Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hoa Nở Dưới Trăng

Chương 6



19.

Do tình tiết vụ án phức tạp, thời gian xảy ra đã quá lâu, lại tồn tại nhiều khó khăn trong việc thu thập bằng chứng và truy nguồn gốc, vì vậy vụ án đành phải tạm gác lại.

Buổi chiều ngày thứ ba, chúng tôi đã làm xong bản ghi lời khai, nhận được thông báo có thể về nhà.

Tuy nhiên, vừa ra khỏi cổng Công an, chúng tôi đã gặp phải một kẻ vô cùng khó đối phó.

Người đàn ông đó thấy tôi đang ôm chặt lấy cánh tay của người đàn ông khác, trong nháy mắt liền mặt đỏ tía tai, xông lên kéo lấy tay tôi.

Ngay lập tức, Cố Vũ Thư đã ngăn người đó lại.

“Anh làm trò gì vậy?”

Đối phương gấp gáp đáp lời: “Đây là vợ tôi!”

“Cmn mẹ cô ta đã nhận của tôi mười vạn tiền đặt cọc!”
Cố Vũ Thư không chút hoảng loạn: “Ý anh là gì, buôn bán người ngay trước đồn công an à?”
“Tôi! Aiya!”
Người đàn ông nôn nóng, thấy Cố Vũ Thư cao lớn cũng không dám động thủ, đành phải quay lại lôi kéo cặp vợ chồng đang lén lút phía sau: “Hai người tự nói đi!”

Tôi vừa thò đầu ra đã nhìn thấy đôi mắt đục ngầu của Thôi Vượng như móc câu gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, trong phút chốc tôi bị dọa đến rùng mình sợ hãi.

Cố Vũ Thư dùng một tay bảo vệ tôi: “Chẳng phải chỉ là tiền thôi sao?”

“Nói giá đi, tôi cho anh.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Viên Tiểu Nữ lập tức sáng rỡ lên.

“Cậu có bao nhiêu?”

“Cô muốn bao nhiêu?”

“Vậy dù phải đồng ý giúp Tiểu Căn nhà tìm việc làm, tìm vợ, cậu cũng đồng ý đúng không?”

“Ừ.”

“Vậy thì, tám mươi tám vạn!”

Cố Vũ Thư nghe xong liền bật cười: “Tôi không có nhiều tiền đến vậy.”

“Nhưng cô ấy đã mang thai rồi, là con của tôi, bà hỏi xem anh còn muốn hay không?”

Đúng như dự đoán, Tiểu Châu vừa nghe mặt mũi đã đỏ bừng, quay sang phía Viên Tiểu Nữ: “Bắt tôi bỏ gần ba mươi vạn để cưới một món đồ cũ? Dì à, người cùng một thôn, dì cứ vậy mà bẫy tôi à?”

Viên Tiểu Nữ há miệng, định nói gì đó, nhưng Tiểu Châu đã cau mày.

“Bỏ đi, trả tôi mười vạn tiền đặt cọc, tôi đi tìm người khác!”

“Tôi lấy đâu ra tiền, tiền đều đưa cho…”

Nói xong, bà ta e dè nhìn Thôi Vượng, rõ ràng là đã bị dọa sợ.

Ngoài dự tính, lần này Cố Vũ Thư lại rất dễ nói chuyện: “Không sao, tôi sẽ trả cho anh.”

Đối phương rất hài lòng, giơ ngón tay cái lên: “Được! Đáng mặt đàn ông!”

“Nhưng tôi cũng cảnh báo cậu trước, gia đình này như keo dán chó, dính vào là không gỡ ra được đâu!”

Cố Vũ Thư nhàn nhạt mỉm cười, không nói gì.

Tiểu Châu đưa số thẻ, không nói thêm lời nào, rời đi.

Viên Tiểu Nữ còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thôi Vượng tát cho một cái nảy lửa, lập tức co rúm người như chim cút, không dám nói gì nữa.

Mà người đàn ông vừa mới đánh vợ, lại quay ra cười hề hề với Cố Vũ Thư: “Đều là người một nhà, làm gì phải tồn thương hòa khí!”

“Thôi thế này, tao cũng không nói nhiều, mày thêm hai mươi tám vạn, bằng giá nhà họ Chu, tao cho hai đứa cưới! Mày thấy sao?”

Cố Vũ Thư không suy nghĩ nhiều, gật gật đầu.

Anh ấy đồng ý quá nhanh, trong mắt Thôi Vượng thoáng hiện vẻ bực dọc, dường như hối hận vì đã quá vội vàng ra giá, ra giá quá rẻ.

Nhưng rất nhanh ông ta lại cảm thấy cũng không thua thiệt gì.

Bởi vì Cố Vũ Thư đã tỏ ra vô cùng cung kính: “Bố mẹ mới đến thành phố, nếu không có chỗ ở, có thể ở tạm chỗ con.”

Thấy đối phương còn bán tín bán nghi, hắn còn đặc biệt gọi xe, yêu cầu tài xế chở hai người thẳng đến nhà mới.

Thôi Vượng được đối xử hậu hĩnh như vậy, khuôn mặt thật thà đỏ bừng vì xúc động: “Được thôi, có rượu trắng không?

“Ở nhà con không ngon, chỉ có rượu nếp ngon thôi!”

“Có, có là được.”

Được con rể mới nịnh nọt, Trương Vượng lần này đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục: “Tốt, con rể tốt!”

Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Biết vậy thì hồi đó không nên nghe lời bà ta, phải gả con gái cho con, hai bố con ta mỗi ngày cùng uống vài chén, còn gì sung sướng bằng?”

Nghe vậy, Viên Tiểu Nữ không nói gì.

Nửa tiếng sau.

Cố Vũ Thư vội vã tiễn hai người đi, sau đó lại gọi xe chở tôi đến căn hộ cũ, nhờ hàng xóm trông nom hộ.

Bác gái mở cửa đón tôi vào, nghi ngờ hỏi: “Vậy Cố tiên sinh, cậu đi đâu vậy?”

anh khẽ mỉm cười: “Cháu đi mua rượu cho bố vợ.”

20.

Hai tháng sau, tổ chương trình đó lại đến.

Theo lời Cố Vũ Thư, chính anh là người chủ động liên hệ với bọn họ. Để thể hiện thành ý, anh còn chủ động cung cấp một số tài liệu, nói rằng phát sóng những video đó tại trường quay nhất định sẽ khiến chương trình càng cảm động hơn.

Video đương nhiên không có vấn đề gì, tất cả đều là những cảnh quay về cuộc sống lao động hàng ngày của vợ chồng Thôi Vượng, họ chăm chỉ nỗ lực, tràn đầy năng lượng tích cực. Đoàn làm phim nhanh chóng thẩm định xong, biên kịch thậm chí viết ra một kịch bản để hoàn toàn nâng tầm chủ đề chương trình tìm kiếm người thân lần này.

Theo lời Cố Vũ Thư, vì phần mềm phát lại có vấn đề, anh thậm chí còn kiêm nhiệm luôn cả vai trò cố vấn kỹ thuật.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi đeo bịt mắt, được dẫn ra sân khấu.

Cố Vũ Thư vẫn luôn ở cạnh tôi。

Xung quanh, tiếng nhạc chan chứa tình cảm ấm áp vang lên.

Dựa theo những gì đoàn làm phim nói, lượng người theo dõi chương trình livestream lần này còn nhiều hơn mọi lần, dự kiến sẽ có hơn tám mươi vạn người theo dõi chương trình trực tiếp, nếu hiệu quả tốt, thậm chí có thể nâng lên hơn một triệu khán giả.

Nhờ vào lời dẫn dắt của MC cùng bài phỏng vấn vợ chồng Thôi Vượng, những người dưới khán đài rất cảm động trước câu chuyện về người đàn ông không ngừng tìm kiếm người vợ điên, câu chuyện của Viên Tiểu Nữ còn chưa kết thúc, mấy khán giả ngồi hàng ghế trước đã khóc thành sông.

Thấy hiệu quả không tồi, đạo diễn chính ra hiệu cho quay phim.

Máy quay nhanh chóng chuyển hướng, chiếu thẳng vào gương mặt chất phát đó, MC lặp lại lời giới thiệu trước đó, hiện trường bắt đầu phát vlog phỏng vấn Thôi Vượng.

Tuy nhiên, không giống với video Cố Vũ Thư mang đến, trên màn hình lớn lại hiện ra một khuôn mặt đỏ bừng vì say xỉn.

Ông ta cầm ly rượu trong tay, miệng sùi bọt trắng: “Con rể, đừng trách bố! Bố làm sao biết được, mới chỉ nhốt nó trong hầm rượu vài tháng, nó đã phát điên rồi?”

Hiện trường bỗng chốc im bặt.

Đối diện với gương mặt vô liêm sỉ hoàn toàn khác xa so với hình ảnh trước đây, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái ngây ngốc.

Đạo diễn bên cạnh mau chóng tỉnh táo lại, vội vàng ra hiệu cho tổ sản xuất đổi sang video khác.

Người bên tổ sản xuất lúng túng một hồi nhưng vẫn không làm gì được, đành nhăn nhó đáp: “Không được! Quy trình phát sóng đã bị mã hóa!”

Đầu óc của Thôi Vượng và Viên Tiểu Nữ đơn giản, không hiểu chuyện gì, vẫn ngây ngốc ngồi tại chỗ. Trên khán đài, những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên ầm ầm.

Dường như cảm nhận được nỗi sợ nào đó, tôi dần lùi lại. Cố Vũ Thư đứng bên nhận ra điều đoe liền vội vàng nắm lấy tay tôi.

Tôi mau chóng bình tĩnh lại.

Trên vai anh cũng đeo một chiếc mic nhỏ, thế nên anh vừa mở miệng, giọng nói đã vang khắp sân khấu: “Tôi và Thôi Mân người yêu từ khi còn đi học, từ cấp ba đến đại học, từ đại học đến khi đi làm.”

“Chúng tôi đã bên nhau mười năm tròn.”

“Việc có rất nhiều bạn học có thể làm chứng cho tôi.”

“Ba năm trước, tôi cầu hôn Trương Mân, cô ấy vui vẻ nhận lời, còn nói phải về quê lấy sổ hộ khẩu, nhưng lần đó cô ấy rời liền không còn quay lại nữa.”

anh bình tĩnh kể lại mọi chuyện, tiếng xì xào bên dưới bỗng chốc biến mất.

Mọi người cố gắng kìm nén mong muốn bàn luận lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nắm chặt tay người phụ nữ điên trước mắt.

“Không còn cách nào khác, tôi đành cầm theo ảnh của cô ấy, đi đến quê hương mà cô ấy từng kể, một ngôi thôn làng xa xôi hẻo lánh để tìm kiếm cô ấy, đi từng nhà hỏi thăm, đến từng nhà tìm kiếm. Cuối cùng sau hơn một tháng, tôi cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy.

“Các người có thể tưởng tượng được không?”

anh nói, giọng nói đột nhiên phát run: “Cô ấy vậy mà lại bị nhốt trong căn hầm tối đen mịt mù suốt ba tháng trời!”

“Nơi đó chất đầy những khúc gỗ mục nát, mặt đất mọc đầy nấm, khi tôi tìm thấy Thôi Mẫn, cô ấy đang nằm trên một cụm nấm rữa, một chân bị đánh gãy, sưng tấy đến mức không thể đi lại!”

“Ngày hôm đó, tôi đe dọa bọn họ sẽ báo cảnh sát, mới có thể đưa được người từ dưới hầm lên.”

“Một người sống sờ sờ, bị nhốt ở một nơi tối tăm không một ánh sáng suốt 3 tháng trời, đổi thành người khác, có thể không điên sao?!”

“Cô ấy không phải một kẻ điên bẩm sinh! Cô ấy là bị ngược đãi đến phát điên.”

“Ở một nơi mà tôi không thấy…”

“Vợ của tôi, người tôi yêu, bị người sống ép thành kẻ điên.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...