Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hoa Nở Dưới Trăng

Chương 5



16.

Tôi tuyệt đối không bao giờ nghi ngờ Cố Vũ Thư.

Bởi vì khi tôi còn nằm trơ trọi giữa những cụm nấm, chính anh là người đã nhặt tôi ra khỏi hang động tăm tối.

Sau đó ân cần an ủi, dịu dàng chăm sóc cho tôi…

Cho đến khi tôi dần dần có thể đi lại, dần dần có thể tự chăm sóc bản thân.

Trân trọng và yêu thương chính là thứ dinh dưỡng xa xỉ nhất mà anh dành cho tôi.

Và chỉ có khi ở bên cạnh hắn, tôi mới có thể sống như một con người, sống một cách đầy tự trọng và đàng hoàng.

17.

Khi cảm xúc và cơ thể của tôi ổn định trở lại, chúng tôi lại lần nữa bị triệu tập đến đồn công án.

Lần thẩm vấn này, trong phòng còn có một người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo blouse trắng, tóc búi cao, trông vô cùng trí thức.

Cảnh sát bên cạnh giải thích: “Vì Thôi Mân là người có năng lực hành vi hạn chế, nên chúng tôi đặc biệt mời đến một chuyên gia tâm lý, Tiến sĩ Vân Lộ, để thẩm định tình tiết vụ án này.”

Tôi liếc nhìn Cố Vũ Thư.

Không hiểu sao, hắn dường như quen biết người phụ nữ đó, hai người bọn họ thậm chí còn gật đầu chào nhau.

Sau đó, dưới ánh đèn trắng lóa mắt trên trần nhà, cảnh sát tách chúng tôi thành hai căn phòng riêng biệt, bắt đầu cuộc thẩm vấn dài đằng đẵng.

“Thôi Mân, bố mẹ cô tố anh Cố đã thực hiện hành vi kiểm soát cô về mặt thể chất và tinh thần. Có đúng không?”

Tôi lắc đầu. “Tôi không hiểu.”

Cách đó không xa, người phụ nữ mặc áo blouse trắng dịu dàng hỏi: “Nói cách khác, trong khoảng thời gian hai người sống chung, anh ta có đánh cô hay nhốt cô lại không?”

Nghe vậy, tôi lắc đầu lia lịa.

“Không có, anh ấy chưa bao giờ đánh tôi, thậm chí đóng cửa cũng rất nhẹ nhàng!”

Các cán bộ cảnh sát bên cạnh nghe vậy liền bắt đầu ghi chép.

Người phụ nữ lại hỏi: “Nếu không đánh cô, vậy anh ta có sử dụng bạo lực ngôn ngữ hay tinh thần với cô không không? Anh ta có bao giờ đối xử thô lỗ hoặc đe dọa cô không?”

Nghe vậy, tôi ngừng lại suy nghĩ một lúc: “Có… có lẽ có.”

Tưởng rằng đã tìm được manh mối đột phá, ánh mắt của cảnh sát bỗng nhiên sáng rực lên: “Cô có thể kể chi tiết hơn được không?”

“Mỗi khi tôi chịu ăn uống tử tế, anh ấy sẽ không thèm để ý đến tôi mấy ngày liền.”

Tôi cẩn thận nhớ kỹ lại những chi tiết về khoảng thời gian chúng tôi chung sống, có chút ngại ngùng nói: “Nhưng chỉ cần tôi ăn hết thức ăn anh ấy nấu, anh ấy sẽ không còn giận chút nào nữa nữa, thậm chí còn bước đến ôm hôn tôi…”

Những viên cảnh sát viên mấy giây trước vẫn còn hăng hái: “…”

Thấy tiến độ vụ án lại lần nữa đình trệ, mọi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi. Vân Lộ đột nhiên đề nghị triệu tập nghi phạm liên quan đến, một lần nữa quan sát phản ứng của tôi.

“Nhưng đầu của cô ấy…”

Viên cảnh sát vừa nói vừa tự chỉ tay vào đầu mình, Vân Lộ không đồng ý: “Cô ấy là người điên, không phải người ngốc.”

“Đây rõ ràng là hội chứng PTSD* sau sang chấn, kèm theo một số biểu hiện phân liệt và mê sảng ở mức độ nhất định. Nhưng dù vậy, phản ứng bản năng của cô ấy vẫn không thể che giấu được, thậm chí còn nhạy cảm và chính xác hơn so với người bình thường.”

(*Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là một chứng rối loạn khuyết tật phát triển sau khi trải qua một sự kiện đau thương. Nó được đặc trưng bởi những suy nghĩ xâm nhập, ác mộng và hồi tưởng; tránh nhắc nhở về chấn thương; nhận thức và tâm trạng tiêu cực; tăng cảnh giác và rối loạn giấc ngủ.)

Sau khi bàn bạc, mấy vị cảnh sát lập tức triệu tập các nghi phạm liên quan đến.

Người đầu tiên bước vào là mẹ tôi.

Trải qua mấy ngày thẩm vấn, tinh thần bà ta đã trở nên tiều tụy hốc hác, thậm chí không hiểu vì sao có chút bất thường. Cảnh sát viên gọi hai tiếng mới khiến bà ta hoàn hồn trở lại.

“Viên Tiểu Nữ, sau khi xem xét và xét nghiệm, cảnh sát không phát hiện thấy bất kỳ loại thuốc mê hoặc thuốc ngủ nào trong thức ăn và nguồn nước tại hiện trường vụ án.”

“Theo lời kể của những người hàng xóm xung quanh, anh ta cũng không hề giam giữ nạn nhân, Trương Mẫn thường xuyên được nhìn thấy đi lại dưới lầu.”

“Cũng nghĩa là, cáo buộc của các bà về việc anh Cố kiểm soát Thôi Mân không hề tồn tại.”

Cảnh sát viên nói vài câu, thấy mẹ tôi vẫn như đang ở trên mây, liền hơi cao giọng: “Nhưng sau khi y tế can thiệp, chúng tôi phát hiện ra rằng vùng trán trước của cô ấy có dấu vết bị đánh đập từ vài năm trước…”

Ai ngờ, mẹ tôi vừa nghe đến đây đã lập tức nổi giận: “Dấu vết đánh đập gì chứ!

“Ở thôn này có nhiều phụ nữ điên như thế! Ai mà biết được bệnh tâm thần này là do bị ngược đãi hay do di truyền?!

Vừa nghe, Vân Lộ ở đằng xa lập tức nhận ra điểm nghi vấn.

“Chúng tôi chưa hề đề cập đến việc ngược đãi.”

Mẹ tôi há miệng, đang định nói thêm điều gì đó thì một viên cảnh sát bất ngờ giơ tay ra hiệu cho bà ta im lặng.

“Triệu tập Thôi Vượng.”

18.

Sau đó, một người đàn ông da đen, nụ cười hiền hậu được đưa vào phòng thẩm vấn.

Cùng lúc đó, tôi lập tức la hét, trốn xuống dưới gầm bàn.

Vân Lộ vội vàng tới kéo tôi ra, nhưng lại phát hiện, chỉ trong chốc lát, tôi đã bắt đầu tự cào cấu lên mặt mình, tạo ra những những vệt máu dài!

Thấy vậy, cô ấy vội vàng ra hiệu cho cảnh sát: “Tôi sẽ đưa nạn nhân ra ngoài trước.”

“Các anh cứ tiếp tục.”

Khi mọi người nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy vẻ kích động, sợ hãi của tôi, ánh mắt nhìn về phía Thôi Vượng đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Vân Lộ bịt mắt tôi lại, đưa tôi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Cuộc thẩm vấn vẫn tiếp tục.

“Thôi Vượng, bốn mươi chưa lập gia đình.”

“Mười năm trước, anh được thông qua giới thiệu giới thiệu với Viên Tiểu Nữ, một người phụ nữ có một cô con gái nửa tuổi, hai người lấy danh nghĩa kết hôn sống chung với nhau. Hai người còn có một đứa con trai nữa phải không?”

Thôi Vượng gật đầu liên tục, nở một nụ cười nụ cười nịnh.

Tuy nhiên, viên cảnh sát phía đối diện vẫn không hề lung lay: “Anh có biết về căn bệnh tâm thần phân liệt của Thôi Mân không?”

Một lúc lâu sau, Thôi Vượng mới lên tiếng.

“Tôi không biết.”

“Theo lời khai của anh Cố, anh ta nói rằng gia đình anh đã giam cầm và ngược đãi Thôi Mân suốt thời gian dài, dẫn đến tinh thần cô ấy trở nên bất thường. Điều này có đúng không?”

Thôi Vượng phủ nhận: “Không thể nào! Đó chỉ là do bệnh di truyền mà thôi!

“Phong thủy của thôn chúng tôi không tốt! Trong thôn có rất nhiều phụ nữ điên, là do căn bệnh di truyền từ đời này sang đời khác, không phải việc gì lạ!”

Thấy ông ta phủ nhận, cảnh sát bắt đầu đổi sang một góc độ khác để thẩm vấn ông ta.

Cách đó một bức tường, Vân Lộ thấy không thể trấn án được tôi, đành kêu người gọi Cố Vũ Thư đến.

Thấy tôi cuộn tròn trong lòng Cố Vũ Thư, mặt đầy nước mắt, bác sĩ Vân không nhịn được cảm thán: “Ba năm trước anh tìm tôi đến chữa bệnh cho cô ấy, tôi lại không hề hay biết, hóa ra đằng sau căn bệnh của cô ấy còn có ẩn tình như vậy.”

Người đối diện hơi cụp mắt: “Lúc đó tôi đến tìm cô xem bệnh, cô nói không nên kích động cô ấy.”

“Chưa từng thử trừng phạt thủ phạm thực sự sao?”

“Đã từng, nhưng có không đủ bằng chứng.”

Cố Vũ Thư lấy một góc áo sơ mi lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng giải thích: “Thôn đó rất khép kín… Lúc đó tôi cầm ảnh của cô ấy đi từng nhà hỏi, chỉ để tìm được Mân Mân đã mất hơn một tháng.”

“Mọi người ở đó đều có họ hàng rây mơ rễ má với nhau, nhà này dính líu đến nhau, không thể làm chứng được.”

Vân Lộ lắc đầu: “Vậy cứ thế từ bỏ ư?”

“Mong muốn nhiều quá, rất dễ gặp xui xẻo.”

Anh vừa nói vừa dùng tay vuốt lại mái tóc rối của tôi, đôi mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Hơn nữa, cô ấy cũng không thể chịu thêm kích thích nữa.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...