Hoa nhài nở rộ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:59:28
23.
Đây là thứ ba trong tháng chảy m.á.u cam.
Hoắc Diễm ... bất kể thế nào, vẫn rời .
Chỉ cần thành nhiệm vụ thành công, sẽ thoát khỏi thế giới cốt truyện, về thế giới ban đầu nhận phần thưởng.
Nếu thất bại... sẽ kẹt đây, hệ thống hủy diệt từng chút một cho đến khi biến mất .
rửa mặt, chuẩn bữa trưa mang tới công ty cho Hoắc Diễm.
Trong nhà ăn, tấp nập.
Ai qua cũng đều chào hỏi hai đứa .
cảm thấy tự nhiên:
"Tại nhất định ăn ở đây?"
"Không khí ở đây ."
*Không khí cái gì chứ?*
Phòng việc của rộng 80 mét vuông, cửa sổ sát trần, còn bằng cái nhà ăn ồn ào ư?
ghé sát , khẽ thì thầm:
"Tối nay... hẹn hò nhé?"
"Em đặt khách sạn ."
Yết hầu Hoắc Diễm khẽ động.
"Em giở trò gì nữa đây?"
bĩu môi, giả vờ tiếc nuối:
"Không ? Vậy thôi ... em vốn định…"
"Đi."
Hừm, ngay là sẽ mà.
24.
"Đây chính là khách sạn em đặt ?"
gật đầu:
"Phòng gia đình dành cho trẻ em. Rất hợp với đấy."
Hoắc Diễm định rời , nhưng chặn .
"Anh xem thử mà. Em chuẩn lâu lắm ."
Trong phòng, một bức tường đầy truyện tranh, đĩa game.
Môi khẽ mấp máy:
"Em chuyện từ ?"
"Dì Ngô với em."
"Vẫn là vì cái chỉ nhiệm vụ c.h.ế.t tiệt đó?"
lắc đầu:
"Không, thật lòng em chỉ vui vẻ."
"Bao nhiêu ?"
liếc bảng hệ thống:
"Ba mươi tám phần trăm, gần đây giảm khá nhanh."
bắt chước dáng vẻ một nhân vật anime nữ mà thích, vỗ nhẹ máy chơi game:
"Mau đây nào. Đêm nay, bé con chơi gì cũng !"
Để tìm tuổi thơ, càng chân thực càng .
Đôi mắt Hoắc Diễm thoáng tối sầm:
"Bé con?"
Anh im lặng hồi lâu đó nhếch môi:
"Được thôi, là em đấy... Mẹ kế."
Khoan ... vai trò nhân vật là kế ư?
Không! ý đó mà!
25.
Rốt cuộc, vẫn nhập viện.
Hoắc Diễm mời vô chuyên gia, bác sĩ, nhưng ai cũng lắc đầu bất lực.
Anh suy sụp hẳn.
Không đến công ty, chỉ ngày ngày trong bệnh viện túc trực bên .
"Giang Mạt, đây cũng là trò của em, ?"
mỉm :
"Ừ, chỉ để mềm lòng thôi."
"Xem em thành công ."
Anh cuống cuồng lau m.á.u mũi cho .
Chảy m.á.u quá nhiều, đôi khi chính còn cảm nhận .
giơ tay, thì thào:
"Hoắc Diễm, đừng mà."
"Đã là em cố tình, còn gì."
Mắt đỏ hoe:
"Vậy là dù khởi động bao nhiêu , tính toán bao nhiêu cách... cũng chẳng thể giữ em."
"Hoắc Diễm, vốn dĩ chúng cùng một thế giới."
Giọng khàn đặc:
" ... còn gì để đánh đổi cho sự trở về của em nữa ."
"Anh đây?"
sâu mắt :
"Anh tin em ?"
"Anh hãy để em . Em hứa, em sẽ tìm cách . Lần ... nhất định em sẽ bỏ nữa."
"Bao nhiêu ?"
"Hai mươi phần trăm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-nhai-no-ro/chuong-6.html.]
Mắt đầy giằng xé, bão tố dâng trào.
"Giang Mạt... tin em."
Nụ hôn rơi xuống trán .
" sẽ để em ."
"Vĩnh biệt, Giang Mạt."
26.
Một luồng sáng trắng chói lòa.
Mở mắt , trở về thế giới thật.
Mẹ đang gục bên giường bệnh, .
"Mẹ..."
Cổ họng khô rát, nóng bừng.
Mẹ giật , ngẩng lên, mắt lập tức đỏ hoe.
trở về nhà.
Phần thưởng cho nhiệm vụ , chọn giữ ký ức.
lưu giữ những tháng ngày bên Hoắc Diễm.
Anh đúng: "Lần , chính là bao giờ gặp ."
Sau khi rời khỏi thế giới nhiệm vụ, thể thời gian .
Dù cưỡng ép về, cũng chỉ là một khởi đầu mới.
mơ thấy Hoắc Diễm.
Sau khi rời , vẫn luôn chờ đợi.
Đến năm thứ ba trong thế giới , Hoắc Diễm cuối cùng cũng hiểu : vĩnh viễn sẽ trở .
Anh chọn cách kết thúc.
Trong chiếc bồn tắm chúng từng cùng sử dụng.
Mặt nước tràn qua mũi.
Hoắc Diễm ch.ết vì ngạt nước.
giật tỉnh giấc, thở dốc.
Cảm giác như trái tim ai đó bóp nghẹt.
Nước mắt trào kiểm soát.
Em Xin , Hoắc Diễm.
Em nuốt lời .
27.
"Ai bảo em cẩn thận chứ?"
đẩy xe lăn đưa Giang Trăn bệnh viện.
Cô bé nhăn nhó:
"Rõ ràng là do tông trúng em! Nếu , em gãy xương!"
Bên ngoài khoa ngoại.
nghịch điện thoại trong lúc chờ cô bé băng.
"Biết tin gì ? Bệnh nhân ở phòng VIP hôm tỉnh !"
"Nhiều năm như thế mà tỉnh ?"
"Nhà giàu mà. Nếu là bình thường, chắc bỏ cuộc từ lâu ."
Mấy cô y tá tất bật bàn tán chuyện phiếm.
Bỗng một bé gái kéo tay :
"Chị ơi."
cúi xuống mỉm :
"Sao thế, bé con?"
Cô bé nghiêng đầu, chỉ xa:
"Có trai trai nhờ em đưa cái cho chị."
"Thế tự…"
sững .
Là chiếc dây chuyền mà Hoắc Diễm nắm chặt trong tay lúc ch.ết đuối.
Tim thắt .
"Anh trai đó ?!"
"Công viên... mà hình như khỏe, mấy bước là thở hổn hển."
lao xuống cầu thang.
Ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá, đổ bóng xuống dáng gốc cây.
Chàng trai cúi đầu, gương mặt tái nhợt nhưng toát lên nét lạnh lùng, cao quý.
nín thở, cố kìm nước mắt.
Anh ngước mắt .
Sự lạnh lùng tan biến ngay lập tức, ánh mắt lấp lánh như .
"Mạt Mạt... lâu gặp."
Hoàn văn.