Hoa Nở Dưới Trăng
Chương 7
21.
Trên dưới khán đài, tất cả mọi người đều im lặng như tượng gỗ.
Video vẫn tiếp tục phát.
Trên khán đài, Thôi Vượng mặt đỏ bừng bừng, vò đầu bứt tai.
Còn Thôi Vượng trong video lại vuốt vuốt mặt, tỏ vẻ không thèm quan tâm: “Con gái mình, so với để người khác được lợi, không bằng tự mình chiếm hời!
“Tao chỉ sờ nó mấy cái chứ có làm gì nó đâu!
“Lúc tao sờ nó, mẹ nó còn giúp tao giữ nó lại! Có vấn đề gì đâu!”
Vừa dứt lời, toàn bộ trường quay đều xôn xao!
Gương mặt đạo diễn từ lúc ban đầu vô cùng hoảng hốt, sau đó rất nhanh đã trở trở nên tê liệt. Nhà sản xuất bên cạnh vội vàng thúc giục ông ta: “Đạo diễn Lưu, vấn đề được giải quyết rồi, không thể tắt video được, nhưng có thể sử dụng cảnh quay trống mặc định của hệ thống để thay thế!”
“Vậy thì mau thay đi, còn hỏi gì nữa!”
“Nhưng, nhưng mà số liệu đang tăng vọt! Lượng khán giả trực tuyến hiện tại đã gần đạt hai triệu người rồi!” Nhà sản xuất lo lắng nói, “Ông định thế nào, tiếp tục phát sóng hay cắt ngang?”
Đạo diễn Lưu bắt đầu chửi thề: “Mẹ kiếp…”
Mới chửi được một nửa, ông ta lại xoa mặt nói tiếp:
“Phát tiếp!”
Trên màn hình, Thôi Vượng vẫn đang lắc đầu: “Nào nào, tao đã già thế rồi, chỉ là sờ mó cho vui thôi, chuyện cũ rồi, đừng cứ cắn mãi không buông mãi thế!
“Đừng nói tao, so với những thằng khác trong thôn, tao sao có thể coi là kẻ xấu được?”
Ông ta không biết rằng, lúc này những khán giả bị buổi livestream “phá vỡ tam quan” đã chia sẻ liên kết rầm rộ trên mạng.
Rất nhanh sẽ lập kỷ lục mười triệu lượt xem phát sóng trực tiếp.
——Lần này, cả cái huyện đó cũng nổi tiếng luôn.
Cùng lúc đó, camera quay cận cảnh gương mặt đỏ bừng của Viên Tiểu Nữ, người dẫn chương trình hiểu ý liền cố tình hỏi bà ta: “Bác Viên, đó là con gái của bác cơ mà, sao bác nỡ để con bé phải chịu những điều đó?”
Ai ngờ, Viên Tiểu Nữ ấp úng mãi chỉ nói được một câu:
“Cũng đâu phải chịu thiệt của người khác! Đó, đó là ba nó, nó làm bộ làm tịch thì có!”
22.
Vụ việc lan rộng, thu hút sự chú ý của dư luận toàn xã hội.
Chính quyền địa phương quê tôi thậm chí đã thành lập một tổ chuyên án điều tra chuyên để thâm nhập vào các khu vực hẻo lánh, xa xôi trong huyện.
Mà vợ chồng Thôi Vượng cũng vì những tuyên bố không thèm giấu diếm mà bị bắt lại. Do tôi là người có năng lực hành vi dân sự hạn chế, Công an địa phương đã trực tiếp khởi tố lên Tòa án nhân dân cấp trên với cáo buộc cố ý gây thương tích và giam giữ người trái phép.
Mà người trong cuộc là tôi, lại không hề hay biết tất cả những chuyện này.
Rồi một ngày nọ, Cố Vũ Thư bỗng dưng xin nghỉ [hép nguyên ngày, nói là sẽ dẫn tôi đi gặp một người.
Vừa nhìn thấy người đó, tôi đã nhận ra ngay.
Đó là bác sĩ tâm lý tư vấn được công an thuê được lần trước, Vân Lộ.
Nhưng khi đến phòng khám, bác sĩ Vân không vội vàng quan sát tôi mà bố trí để tôi ngồi sau tấm bình phong, sau đó cùng Cố Vũ Thư nhỏ giọng trò chuyện bên ngoài: “Tinh thần của cậu không ổn, cần phải được khai thông.”
“Tôi vẫn ổn.”
anh nói, giọng nói bỗng dâng trào phẫn nộ: “Nếu không phải vì chuyện đó, bây giờ cô ấy anh vẫn khỏe mạnh vui vẻ!”
“Tiểu Cố, cậu trước hết phải chăm sóc bản thân cho tốt đã.”
“Cảm ơn bác sĩ Vân.”
Giọng nói Cố Vũ Thư trầm thấp, tràn đầy cay đắng thống khổ: “Mặc dù trong lòng tôi hiểu rõ, người mà tôi thực sự không thể tha thứ, chính là bản thân mình.”
“Nếu như lúc đó tôi cùng cô ấy về nhà, nếu như tôi hiểu rõ hơn hoàn cảnh của cô ấy, nếu như lúc đó tôi hỏi thêm một câu…”
Vân Lộ gật đầu: “Chuyện này đã tạo ra những tổn thương sâu sắc cho cả hai người.”
“Nhưng vết thương rồi cũng sẽ dần dần lành lại.”
Người đàn ông trước mắt lặng người một lúc, rồi ngước lên đôi mắt đỏ hoe lên.
“Bác sĩ Vân, cô ấy sẽ ổn chứ?”
“Cậu lo lắng cô ấy sẽ không ổn ư? Hay là lo lắng điều gì khác?”
“Không, tôi không có ý đó.” Cố Vũ Thư đau đớn vùi mặt vào lòng bàn tay.
“Cho dù cô ấy có thực sự từng bị làm nhục, cậu có quan tâm không?
“Người không sạch sẽ không phải là cô ấy.”
Lời còn chưa dứt, chiếc bình phong mỏng manh ngăn cách giữa tôi và bọn họ đã nặng nề đổ sập xuống, tôi cảm thấy trái tim mình đau nhói, suýt thì va vào chiếc ghế bên cạnh.
Cố Vũ Thư nhìn về phía tôi, anh lập tức nhận ra hai vệt nước mắt đang lăn dài trên gò má tôi.
“Sao vậy, sao tự dưng lại khóc?”
Tôi lau hai hàng nước mắt cứ chảy mãi không ngưng: “Không biết nữa, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất đau lòng!”
Đau lòng cho Cố Vũ Thư, cũng đau lòng cho chính bản thân mình.
“Buồn thì cứ khóc đi, khóc hết ra sẽ không còn buồn nữa.”
Cố Vũ Thư ôm lấy tôi, để tôi thoải mái tựa vào vai anh khóc.
Vân Lộ nhìn tôi, vẻ mặt trầm ngâm.
Cố Vũ Thư tưởng rằng bản thân đã làm phiền cô ấy, liền định kéo tôi rời đi, nhưng lại bị giữ lại: “Cô ấy có thể sẽ hồi phục, cũng có thể không.”
“Bất kể tương lai ra sao, con người vẫn phải tin vào kỳ tích, tin rằng kỳ tích nhất định sẽ xảy ra.”
Cố Vũ Thư nghe vậy liền gật đầu một cái thật mạnh.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Trước khi đi, Vân Lộ lại liếc nhìn tôi: “Cứ khóc đi, cho đến khi trút hết tất cả những đắng cay khổ sở trong lòng.”
Được khóc một cách thoải mái trên vai người mình yêu.
Cũng là một loại hạnh phúc.
23.
Phán quyết của tòa án rất nhanh đã được đưa ra, vô cùng quyết liệt.
Dựa trên kết quả điều tra tại hiện trường vụ án cùng với thu thập bằng chứng tại địa phương, Thôi Vượng bị kết án hơn 12 năm tù giam vì hành vi bạo lực kéo dài, thủ đoạn đặc biệt tàn nhẫn dẫn đến con riêng mắc phải thương tật nghiêm trọng. Đồng phạm Viên Tiểu Nữ phạm tội xúi giục, che giấu và cố ý gây thương tích, bị kết án 7 năm tù giam.
Vợ chồng bọn họ tuyên bố sẽ kháng cáo, nhưng do đã có bằng chứng xác thực nên đã trực tiếp bị bác bỏ ngay trong giai đoạn phúc thẩm.
Ngày tòa án đưa ra phán quyết, tôi và Cố Vũ Thư đang tổ chức tiệc tân gia.
Vì tôi thích tắm mình dưới ánh trăng, Cố Vũ Thư đã bán căn hộ cụ đi, bỏ thêm một số tiền để mua một căn hộ nhỏ có sân vườn.
Ngày chuyển nhà, anh đã mời rất nhiều bạn bè đến chúc mừng.
anh nói rằng có rất nhiều bạn bè ở đây là bạn chung lớp của chúng tôi, tôi nhìn những gương mặt tràn đầy vẻ đồng cảm, tiếc thương, trong trái tim tựa như có một dòng nước ấm chảy qua.
Tôi vậy mà lại có thể gọi ra tên của mấy người.
Điều này khiến Cố Vũ Thư rất vui.
Đêm hôm đó, anh thậm chí còn cho tôi đặt quân cờ lên trên cơ bụng mình, sau đó chơi cờ vây với tôi rất lâu.
Hiếm khi nào anh lại có khoảng thời gian nhàn hạ như vậy, vì vậy, tôi đương nhiên rất vui: “Vui quá, vui quá!”
Cố Vũ Thư nhìn tôi cười, gương mặt tràn đầy vẻ nuông chiều dịu dàng.
“Em thích là tốt rồi.”
Chúng tôi chơi cùng nhau rất lâu, cho đến khi hoàng hôn dần buông xuống, chúng tôi mới chuyển vài chiếc ghế ra sân, cùng nhau nằm xuống.
Dưới hoàng hôn, khuôn mặt dịu dàng và ngọt ngào của người đối diện trong ánh tà dương bỗng trở nên trong suốt mờ ảo.
Nhìn rất giống cục nấm cục đầu tiên trong bữa sáng, vô cùng ngon miệng.
Nhìn thấy anh thoải mái vươn người, không hiểu sao, tình yêu trong lòng tôi bỗng nhiên dâng trào: “Cố Vũ Thư, có phải anh rất mệt mỏi không?”
“Sao lại nói vậy?”
“Có lẽ, em cũng nên đi làm, không thể cứ dựa dẫm để anh nuôi mãi được.”
Nghe vậy, người kia quay sang nhìn tôi, nghịch ngợm mỉm cười: “Thật sao?
“Một cây nấm đi làm ấy à?”
“Anh là nấm, anh có thể đi làm, em cũng là nấm, vậy tại sao em lại không thể?” Tôi hùng hồn nói, “Chỉ cần không nói với họ em là nấm, chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra!
“Thế nên, em cũng muốn ra ngoài làm việc!”
Dưới ánh mặt trời, anh khẽ cong mắt nhìn tôi, sau đó bỗng nhiên mỉm cười.
“Được rồi, anh sẽ giúp em.”
“Thật ư?”
“Tất nhiên rồi!”
Anh lại trầm giọng nói tiếng: “Tuy nhiên, em nhất định phải giả vờ bản thân là một người tài giỏi, nhất định không được để lộ ra đâu đấy.”
“Không vấn đề!”
Thấy tôi gật đầu lia lịa, anh liền dán sát lại gần.
Giây tiếp theo, đôi tay to lớn mạnh mẽ của anh đã ôm tôi vào trong lòng.
Khoảnh khắc đó, mặt trời dần dần lặn xuống dưới đường chân trời, vầng trăng mảnh mai như lưỡi câu lơ lửng trep giữa sân, trên bầu trời, từng cụm mây bồng bềnh mờ ảo như những chiếc kẹo bông lững lờ trôi.
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi qua.
Tiếng thì thầm của hai người bị cơn gió cuốn đi xa, dần dần không còn nghe rõ nữa.