Hoa Nở Hoa Tàn Thuận Theo Thời - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:31
Vừa đến cửa, ngẩng đầu —
Ba chữ “Trân Ngọc Các” chẳng còn nữa.
Chỉ còn mấy nét lạnh lẽo: Hương Sơn Các.
Cũng chẳng gì lạ.
Người quý giá như ngọc , Phó Hoài an bài nơi khác , Trân Ngọc Các giữ để gì?
Ta hành lang, ngẩng cây đào giữa viện.
Lần đầu thấy nó, tán lá còn rậm rạp như bây giờ.
Bỗng nhiên, ánh mắt dừng ở một chấm đỏ.
Là một túi hương.
Chắc vì rời vội vàng, nên để quên .
Chi Nhi nhặt lên đưa cho . Ta mở túi , bên trong một mảnh giấy nhỏ —
"Nguyện bình an, cùng dài lâu."
"Đồng nguyện."
Nét chữ mềm mại thanh thoát, hẳn là của Diểu Nương.
Mà dòng chữ phía , quá quen thuộc.
Là bút tích của Phó Hoài.
Ta mảnh giấy đó lâu, lâu, mới chậm rãi gấp , đặt túi, đưa cho Chi Nhi.
“Giữ kỹ.”
Những thứ , sẽ trả cho Phó Hoài.
Phó Hoài .
Phó Hoài .
Thì thật sự , thể đối với dịu dàng đến tận cùng, vẫn một lòng mong mỏi dài lâu với một nữ nhân khác.
Khoảnh khắc , mắt cay xè.
lệ, còn rơi nữa .
Chỉ khẽ, khẽ, thở dài một tiếng.
Thở dài cho lẽ đời vô thường.
Thở dài cho kiếp hoa nở tàn.
12
Trận mưa kéo dài lâu, mãi đến khi trời nhá nhem tối mới tạnh đôi chút.
Chi Nhi thu xếp xong phòng nghỉ, định ở Hương Sơn Các một đêm.
kiên quyết từ chối.
Phó Hoài và Diểu Nương từng ở nơi bao nhiêu “quấn quýt triền miên”. Tachỉ cần nghĩ đến, buồn nôn đến mức nghẹn họng.
“Chỗ , bẩn quá.”
Chi Nhi hiểu ý, chỉ im lặng nắm lấy tay , tay lạnh ngắt.
Nàng sai chuẩn xe ngựa, còn cẩn thận nhóm lò than trong xe, sợ nhiễm lạnh.
Ta dựa lớp hồ cừu dày, ánh mắt vô hồn tập Thi Kinh trong tay, trang sách vẫn là những câu thơ xưa cũ:
*“Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã. Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã.”
“Cập nhĩ giai lão, lão sử ngã oán. Kỳ tắc hữu ngạn, thấp tắc hữu phán.”
“Tổng giác chi yến, ngôn tiếu yến yến. Tín thệ đản đản, bất tư kỳ phản.”
“Phản thị bất tư, diệc dĩ yên tai.”
(*Nam tử khi lụy tình, còn thể giãi bày; nữ tử khi lụy tình, chẳng thể nổi thành lời.
Từng hẹn cùng đến bạc đầu, nay bạc đầu , khiến u oán. Sông thì bờ đầm thì mép, mà tình chẳng điểm dừng.
Thuở tóc còn xanh, cùng vui vầy. Lời thề son sắt, chẳng ai nghĩ sẽ phản bội.
một khi nghĩ tới, thì phản bội cũng xảy .)
Ta khe khẽ , .
Cho đến khi nước mắt lăn đầy mặt, thể thốt nên lời.
Ta từng thực sự tin rằng, sẽ bao giờ trở thành nữ tử đáng thương trong thơ xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-hoa-tan-thuan-theo-thoi/chuong-4.html.]
Thế mà rốt cuộc vẫn thoát khỏi kiếp .
Ta ôm mặt nức nở, tiếng vùi lẫn trong tiếng mưa ngoài trời.
vì Phó Hoài mà đau lòng.
Hồng Trần Vô Định
Là vì mà buồn.
Đi cùng nổi, mà buông bỏ cũng chẳng đành.
Ta vì do dự, vì bản yếu đuối, nhút nhát, vì tình yêu từng tan biến chỉ trong chớp mắt.
lúc , ngựa bỗng hí lên hoảng loạn, một mũi tên bén nhọn xuyên qua cửa xe, xé gió mà đến.
Chỉ cách đến một gang tay.
Sắc mặt Chi Nhi tái nhợt, vội đỡ xuống xe.
Các thị vệ bên ngoài lượt ngã xuống tay đám hắc y nhân xuất hiện đột ngột.
Mùi m.á.u tanh trộn lẫn trong làn mưa ẩm lạnh.
Ta hoảng loạn nôn khan.
Bước chân chậm , một mũi tên khác lao thẳng về phía .
Hai chân mềm nhũn, theo phản xạ nhắm chặt mắt .
“Phập!”
Tiếng mũi tên xuyên qua da thịt vang lên rõ ràng.
Máu b.ắ.n lên mặt .
Ta choàng mở mắt, ánh run rẩy kịch liệt.
“Phó Hoài…”
Hắn gắng sức nở một nụ dịu dàng, như đang an ủi . ngay giây , ngã sầm lòng .
Máu từ vết thương tuôn dứt.
Cho đến khi hôn mê, vẫn thì thầm bên tai :
“Đừng sợ, Niểu Niểu…”
Hắn bảo đừng sợ, nhưng sợ đến phát run.
Sợ sống thì tiếp tục đau.
Sợ c.h.ế.t thì vĩnh viễn thể tha thứ cho .
Ta hận .
Hận rõ ràng còn yêu , mà vẫn cứ dáng vẻ si tình sâu nặng, khiến mãi quẩn quanh trong đau đớn và tự hoài nghi.
Phó Hoài.
Sao ngươi liều c.h.ế.t cứu ?
Nếu c.h.ế.t , ngươi và nàng , ngươi và hài tử của ngươi, chẳng thể sống bên trọn đời trọn kiếp ?
Đó chẳng là điều ngươi luôn mong mỏi ?
Nước mắt rơi lách tách, từng giọt thấm đẫm vạt áo .
“Phó Hoài, hận ngươi đến thấu tim gan.”
Thật đấy.
Ta hận ngươi.
13
Mũi tên xuyên thẳng qua ngực, dĩ nhiên thể là vết thương nhỏ.
Ngược , trong tình thế hiện tại là trọng thương chí mạng.
Phó lão phu nhân vội vã đến nơi, thấy Phó Hoài đẫm m.á.u thì mắt tối sầm, suýt ngất, thế mà vẫn quên chỉ trích :
"Không an phận thủ thường, suốt ngày chỉ chạy ngoài, loạn cả quy củ!"
Ta chẳng buồn tranh cãi.
Chỉ là khi ngẩng đầu, thấy một nữ nhân theo sát phía bà .
Triệu Diểu.
Sắc mặt nàng tái nhợt, viền mắt đỏ hoe, nước mắt ngừng lăn xuống.
Thậm chí còn lo lắng cho sự an nguy của Phó Hoài hơn cả – vợ chính thất danh chính ngôn thuận.
Nàng phát hiện ánh mắt của , lập tức co , như thể là mãnh thú hung ác.