Hoa Nở Hoa Tàn Thuận Theo Thời - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:28
Ta :
"Không gì, chỉ là tiện tay lật xem một chút thôi."
Xem thử mà nâng niu trong lòng mấy mươi năm qua yêu thương một nữ nhân khác .
Yêu là yêu.
Không yêu là yêu.
Nếu Phó Hoài thẳng thắn rằng yêu khác, sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, nhưng tuyệt sẽ níu kéo.
nên lừa dối .
Đêm về khuya, Phó Hoài say giấc. Tay vẫn vô thức vỗ nhẹ lưng , như đang dịu dàng vỗ về.
Ta mở mắt.
Chậm rãi đưa tay lên, vẽ theo đường nét khuôn mặt trong trung.
Quả thật tuấn tú, vẫn là gương mặt của Phó tiểu lang quân năm xưa.
đổi .
Ta mà.
Giọng khẽ khàng, nhẹ như thở, đượm đầy lạc lõng:
"Phó Hoài, cả đời sẽ phụ ."
"Vậy mà lừa ."
07
Lần đầu gặp Phó Hoài là năm thứ hai khi xuyên đến nơi .
Nhiệm vụ tân thủ của chỉ một —
Hỗ trợ tỷ tỷ ruột sắc phong hoàng hậu.
Ta đến dị giới, dù sủng ái, trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, chỉ e một sơ suất mà để lộ phận, sẽ cái thế giới tôn thờ quỷ thần coi là yêu nghiệt, thiêu sống giữa chốn đông .
Phụ mẫu yêu , nhưng càng coi trọng vị tỷ tỷ xinh khuynh thành, tài trí hơn .
Tỷ tỷ cũng yêu , nhưng càng xem trọng quyền thế thể giúp nàng một bước lên mây.
Thế nên, gì cũng dè dặt cẩn trọng, năng ít bao nhiêu thì bấy nhiêu.
Thế nhưng, trong một yến tiệc hoa đào, tiểu thư họ Minh, xưa nay hiềm khích với tỷ tỷ, năm bảy lượt buông lời giễu cợt, cho rằng tỷ xứng thái tử phi. Ta tức quá liền cãi , kết quả nàng đẩy xuống hồ.
Lúc thật sự tưởng rằng sẽ chết.
chết.
Là Phó Hoài cứu .
Hắn khoác áo hồ cừu lên , chỉ vài lời khiến vị tiểu thư tức đến tím mặt.
Đợi nàng rời , mới , đôi mắt cong cong mang theo ý :
"Muội nhà họ Thẩm, chứ?"
Nụ của , thật khiến rung động.
Còn rực rỡ hơn cả hoa đào đang nở rộ lưng.
Ngay khoảnh khắc , tim khẽ run lên.
Hắn là tiểu hầu gia của Phó phủ, là cháu ruột của đương kim hoàng hậu, dung mạo tuấn mỹ vô song, phận tôn quý, khắp kinh thành bao nhiêu thiếu nữ thầm thương trộm nhớ.
Khi chỉ mới mười hai tuổi, tình cảm chớm nở, thích cũng chẳng gì lạ.
cũng chỉ là thích mà thôi.
So với Phó Hoài, điều mong mỏi hơn cả là trở về nhà.
Mọi thứ khác, chỉ là thêm vài khi rời .
Ngắm cùng ca ca tỷ thí võ trường, dáng vẻ oai phong hiên ngang.
Nghe cùng tỷ tỷ đàm luận chính sự, phong thái nho nhã tự tại.
Xem lúc nhíu mày suy tư, lúc mỉm dịu dàng.
Dù là dáng vẻ nào cũng đều thật .
Hôm , tình cờ va Phó Hoài đang đường rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-hoa-tan-thuan-theo-thoi/chuong-2.html.]
Ta vội vàng xin .
Hắn giơ tay chỉnh búi tóc cho , bật khẽ hai tiếng:
"Thẩm nhị tiểu thư, giống tỷ của ."
"Rất đáng yêu."
Ta ngẩng đầu , chỉ một ánh mắt đỏ bừng mặt.
Nắng xuân rực rỡ hôm , mà vẫn bằng ánh mắt ấm áp của .
Ta tự hỏi lòng:
“Thật sự chỉ là thích thôi ?”
Không .
Ta yêu .
Ta thể dối thêm nữa.
Năm mười sáu tuổi, Phó Hoài tới cửa cầu .
"Thẩm nhị tiểu thư, yêu mến nàng từ lâu, chỉ mong cùng nàng kề cận sớm tối, trọn đời rời xa. Chỉ nguyện bên bạc đầu. Nàng nguyện ý gả cho chăng?"
Hắn hứa với một đời một kiếp một đôi , hứa sẽ mãi yêu , thương .
Ta nỡ từ chối chứ?
Thế nên, ngày tỷ tỷ sắc phong hoàng hậu, hệ thống hỏi :
"Nhiệm vụ thành, rời ?"
Ta từ chối.
Không hề do dự dù chỉ một giây.
Hệ thống như sớm đoán quyết định của , chỉ khẽ thở dài một câu:
“*Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã. Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã.”
(*Kẻ sĩ khi lụy tình, còn thể lý giải ; nữ tử khi lụy tình, chẳng thể nổi thành lời.)
Lúc , chỉ thấy cam lòng.
Nào ngờ, điều trở thành sự thật.
08
Ta vốn thích nơi náo nhiệt đông , những buổi tụ hội tiểu thư phu nhân trong kinh, luôn tránh thì tránh.
Thấy tâm tình u uất, thai khí định, Chi Nhi bèn dỗ dành đến Phương Kỳ Tửu Lâu nếm thử món mới.
Hồng Trần Vô Định
Có lẽ thật sự là trùng hợp.
Ta gần cửa sổ, cúi đầu liền thấy Phó Hoài.
Rèm châu xe ngựa vén lên, một đứa trẻ lanh lợi nhảy phắt xuống, miệng hớn hở gọi “Cha ơi!”
Phó Hoài mỉm ôm lấy đứa trẻ lòng, chẳng hề bận tâm nó bẩn y phục .
Thật khó mà tin nổi, đây là từng chỉ vì ca ca đá bẩn vạt áo võ trường mà nhất định tắm rửa y phục.
Ngay đó, một nữ nhân bước xuống xe, ánh mắt dịu dàng hai cha con.
Phụ từ tử hiếu.
Họ mới là một gia đình thực sự.
Còn chẳng qua chỉ là kẻ từng vụng trộm cướp chút dịu dàng của Phó Hoài mà thôi.
Tim bỗng đau thắt .
"Phu nhân! Phu nhân, chứ? Tiểu thư!"
Tiếng gọi gấp gáp của Chi Nhi kéo về thực tại.
Ta nghiêng đầu nàng, chỉ thấy nước mắt nàng rơi như mưa.
"Tiểu thư, đừng , đừng mà..."
Khóc?
Khóc gì chứ?
Ta gì sai , ...