Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hoa Lan Nở Rộ, Táo Đường Trĩu Quả - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Họ làm từ thiện nhiều năm, cứu một người hay cứu hai người cũng thế.


Vì vậy, họ thuận theo mong muốn của tôi, thành toàn cho tôi.

 

Tôi tuy có chút mưu mô, nhưng cũng chỉ là những trò vặt.


Trái lại, sự nhún nhường, cẩn trọng của tôi lại khiến nhà họ Lâm thêm phần yêu thương thật lòng.

 

Sự việc ầm ĩ lần này, đương nhiên khiến cha Lâm đích thân ra mặt.

 

Trên đường tới nhà hàng, tôi nghĩ mãi — ông sẽ làm gì?


Đưa cho tôi năm trăm vạn để tôi biến mất? Hay sỉ nhục tôi là đứa phản bội?

 

Nhưng ông chẳng mắng nhiếc, cũng chẳng đưa tiền đuổi tôi.


Ông chỉ nhẹ nhàng, như một người cha, để tôi đối diện với sự chênh lệch giữa tôi và Lâm Tiêu Dương.

 

Ông nói:


"Mộng Chân, con nghĩ mình xứng đáng làm nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lâm sao? Về học vấn, giáo dưỡng, năng lực, con có điểm nào xứng với Tiêu Dương không? Con có chút khôn ngoan, chúng ta cũng thích con. Nhưng nhà họ Lâm không cần một nàng dâu chỉ biết lấy lòng người khác."

 

Cuối cùng, tôi không cãi nổi câu nào, chỉ có thể chật vật bỏ đi.

 

Tôi nói với Lâm Tiêu Dương rằng tôi muốn về nhà, về căn nhà nhỏ ở Giang Thành.


Anh lái xe đưa tôi về.

 

Căn nhà cũ giờ đã có người khác trông nom.


Tôi đứng ngoài cổng, nhìn hai cây táo trĩu quả, thì thầm với anh:


"Hồi đó em hái táo từ cây này mang cho anh đó."


"Ngọt lắm." Anh đáp.

 

Tôi mua hoa, mua lễ vật, đến trước mộ bà Triệu lau sạch bia mộ phủ bụi.


Những ký ức tôi từng cố giấu giếm, giờ lần lượt phơi bày.


Nhưng tôi không cảm thấy xấu hổ, cũng không thấy Lâm Tiêu Dương tức giận.

 

Tôi ngồi bệt xuống đất, dựa vào mộ bà Triệu, vừa kể vừa khóc nức nở.


Lâm Tiêu Dương lặng lẽ ở bên, không rời.

 

Tôi không có chỗ để đi, anh đưa tôi tới khách sạn Khải Minh.


Đó là nơi tôi từng rất thích, chỉ vì nó đủ cao cấp, đủ ấm áp.


Quản lý khách sạn năm xưa còn nhớ tôi, chỉ cười lịch sự, không nhắc gì chuyện cũ.

 

Tôi đứng bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn đêm Giang Thành, cảm giác như cả thế giới rộng mở trước mắt.


Tôi quay đầu lại, nói với Lâm Tiêu Dương:


"Chúng ta quen nhau trong hoàn cảnh không cân bằng. Em không rõ mình yêu anh, hay yêu việc anh cứu rỗi em. Em vĩnh viễn không thể yêu anh một cách bình đẳng. Em biết ơn nhà họ Lâm, biết ơn anh đã cho em cơ hội tái sinh. Nhưng nếu em cứ vậy mà hưởng thụ tất cả những điều vốn không thuộc về mình, em sẽ áy náy cả đời."

 

7


Tôi rời khỏi Dương Thị.


Tôi nói với anh: Tôi muốn học cách yêu bản thân trước, rồi mới yêu anh.

 

Những thầy cô mà Lâm Tiêu Dương tìm cho tôi đều rất giỏi.


Tôi học được không nhiều, nhưng đủ dùng.


Tôi tìm việc trong ngành sales, chỉ xét năng lực, không cần bằng cấp.

 

Chu Dịch và Lâm Tiểu Nhã thường xuyên nhắn tin trò chuyện với tôi.


Từ họ, tôi biết thêm nhiều chuyện về Lâm Tiêu Dương.

 

Anh từ chối mọi cuộc xem mắt, cãi nhau với cha mình rồi dọn khỏi biệt thự, mang theo tất cả những món đồ tôi từng tặng.

 

Ngày sinh nhật tôi, anh xuất hiện, ở bên tôi cả ngày, rồi bay chuyến đêm về làm việc tiếp.


Chỉ để dành trọn một ngày cho tôi, anh đã phải làm đêm liên tục nhiều ngày.

 

Mỗi khi tôi đăng gì đó lên mạng xã hội, anh đều lặng lẽ theo dõi.


Mỗi bước tiến bộ của tôi, anh đều âm thầm ăn mừng bằng bánh kem nhỏ.

 

Anh nhiều lần đến thành phố tôi ở, có lần gặp tôi, có lần chỉ lặng lẽ rời đi.


Anh thậm chí từng nghĩ tới việc từ bỏ nghề bác sĩ, để kế thừa sự nghiệp gia đình, chỉ để được ở bên tôi.

 

Công ty tôi nhờ bắt kịp xu thế, phát triển rất nhanh.


Tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc với dự án lớn.


Một lần, công ty nhận được cơ hội hợp tác với chi nhánh nhà họ Lâm.


Tôi xin được chỉ làm phương án, không tiếp xúc đối tác, sợ liên lụy tình riêng.

 

Nhưng sếp tôi từ chối, bắt tôi theo sát toàn bộ dự án.

 

Tôi không ngờ cha Lâm sẽ đích thân tham gia buổi họp.


Trước mặt mọi người, chúng tôi coi như không quen biết.

 

Áp lực rất lớn, nhưng tôi gắng gượng trình bày xong phương án.


Dù dốc hết sức, vẫn không thắng nổi công ty đối thủ.

 

Không lâu sau, chúng tôi bất ngờ nhận được thông báo — dự án chia làm đôi, họ chiếm 65%, chúng tôi 35%.

 

Ngày ký hợp đồng, tôi lại gặp cha Lâm.


Không còn người ngoài, ông vỗ vai tôi, lần đầu tiên nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng:


"Con giỏi hơn ta tưởng. Có thời gian, về nhà chơi nhé."

 

Cuối năm, tôi quay lại Dương Thị.


Ngày tuyết đầu mùa rơi, Lâm Tiêu Dương cầm ô đợi tôi ở ngoài ga.

 

Trên chìa khóa xe anh, móc khóa hoa lan tôi làm năm nào đã bạc màu, sờn góc.

 

Năm thứ ba rời xa anh, tôi cuối cùng cũng trở thành nhân viên xuất sắc nhất.

 

Sau khi ký được hợp đồng lớn, tôi được thưởng khoản tiền lớn và nghỉ năm ngày.


Tôi đăng ký tham gia một chuyến leo núi.

 

Đứng trên đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn thiên hạ, tôi chỉ nghĩ: khung cảnh đẹp thế này, nên chia sẻ cùng Lâm Tiêu Dương.

 

Về lại thành phố, tôi chuẩn bị xin nghỉ việc để về bên anh.


Nhưng chưa kịp nộp đơn, đã nhận được thông báo thuyên chuyển: sếp mở chi nhánh mới tại Dương Thị, điều tôi về quản lý.

 

Tôi không báo trước với anh, lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ.

 

Ngày đầu tiên về lại Dương Thị, tôi đặt hẹn khám bệnh, lấy tên đồng nghiệp để đăng ký lịch của anh vào giờ tan ca.

 

Tôi đẩy hộp thuốc tới trước mặt anh.


"Chúng tôi không nhận tiếp thị thuốc, mời cô..."

 

Anh ngẩng đầu, ánh mắt hai chúng tôi giao nhau.


Anh im lặng cất hộp thuốc vào ngăn kéo.

 

Tôi đợi anh tan làm.


Anh thu dọn đồ đạc, bước ra ngoài.

 

Tôi hỏi:


"Nếu bây giờ em đáp lại lời tỏ tình của anh ba năm trước, có quá muộn không?"

 

Anh ôm chặt tôi vào lòng, nói:


"Ước mơ của anh cuối cùng cũng thành hiện thực."

 

Tôi hỏi vì sao mọi người gọi tôi là "Mộng Chân", còn anh chỉ gọi "Chân Chân".


Anh lấy điện thoại, mở bức thư tôi từng viết — có một câu: "Anh là giấc mơ đẹp nhất em từng có."

 

Anh mỉm cười, ôm lấy tôi:


"Chân Chân, anh không phải giấc mơ của em. Anh thật sự ở đây, bên em."

 

Cuối cùng, cũng coi như tỉnh mộng, hóa mộng thành thật.

 

(Hoàn) 

 

Loading...