Hoa Nở Hoa Tàn Thuận Theo Thời - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:27
01
"Chúc mừng Phó hầu gia, Phó phu nhân hỉ ."
Lời dứt khỏi miệng thái y, hốc mắt Phó Hoài liền đỏ ửng, nắm c.h.ặ.t t.a.y , mừng đến mức nhất thời nên lời.
Hoàn giống Phó Diêm Vương từng tung hoành chốn triều đình.
"Niểu Niểu, cuối cùng chúng cũng hài tử của riêng ."
Phải , chúng thành năm năm.
Mong ngóng hài tử ngày càng tha thiết, nhưng càng mong càng thấy tin tức.
Hắn là độc tử của hầu phủ, chuyện con nối dõi cực kỳ quan trọng, thế mà chỉ vì câu “một đời một kiếp một đôi ” của , dứt khoát chịu nạp .
Hắn chỉ yêu , cho dù hài tử, cũng nguyện ở bên sống hết đời.
Hắn một lòng son sắt như thế, thể cảm động.
Ta vốn là yếu đuối, thế mà suốt năm năm qua, chẳng uống bao nhiêu thuốc đắng, chịu bao nhiêu mũi kim, thử qua bao nhiêu phương thuốc dân gian.
Rất đau, khổ.
, tất cả đều xứng đáng.
Nay chúng rốt cuộc cũng hài tử.
Hồi tưởng những tháng năm qua, trong lòng chỉ cảm thấy xót xa, nước mắt kìm rơi xuống.
Hắn lau nước mắt cho , nhẹ nhàng vô cùng, như thể là báu vật trân quý nhất đời , chạm một chút là sẽ vỡ tan.
Ta đôi mắt đầy tình ý của , đến run rẩy.
Ta , tình cảm của giả dối.
Hắn thật lòng yêu .
cũng thể giấu , lập ngoại thất bên ngoài, thậm chí cùng nữ nhân sinh hạ một đứa trẻ.
Ba tuổi .
Hắn giấu trọn ba năm trời.
02
Cả kinh thành ai ai cũng , Phó thị lang yêu thê như mạng, sợ vợ như cọp.
Hắn thề nạp , dẫu là ai đến khuyên cũng vô dụng.
Năm đó, hoàng đế thấy Phó Hoài mãi con, liền ban cho mấy vị mỹ . Ta tin, giận tủi, nhưng thánh ân dám khước từ, đành bảo hạ nhân thu xếp viện phòng.
đến trưa, một trở về.
Trên lưng mang mười lăm trượng.
Thì là khước từ thánh ân, hoàng thượng giận quá mới hạ lệnh đánh một trận.
Ta đau lòng rơi lệ ngừng, còn thì như đứa trẻ khen, nhoẻn miệng với .
"Niểu Niểu, chỉ cần nàng là đủ."
Hắn thật , trong mắt như chất đầy trời.
Khoảnh khắc đó, chỉ thấy tiếng tim đập loạn.
Hắn thăng chức thị lang, công vụ bận rộn vô cùng, thế mà mỗi hồi phủ đều mang về bánh lê hoa thích, sáng sớm vì mà tỉ mỉ vẽ mày, sợ buồn chán trong phủ, chẳng màng phận, tự tay kết xích đu cho . Lại sợ ham chơi lạnh, dặn dò hạ nhân bao nhiêu thêm áo cho .
Từng việc từng việc, đều ngừng với .
Hắn yêu sâu đậm bao.
Lẽ nào là giả ?
Ta lẩm bẩm: "Hệ thống, ngươi xem, rốt cuộc yêu ?"
Hệ thống hồi đáp. Từ khi cự tuyệt rời khỏi thế giới , nó liền rơi trạng thái ngủ đông.
nghĩ, dù cho nó đang thức, e rằng cũng chẳng thể phân tích sự phức tạp trong tình cảm con .
03
Có lẽ do suy nghĩ quá độ, nghén nặng.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, gầy mười cân.
Đến cả Phó Hoài, xưa nay tính khí ôn hòa, cũng nhịn mà nổi giận với hạ nhân, với thái y.
Về , chẳng từ rằng một ma ma bên cạnh Thái hậu cách chữa chứng nghén, liền bất chấp thể diện, tự đến cầu xin Thái hậu.
Thái hậu mắng là “sợ vợ thành bệnh”, nhưng cũng cho mượn ma ma đó.
Hắn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận cái danh , mặt dày dẫn bà .
Mấy vị nương nương mặt lúc đó đều dở dở .
Chưa đến nửa khắc, chuyện truyền khắp nơi xôn xao cả kinh thành.
Ngay cả mẫu khi đến thăm cũng phúc, cưới một vị lang quân như Phó Hoài, thật là trời thương .
"Niểu Niểu, các món điểm tâm mới ở Hợp Khởi Các bánh sơn tra phù dung, thanh mát giải nghén, nàng nhất định sẽ thích."
Hắn cẩn thận đặt khay bánh mặt , ánh mắt ngập tràn ý .
chỉ nếm một miếng đặt xuống.
Chậm rãi mở miệng :
"Phó lang, hoa hạnh nở , ngày mai đưa lên Hương Sơn ngắm cảnh ?"
Nụ mặt thoáng chốc cứng , nhưng lập tức như gì, dịu dàng đáp:
"Ngày mai trời mưa, đường lên núi trơn trượt, nàng mới hoài thai, vẫn là đừng khắp nơi cho vất vả."
"Niểu Niểu, nàng ngắm hoa hạnh, đưa nàng đến Hạnh Hoa Các ? Vừa còn thể uống một chén rượu hoa hạnh mà nàng yêu thích nhất."
Ta chằm chằm , cố tìm trong biểu cảm một tia sơ hở, một nét chột .
chẳng tìm gì.
Hắn giống như thật sự là vì lo cho thể , nên mới những lời .
"Niểu Niểu đừng giận, đợi khi thời tiết hơn, phu quân ngày nào cũng đưa nàng lên Hương Sơn, ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-hoa-tan-thuan-theo-thoi/chuong-1.html.]
Hắn ôm lòng, thở ấm áp phả bên tai, mang theo mùi trầm hương quen thuộc.
Thế nhưng mẫn cảm ngửi một tia hương hoa hạnh phảng phất.
Phó Hoài hôm nay lên Hương Sơn .
Nơi đó là chỗ an trí nữ nhân .
Hắn nuôi nàng ở Hương Sơn Lâu, lúc xuân về hoa nở, hoa hạnh bung cành, cả viện phủ ngập tràn hương hoa hạnh, đẽ đến nao lòng.
Còn thì , là nữ nhân xuyên mà chẳng chút đấu trí, cam nguyện giam trong trời đất bốn bề tường kín , cách nào thoát .
04
Nửa tháng , công chúa gửi thiệp mời đến dự yến hoa hạnh do nàng tổ chức. Nàng xưa nay luôn đối đãi với , nên liền nhận lời.
Lúc sắp lên xe ngựa, Phó Hoài vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y , lo lắng dặn dò ngớt:
"Niểu Niểu, công vụ còn xử lý xong, hôm nay thể cùng nàng, nàng nhất định hết sức cẩn thận."
Vừa dặn dặn các nha bên cạnh : nào là nhớ giữ ấm, nào là rót , để ý từng chuyện vụn vặt nhỏ nhặt, đều xác nhận từng điều mới yên tâm.
Nha Thúy Trúc bên cạnh ngập ngừng cảm thán, giọng mang vài phần ngưỡng mộ:
"Lang quân thật thương phu nhân. Cả kinh thành e là chẳng tìm một trẻ tuổi tài năng, chu đáo như ngài —"
Chưa dứt câu, Chi Nhi bên cạnh khẽ kéo tay áo.
Nàng thấy sắc mặt sa sầm liền lập tức im bặt, dám thêm lời nào nữa.
Ta dựa thành xe, khẽ nhắm mắt .
“Lang quân ”
Ba chữ , từng kiêu hãnh mang theo, từng lấy vinh hạnh. Giờ đây , chỉ thấy châm chọc đến tột cùng.
Thực , lừa Phó Hoài.
Lần đến Hương Sơn , để tham dự gì yến tiệc hoa hạnh.
Mà là gặp nữ nhân .
Ta tán hoa hạnh, ngẩng tấm biển cách đó xa —
"Trân Ngọc Các."
Như châu như ngọc.
Xem , Phó Hoài thật sự coi trọng nàng .
Tim bất giác thắt , như trăm nghìn mũi kim đ.â.m xuyên, m.á.u me đầm đìa, đau đến rách ruột xé gan.
Ngay khoảnh khắc , một bóng dáng quen thuộc đột nhiên gõ lên cánh cửa .
Là Phó Hoài.
Ta và quen bao năm, ai hiểu rõ hơn .
Rồi một nữ tử mở cửa bước , ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt diễm lệ động lòng .
Nàng mỉm , nhẹ nhàng khoác tay Phó Hoài.
Hắn thuận thế để nàng kéo phòng.
Từ nơi xa, như thấy dịu giọng gọi một câu:
"Diểu nương."
Giọng trầm thấp khàn khàn, chan chứa ham .
Vì nàng mà động tình .
06
Sáng sớm, khi thức dậy, Phó Hoài khẽ hôn lên má , dặn dò nha đừng đánh thức , mới rời .
Ta tiếng bước chân xa dần, chậm rãi dậy, bước đến thư phòng của .
Hắn bao giờ đề phòng .
Vì , nhanh tìm một chiếc hộp gỗ.
Gỗ lê hoa.
Trên nắp còn khắc tên chữ nhỏ của — Niểu Niểu.
Đây là món quà tự tay , tặng cho Phó Hoài lễ đội mũ năm xưa.
Lúc thấy vết xước tay , đôi mắt đỏ hoe vì đau lòng.
Trước mặt , từng là vị Phó hầu gia nghiêm nghị lạnh lùng, mà chỉ là một tiểu lang quân nũng, rơi lệ.
Hồng Trần Vô Định
"Niểu Niểu, chiếc hộp nhất định sẽ cất giữ cẩn thận, bên trong sẽ đặt những thứ yêu quý nhất, trân trọng nhất!"
Sau khi thành , vô tình mở xem, phát hiện bên trong là tranh vẽ .
Hắn chẳng ngại ngần thẳng: “Nàng chính là bảo vật quý giá nhất của đời .”
Ta thẹn thùng đỏ mặt, nhưng trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Thế mà bây giờ, trong chiếc hộp , thấy một bức họa khác —
Nữ tử vận váy lụa đỏ, dung nhan tuyệt sắc, bên cạnh là một đứa trẻ, giống hệt Phó Hoài thuở nhỏ.
Góc bên trái còn đề bốn chữ:
"Chí trân chí bảo." (Quý giá nhất đời.)
Tim siết chặt, tay theo bản năng siết mạnh.
Xoạt.
Một góc tranh xé rách.
Ngay lúc , lưng vang lên một giọng quen thuộc:
"Niểu Niểu, nàng ở đây?"
Ta lẽ nên ném bức tranh mặt , chất vấn xem đó là ai.
.
Ta im lặng đặt bức tranh trở hộp, đậy nắp , xoay bước về phía .
Mỉm nhàn nhạt, như thể chẳng gì xảy .