày nào cũng cho người hầm tổ yến cao cấp, cho tôi uống a giao hảo hạng, tuần nào cũng dẫn đi chăm sóc da ở hội quán cao cấp.


Vốn dĩ tôi cũng không tệ, không thì bố tôi đã chẳng nảy sinh ý đồ xấu xa.


Bị họ ra sức chăm bẵm như vậy, chưa tới nửa năm, tôi từ một con vịt xấu xí biến thành thiên nga trắng.

 

Lâm Tiêu Dương vẫn là dáng vẻ công tử nhã nhặn như trước, dù tôi có xấu hay đẹp, anh ấy vẫn đối xử với tôi như vậy.


Tôi đương nhiên không mê mẩn cuộc sống xa hoa này.


Nó quá mong manh, khiến tôi lúc nào cũng sợ giấc mộng tan vỡ.


Tôi tìm đến Lâm Tiêu Dương, nói muốn học hành.

 

Tôi đã hai mươi tuổi, quay lại học cấp ba không thích hợp.


Anh ấy liền thuê gia sư riêng cho tôi, còn đăng ký cho tôi lớp học kinh doanh.

 

Tôi rất biết điều, cực kỳ biết chừng mực.


Khi có khách tới chơi, tôi hoặc ra ngoài hoặc lẳng lặng ở lì trong phòng, làm một người tàng hình chuẩn mực.


Chính sự hiểu chuyện này khiến tôi được thêm nhiều thiện cảm.

 

Được phép rồi, tôi trồng một mảnh vườn nhỏ ở góc phía nam khu vườn.


Không phải cố ý tạo hình tượng gì cả, mà là tôi thật sự nhớ bà Triệu.


Những hạt giống ớt và tỏi đó đều là do tôi và bà ấy lưu lại.

 

Tôi không ngờ, góc tưởng như kín đáo ấy lại chỉ cách vườn lan của Lâm Tiêu Dương một bức vách.


Giữa hai vườn có mấy chậu cây lá to chắn tầm mắt.

 

Có thể là do sâu bọ từ ớt hoặc mùi quá nồng, đến ngày tôi được mùa thì vườn lan của Lâm Tiêu Dương đã ch ết hơn nửa.


Khi tôi phát hiện ra thì đã muộn.

 

Lâm Tiêu Dương từ bệnh viện về, tôi ỉu xìu đứng trước mặt nhận lỗi.


Anh nhìn vườn lan, day trán, chỉ nói: "Không sao."


Ngay sau đó anh lặng lẽ chuyển toàn bộ lan sang chỗ khác, tránh xa vườn ớt của tôi.

 

Tôi hiếm khi thấy anh như vậy, chắc anh buồn lắm.

 

Bữa tối hôm đó, đầu bếp còn dùng ớt tôi trồng để nấu ăn, Lâm Tiêu Dương ăn mà mặt đầy vẻ nhẫn nhịn.


Vườn lan quý giá, thời gian dưỡng lan cực kỳ lâu, tôi không thể mua bù ngay.

 

Ăn xong, tôi lái xe đi một vòng, mua đầy đủ vật liệu thủ công như đan lát, nỉ len, hạt dẻo, đất sét.


Suốt đêm làm hơn chục chậu hoa lan "bất tử" cho anh.

 

Sáng hôm sau, anh mở cửa liền thấy tôi ngồi chồm hổm trước cửa.


Tôi ôm cái giỏ to, mắt thâm quầng, lảo đảo đứng dậy đưa cho anh.

 

Lâm Tiêu Dương nhìn giỏ lan ngơ ngác mất mấy giây, rồi mới đón lấy.


"Tai sao tay em thế này?"


"À, không sao đâu."


Tôi vội giấu tay ra sau lưng.


Trong lúc làm thủ công, tôi lơ đãng để bàn tay bị bàn ủi nóng phỏng lên hai cái bọng nước.

 

Lâm Tiêu Dương dắt tôi vào phòng, lấy hộp thuốc ra bôi thuốc cho tôi.


Anh đặt chậu lan nỉ len lên tủ đầu giường, thay vật trang trí pha lê trên bàn bằng đồ tôi làm.


Chỉ trong mấy phút, cả căn phòng anh ngập tràn những bông lan màu mè vụng về.


Nhưng anh vẫn trân trọng bày biện ở những chỗ dễ thấy nhất.

 

Cuối cùng, anh treo móc khóa hoa lan lên cùng chùm chìa khóa xe.


"Tha thứ cho em rồi."


Giọng anh mang theo chút bất mãn nhưng cũng đầy vui vẻ:


"Còn sớm lắm, về ngủ thêm đi. Anh bảo Chu Dịch chiều mới tới dạy em."

 

Chu Dịch là đàn em của Lâm Tiêu Dương, một trong những gia sư dạy tôi.


Cô ấy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nhiệt tình lắm chuyện.


Chỉ là cô ấy luôn trêu chọc tôi và Lâm Tiêu Dương có quan hệ "mờ ám".

 

"Em và anh Lâm có gì thế? Đừng giấu nha, trâu bò quá đó chị em ơi!"


Tôi mệt muốn ch ết, chẳng buồn đáp lại.

 

Chu Dịch vừa kiểm tra bài, vừa luyên thuyên kể chuyện Lâm Tiêu Dương:


"Anh Lâm đó, bề ngoài dễ gần nhưng thực ra không thích kết giao. Anh ấy nguyên tắc lắm, ai đụng vào giới hạn là xong đời."

 

Nghe tới "giới hạn", tôi bật tỉnh.


"Hả? Giới hạn gì vậy?"

 

"Anh ấy ghét nhất bị lừa dối. À còn nữa, anh ấy cực kỳ quý vườn lan."

 

Tôi lập tức tỉnh táo hoàn toàn.


Tôi từ đầu tới cuối đều đang lừa anh ấy.

 

4


Để tránh lúc bị vạch mặt không ch ết quá thảm, tôi càng cố gắng lấy lòng anh ấy.


Anh về nhà, tôi ra đón.


Anh đọc sách, tôi đưa trà trái cây.


Anh gặp chuyện bực mình, tôi kể chuyện cười.

 

Tôi dốc hết vốn liếng lấy lòng khách hàng, đem ra dùng hết với anh.

 

Một thời gian sau, Lâm Tiêu Dương kiểm tra việc học của tôi, rồi giới thiệu tôi vào công ty bạn anh làm nhân viên văn phòng.


Đây là lần đầu tiên tôi được vào một công ty chính quy lớn như vậy.

 

Biết đồng nghiệp đều học vấn cao, tôi cẩn trọng từng chút, nỗ lực làm việc.


Tôi không nhắc gì đến nhà họ Lâm, cũng không hề tỏ vẻ quen biết người quyền thế.

 

Tôi hòa đồng với mọi người, chăm chỉ giúp đỡ việc vặt, nhưng tuyệt đối không kết bạn thân.


Tôi sợ một khi thân thiết, người ta sẽ nhận ra bộ não trống rỗng và tâm hồn nhỏ bé của tôi.

 

Dù gia đình họ Lâm có đổ bao nhiêu tiền lên người tôi, tôi vẫn là đứa bé từng lang thang ngoài phố.

 

Tháng đầu đi làm, tôi nhận được bảy nghìn tệ lương.


Tôi muốn mua quà tặng từng người trong nhà.


Nhà họ Lâm chẳng thiếu gì, nên tâm ý mới là quan trọng nhất.

 

Tôi mua son CL màu trầm sang trọng cho mẹ Lâm, hợp với khí chất quý phái của bà.


Nghe nói ba Lâm thích giày thủ công, tôi học theo kỹ thuật cũ của quê hương, làm cho cha Lâm đôi giày vải đế ngàn lớp.


Còn với Lâm Tiểu Nhã, tôi dậy từ ba giờ sáng, đi xếp hàng mua chuỗi hạt Phật linh thiêng nổi tiếng mà cô ấy thích, còn bỏ tiền xin thêm viên thạch anh hồng đã được khai quang.

 

Còn Lâm Tiêu Dương...


Tôi bối rối mãi, cuối cùng quyết định tặng anh một bức thư tay.


Viết rồi lại viết, không sao dừng lại được.


Trong bức thư dài tám ngàn chữ đó, lần đầu tiên tôi kể thật lòng về bản thân mình.

 

Tôi có một cảm giác ỷ lại không thể gọi thành tên đối với Lâm Tiêu Dương.


Lá thư đó đã bộc lộ trọn vẹn những tâm sự thiếu nữ nửa muốn nói nửa muốn giấu của tôi, nhưng tôi rất biết tiết chế, khéo léo gói ghém nó thành lòng biết ơn.


Tối hôm đó sau bữa ăn, tôi mang quà ra tặng họ, một lần nữa trang trọng bày tỏ lòng cảm kích.


Ngay cả cha Lâm cũng có chút xúc động, liên tục khen tôi là đứa trẻ ngoan.

 

Lâm Tiêu Dương, sau khi biết được phần nào bí mật khó nói của tôi, lại càng quan tâm tới tôi hơn.


Anh từng du học Pháp, nói tiếng Pháp cực kỳ lưu loát, giọng trầm khàn đầy mê hoặc.


Tôi nài nỉ anh dạy tôi.


Anh không từ chối, dù công việc bận rộn nhưng vẫn tranh thủ mỗi tối dành thời gian cho tôi.

 

Câu tiếng Pháp đầu tiên anh dạy tôi là: "Cinq tests pour les marqueurs tumoraux."


Anh đọc một lần, tôi đọc theo một lần, bập bẹ mãi mới trôi chảy.


Tôi hỏi anh ý nghĩa, nghe dài thế, không giống kiểu "xin chào", "cảm ơn" đơn giản.

 

Lâm Tiêu Dương mỉm cười, ánh mắt anh khi nhìn tôi đầy dịu dàng.


Anh xoa đầu tôi, đáp:


"Câu đó dịch ra tiếng Trung là: năm xét nghiệm dấu ấn khối u."

 

Mặt tôi đỏ bừng, vứt bút đứng dậy giả vờ muốn đánh anh.


Nhưng vừa nhấc chân, mất thăng bằng, tôi ngã nhào xuống.


Lâm Tiêu Dương nhanh tay kéo tôi lại, kết quả là cả hai cùng ngã, tôi đè thẳng lên người anh.

 

Thảm lông dưới sàn dày, không bị thương, nhưng tư thế này thực sự quá ám muội.


Lâm Tiêu Dương khẽ rên một tiếng, cả không gian bỗng như đóng băng, chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch.

 

Tôi bối rối, hoàn toàn không ngờ sự việc thành ra thế này.


Tôi chỉ muốn dựa gần anh hơn chút nữa, chứ đâu ngờ lại lúng túng thế này.

 

Tôi vội chống tay lên vai anh ngồi dậy, nhưng động tác này lại càng khiến tình hình thêm khó xử.


Gần đây Lâm Tiểu Nhã mê mẩn phong cách hot girl Mỹ, kéo tôi cùng diện đồ theo kiểu đó: áo ngắn, váy cũng ngắn.


Hôm nay tôi mặc một chiếc áo thun ôm sát ngắn cũn và váy xếp ly màu nâu đậm, váy chỉ dài quá gối hai gang tay.

 

Tôi ngồi dạng chân trên bụng dưới của Lâm Tiêu Dương, áo bị kéo lên, lộ gần hết eo, váy cũng dồn lên tận đùi.


Lâm Tiêu Dương quay đầu đi, nhưng vành tai đỏ bừng, lồng ngực khẽ run, rõ ràng đã không thể giấu nổi tâm trạng.

 

Tôi vội vàng bò dậy, chạy trốn khỏi thư phòng, chui thẳng vào chăn.


Tôi đương nhiên thích anh, bởi anh xứng đáng được ca ngợi bằng mọi từ đẹp đẽ trên đời.


Nhưng tôi chưa bao giờ dám vọng tưởng.

 

Anh là vầng trăng sáng treo cao trên trời.


Tôi chỉ là cành cây mục nát lấm lem bùn đất.


Ánh trăng đã chiếu xuống người tôi, đó đã là ân huệ.


Tôi sao dám kéo ánh trăng vào bùn?

 

Tôi làm tất cả chỉ vì muốn nhà họ Lâm thêm gắn bó với tôi, để cuộc sống sau này có nơi nương tựa.

 

Tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ hỗn loạn của tôi.


Tôi giả vờ không nghe, nhưng người ngoài cửa rất kiên nhẫn, gõ ba tiếng rồi đợi, gõ tiếp ba tiếng, quyết không bỏ cuộc.

 

Tôi đành mở cửa, thấy Lâm Tiêu Dương đứng ngoài.


Anh sải bước vào, ép tôi lùi mãi đến khi ngồi phịch xuống sofa.


Anh cũng kéo một chiếc ghế ngồi đối diện tôi.

 

Vành tai anh còn đỏ, anh khẽ ho hai tiếng, rồi nhìn tôi đắm đuối:


"Chân Chân, làm bạn gái anh nhé."

Loading...