Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hoa Lan Nở Rộ, Táo Đường Trĩu Quả - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Đầu óc tôi trống rỗng, ngơ ngác suốt một lúc lâu, lâu đến nỗi ánh mắt nóng bỏng của anh dần nguội lạnh.


Tôi lắp bắp nói:


"Em... em đương nhiên thích anh. Nhưng anh tốt quá, tốt đến mức em cảm thấy không chân thực. Cho em chút thời gian... được không?"

 

Lâm Tiêu Dương gật đầu đồng ý, nhưng từ đó anh càng đối xử với tôi thân mật hơn.


Sự thân mật này rất nhanh khiến cha Lâm để ý.

 

5


Ông ấy đương nhiên không thể chấp nhận.


Một khi động đến giới hạn của ông, bao nhiêu ân tình cũng tan thành mây khói.

 

Ông gọi tôi nói chuyện, lời ít ý nhiều nhưng ý tứ đầy đủ.


Tôi hiểu ngay, trước khi mọi chuyện vỡ lở, tôi lấy cớ nói công ty xa nhà, muốn ra ngoài ở riêng.


Còn thêm rằng gần đây có một nam sinh đang theo đuổi tôi, tôi cũng có chút cảm tình, muốn nhờ chú có dịp giúp tôi xem xét.

 

Thấy tôi hiểu chuyện, cha Lâm không những không trách mà còn mua cho tôi một căn hộ gần công ty, nói để tôi có cơ hội phát triển tình cảm.


Nếu thật lòng đến với nhau, ông sẽ chuẩn bị sính lễ hậu hĩnh.

 

Ngày tôi dọn đi, Lâm Tiêu Dương không đi làm.


Anh dựa vào khung cửa nhìn tôi từng chút thu dọn hành lý.


Khi tôi xếp gần xong, anh đột nhiên đá bật vali, kéo tay tôi áp xuống giường.

 

Những nụ hôn dồn dập trút xuống, Lâm Tiêu Dương mất đi vẻ trầm tĩnh nho nhã thường ngày, như con thú bị dồn đến bước đường cùng.


Tôi không chống cự, cũng không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

 

Anh sững người, rồi lúng túng buông tôi ra.


Tôi đứng dậy, khóa trái cửa, cởi áo khoác, chỉ còn lại áo ba lỗ và quần short.


"Anh muốn phát tiết, thì ngủ với em đi. Em sẽ không nói cho ai biết, cũng sẽ không dây dưa."

 

Lâm Tiêu Dương nắm chặt tay, mu bàn tay nổi gân xanh.


Thấy anh không động đậy, tôi mặc lại áo khoác, hỏi:


"Không có chuyện gì nữa, em thu dọn tiếp được chứ?"

 

Anh cười lạnh, bóp cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu lên.


"Lý Mộng Chân, em đúng là biết điều."


Nói rồi, anh hất cửa bỏ đi.

 

Cằm đau, môi đau, tim cũng đau.


Nhưng tôi vẫn lặng lẽ thu dọn hành lý.


Tài xế nhà họ Lâm còn đang đợi dưới nhà.


Tôi phải rời đi hôm nay.

 

Anh ấy sẽ không bao giờ hiểu được:


Đối với tôi, một cuộc sống ổn định, không bị ai điều khiển, không phải cúi đầu sợ hãi — quý giá đến mức nào.

 

Tôi không nói dối.


Công ty có nhiều người theo đuổi tôi, trong đó có Tiêu Viễn.

 

Trong đám người ấy, anh không xuất sắc nhất về ngoại hình hay gia thế, nhưng tính cách ôn hòa, nhẫn nại, tự mình lập nghiệp sau khi tốt nghiệp trường danh tiếng.


Anh không tặng tôi đồ hiệu, chỉ mỗi sáng đem đồ ăn sáng tới.


Anh không đưa tôi đi tiệc tùng xa hoa, chỉ sợ tôi mang giày cao gót bị đau chân.

 

Điều quan trọng nhất:


Tiêu Viễn có hoàn cảnh đơn giản.


Từ nhỏ sống với mẹ, mẹ mất từ năm năm trước.


Tôi vốn rất sợ ràng buộc gia đình.

 

Những năm qua, với tài sản nhà họ Lâm tặng, cộng thêm mạng lưới và kỹ năng tôi xây dựng, tôi đã đủ sức tự lo cho mình.

 

Tôi quen Tiêu Viễn hơn hai tháng.


Anh điềm đạm, dù tôi thỉnh thoảng nói dối hay hành xử kỳ quặc, anh vẫn bao dung.

 

Tôi muốn một tình yêu bình dị, bền bỉ như dòng nước nhỏ, Tiêu Viễn chính là lựa chọn tốt nhất.


Yêu hay không yêu, đối với tôi, không còn quan trọng.

 

Tôi thành thật với Tiêu Viễn về suy nghĩ ấy.


Anh chỉ mỉm cười, nói:


"Mộng Chân, không sao cả. Em cho anh cơ hội đã là món quà lớn nhất rồi. Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, cũng sẽ chờ em yêu lại."

 

Chúng tôi trở thành người yêu.


Cùng mời gia đình họ Lâm đi ăn.


Lâm Tiêu Dương suốt bữa chỉ lặng lẽ uống rượu.

 

Lúc tôi đi vệ sinh, vừa ra đã bị kéo vào một căn phòng tối.


Mùi hương quen thuộc khiến tôi không vùng vẫy.

 

"Em thực sự không bước về phía anh chút nào sao?"


"Em nghe không hiểu. Anh là anh trai em. Mọi người còn đang đợi, xin anh... đừng làm loạn."

 

Giọt nước mắt chưa rơi của tôi khiến Lâm Tiêu Dương buông tay.


Anh về phòng trước.

 

Ngày tháng bên Tiêu Viễn bình yên, anh luôn giữ khoảng cách vừa đủ, chỉ nắm tay, ôm tôi.

 

Tôi biết ơn sự kiên nhẫn đó, cố thuyết phục bản thân đã buông bỏ Lâm Tiêu Dương.

 

Nhưng số phận không buông tha tôi.


Ngay cả khi tôi cố gắng giữ mình thấp bé nhất, vẫn bị bố mẹ ruột tìm ra.

 

Họ chặn tôi trước cổng khu chung cư, đòi tiền, đòi nhà.


Chửi rủa tôi độc ác, đổi mạng anh trai lấy phú quý.

 

Tôi hoảng loạn bỏ chạy, bảo vệ ngăn họ lại.


Họ không gặp được tôi, bèn đi tìm nhà họ Lâm.


Nhưng Lâm gia đã ra nước ngoài du lịch.

 

Thất bại, họ quay sang tìm Tiêu Viễn.


Dùng nước mắt kể khổ, vu khống tôi.


Tiêu Viễn không tin, còn dọa báo cảnh sát.

 

Họ không bỏ cuộc, kéo tới công ty tôi, giăng băng rôn:


"Lý Mộng Chân máu lạnh cướp mạng anh trai."

 

Chưa hết, còn bịa chuyện, vẽ thành tiểu thuyết bi kịch.

 

Tiêu Viễn chưa từng trải qua chuyện này, câm nín tức giận gọi cảnh sát.

 

Ở đồn, mọi chuyện phơi bày.


Tôi như bị lột trần trước ánh mắt thiên hạ.

 

Không nhớ rõ kết thúc thế nào, chỉ nhớ Tiêu Viễn ôm tôi ra khỏi đồn.


Anh nhiều lần muốn nói, cuối cùng chẳng thốt được gì.

 

Về nhà, tôi nhận được tin nhắn chia tay:


"Mộng Chân, xin lỗi. Anh chỉ là người bình thường. Chuyện này vượt quá sức chịu đựng của anh. Em là cô gái tốt, anh biết em cũng là nạn nhân. Nhưng... anh chịu không nổi. Chúng ta kết thúc thôi. Nếu sau này em cần giúp, anh vẫn sẽ giúp em với tư cách bạn bè."

 

Tôi trả lời:


"Xin lỗi vì đã kéo anh vào cơn ác mộng này."

 

Quả nhiên, sống an ổn lâu ngày, tôi lại ảo tưởng mình có thể yêu đương.

 

Tôi nhốt mình trong nhà, không ăn uống.


Bố mẹ tôi kéo băng rôn ngồi đối diện cổng khu chung cư.


Quản lý khu không can thiệp được.


Nhóm cư dân xôn xao bàn tán.

 

Ban đầu còn nể nang, về sau càng ngày càng lộ liễu.


Họ thậm chí kiếm được loa phóng thanh, thay nhau kể khổ.

 

Tôi bên bờ sụp đổ.

 

6
Tôi đứng dậy, choáng váng vì lâu ngày không ăn.


Chống tay lên bàn chờ hết choáng, rồi vào nhà tắm tắm nước lạnh, thay quần áo ra ngoài.

 

Tôi đi đến trước mặt họ, mặt không biểu cảm:


"Muốn tiền, muốn nhà, đúng không? Đi theo tôi."

 

Bọn họ mừng rỡ bò dậy, như thể vừa thắng trận.

 

"Sớm như vậy sao không nghĩ tới? Chúng tao là bố mẹ mày, chuyện này cả đời mày cũng không thay đổi được! Làm con sao có thể bất hiếu với cha mẹ?"


Họ theo tôi vào nhà, mắt đảo liên tục đánh giá khắp nơi.


"Chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Nhà đó đối xử với mày tốt thật. Đừng quên, tất cả những thứ này là đổi bằng mạng của con trai tao đấy!"


"Đồ vô ơn! Sống sung sướng như vậy, sao không nghĩ tới bố mẹ một chút?"


Hắn ngồi phịch xuống ghế sofa, vặn vẹo tìm tư thế thoải mái, rồi thản nhiên gác chân lên bàn trà.


"Chậc chậc, đồ ngon đồ tốt của mày cũng không ít nhỉ."


Bà ta xé túi thuốc bổ của tôi, bốc một nắm nhét vào miệng nhai.

 

Tôi mặc kệ họ làm loạn căn nhà này.


Họ nói đúng, tôi cao thượng hơn họ được bao nhiêu? Tôi cũng chỉ là một tên trộm đáng xấu hổ mà thôi.

 

"Tôi đi nấu cơm."


Tôi lặng lẽ bước vào bếp, máy móc làm vài món đơn giản.


Rồi tôi lôi lọ thuốc ngủ từ tủ ra, nghiền nát, rắc hết vào đồ ăn.

 

Ch ết hết đi, giải thoát hết đi, đừng ai sống sót nữa.

 

Có lẽ đã lâu lắm rồi họ chưa được ăn một bữa đàng hoàng.


Bọn họ ăn ngấu nghiến, cãi nhau ầm ĩ vì giành một con bào ngư, mà không hề mảy may nghi ngờ.

 

Ăn uống no say, hai người ném đống hỗn độn lại phòng khách, rồi ôm nhau lăn lên giường trong phòng ngủ chính của tôi.

 

Tôi nhìn đồng hồ, ước lượng thời gian thuốc phát tác, rồi vào phòng.


Hai kẻ đó đã ngủ say như ch ết.

 

Tôi vào bếp, lấy ra một con dao lọc xương.


Khi còn đang lưỡng lự xem ra tay với ai trước, thì Lâm Tiêu Dương phá cửa xông vào.

 

Gương mặt anh tràn đầy lo lắng, giọng nói run lên:


"Chân Chân, đừng xúc động. Loại người như vậy không đáng để em hủy hoại cuộc đời mình. Giao cho anh, để anh giải quyết, được không?"

 

Nhân lúc tôi hoảng thần, anh từ từ tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy tôi, nhẹ nhàng giật con dao trong tay tôi rồi ném xuống đất.

 

Tôi rúc trong vòng tay anh — vòng tay ấm áp, đầy cảm giác an toàn — tất cả sự mỏi mệt như vỡ òa.

 

Lâm Tiêu Dương nắm tay tôi dẫn ra ngoài.


Lúc này tôi mới thấy chiếc vali ở phòng khách và chìa khóa còn cắm trên cửa.

 

Căn hộ này do nhà họ Lâm mua cho tôi, nên anh có chìa khóa cũng không lạ.


Anh mở cánh cửa căn hộ đối diện, tôi mới vỡ lẽ — thì ra anh chính là người hàng xóm chưa từng lộ mặt kia.

 

Lâm Tiêu Dương bế tôi vào phòng ngủ, đặt lên giường.


"Em mệt rồi, ngủ một giấc đi. Anh xử lý chuyện này, sẽ mất chút thời gian. Nhưng anh hứa, từ nay về sau bọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Ngoan, đừng làm chuyện dại dột."

 

Đầu óc tôi vẫn rối loạn, chỉ mơ hồ gật đầu nghe theo.

 

Anh vẫn chưa yên tâm, vào bếp rót cho tôi ly sữa nóng, nhìn tôi uống hết mới thôi.


Anh bật máy khuếch tán tinh dầu, đắp kín chăn cho tôi.


"Ngủ dậy mà anh chưa về thì gọi điện cho anh."

 

Trước khi đi, Lâm Tiêu Dương còn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi.

 

Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi thấy anh đang ngồi trên sofa gần đó, mắt thâm quầng, rõ ràng cả đêm chưa ngủ.


Tôi chợt nhớ đến tấm ảnh anh từng gửi cho tôi để chứng minh thân phận.

 

Thấy tôi tỉnh, Lâm Tiêu Dương tiến lại ôm chầm lấy tôi, xoa đầu tôi, giọng trầm ấm:


"Mọi chuyện xong rồi, Chân Chân. Họ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Em phải bước tiếp."

 

Tôi không hỏi anh giải quyết thế nào, anh cũng không nói.

 

Lâm Tiêu Dương thổ lộ với tôi.


Anh nói:


"Anh yêu em, Chân Chân, anh yêu em. Dù biết em nói dối, biết em từng chơi trò trẻ con, biết cả quá khứ tồi tệ của em, anh vẫn yêu em. Yêu sức sống kiên cường của em, yêu sự ngây thơ từng trải của em."

 

Tôi không biết nên đáp lại thế nào.

 

Năm tôi hai mươi tuổi, Lâm Tiêu Dương xuất hiện trong thế giới đen tối của tôi như vị thần cứu thế.


Tôi dùng mọi cách có thể nghĩ ra để níu lấy anh.


Năm tôi hai mươi ba tuổi, anh nói với tôi rằng anh yêu tôi.

 

Anh ôm tôi, kể cho tôi nghe tất cả.


Thì ra, trước khi gặp tôi, anh đã biết rõ mọi chuyện về tôi và gia đình tôi.


Tôi còn ngây thơ đắc ý nghĩ mình đã lừa được họ.

 

Ban đầu, anh thực sự chỉ thương hại tôi, nên không vạch trần, cũng không nói với cha mình.


Nhà họ vốn định cho tôi còn nhiều hơn thế.

Loading...