Hoa Nở Hoa Tàn Thuận Theo Thời - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:35
17
Sau ngày hôm , bước chân khỏi cửa thêm nào nữa.
Ta tự nhốt trong phòng, lặp lặp việc Thi Kinh, hết đến khác dùng từng câu từng chữ mà lăng trì trái tim .
Cho đến khi chút yêu thương cuối cùng dành cho Phó Hoài cũng tan biến .
Ta cam lòng, liền hỏi: “Hệ thống, đứa bé thật sự thể mang ?”
Giọng hệ thống lạnh lẽo vang lên: “Nhắc : nó là sinh linh thuộc về thế giới , thể mang , cũng thể xoá bỏ.”
“Được.”
Cũng chính vì lý do đó mà trở mặt với Phó Hoài.
Ta sẽ rời nhưng con của ở .
Nó sẽ một đối mặt với tất cả những điều sắp tới.
Còn , việc duy nhất thể , chính là khi rời khỏi thế gian , sắp xếp sẵn sàng hết thảy cho nó.
Ta một phong thư gửi đến cho tỷ tỷ, dặn nàng khi chết, hãy đưa đứa bé cung nuôi dưỡng.
Ta yên tâm giao nó cho Phó Hoài, chỉ tin tỷ tỷ của .
Tỷ xưa nay luôn thông minh, bản lĩnh, đứa bé theo nàng sẽ học nhiều.
Sau đó, đến lượt Phó Hoài.
Ta đem cái túi hương đỏ nhặt khi , cùng với một cái túi hương mới do chính tay , giao hết cho Chi Nhi.
Trên túi của thêu một con uyên ương cô độc, bên cạnh còn tên chữ của .
Bên trong là một phong thư cho Phó Hoài.
Rất ngắn.
cũng đủ .
Ta dặn Chi Nhi: “Sau khi chết, nhất định đích đưa cho Phó Hoài.”
Chi Nhi đến thở nổi, ôm lấy chân , ngừng gật đầu.
Ta khẽ vuốt mái tóc nàng, nhẹ giọng an ủi:
“Ngốc quá, gì chứ? Tiểu thư nhà ngươi là hưởng phúc , vui mới đúng.”
Nàng ngẩng đầu , đôi mắt rực sáng:
“Tiểu thư kiếp chịu khổ , kiếp nhất định sống thật !”
Ta sững .
Kiếp từng khổ ? Hình như cũng hẳn.
Ta xuyên tới nơi , tuy mỗi ngày đều thận trọng lo sợ, nhưng cũng nuông chiều lớn lên.
Lúc nhỏ cha , tỷ che chở cho một trời riêng.
Lấy chồng Phó Hoài gánh vác giang sơn.
Hồng Trần Vô Định
Ta yêu , dựa , thậm chí thực sự trở thành một tiểu thư yếu mềm của thời cổ đại.
hiểu rõ hơn ai hết.
Ta .
Trong đầu đầy những ý tưởng mới mẻ. Ta ủ rượu, rèn kiếm. Ta thể vẽ những cây trâm lộng lẫy hơn, thiết kế những bộ y phục hơn. tất cả đều dám thể hiện.
Bởi vì là nữ nhi thế gia.
Ta đại diện chỉ cho bản , mà là cho bộ dòng tộc Thẩm gia.
Từng lời ăn tiếng , từng hành động nhỏ đều giữ lấy danh tiếng cao quý cho cha , cho tỷ.
Vì , lựa chọn im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-hoa-tan-thuan-theo-thoi/chuong-7.html.]
Thỉnh thoảng vẫn nghĩ, giá như thực sự sinh ở nơi , lẽ dễ sống hơn nhiều.
Như , nếu Phó Hoài nạp thì cứ nạp.
Ta sẽ cố gắng một chính thất khoan dung độ lượng.
.
Ta thể chia sẻ phu quân của với nữ nhân khác.
Ta chỉ một đời một kiếp một đôi .
Lúc đầu , mới nguyện lòng ở , nguyện lòng yêu .
Nay , sẽ rời .
Chỉ là, sự của tuyệt đối thể lặng lẽ.
Ta tặng Phó Hoài một món quà – một món quà nhuốm máu, kết thúc bằng cái c.h.ế.t của .
Ta tin, cả đời sẽ bao giờ quên .
18
Lần nữa gặp Phó Hoài là khi mang thai tám tháng.
Trong suốt mấy tháng , từng gặp mặt .
Ta mỗi ngày đều ở xa để , nhưng từng quan tâm.
Thế nhưng hôm nay, chủ động bước lên phía .
Hắn mừng rỡ như điên, với nhiều điều.
Ta lặng lẽ lắng , gần như đáp .
Cuối cùng, rằng sắp xuất chinh, một tháng sẽ trở về.
Ta ngẩng đầu, khẽ hỏi: “Ngày sinh, kịp ?”
Hắn hề do dự, lập tức gật đầu: “Chắc chắn. Ta nhất định sẽ trở về.”
Ta khẽ mỉm .
Nụ khiến sững , tiến lên nắm lấy tay , giọng nghẹn ngào:
“Niểu Niểu, thật sự sai . thực lòng yêu nàng. Về , chúng sống với ? Ta chỉ mãi bên nàng."
Ta thật lâu.
Khi bắt đầu chột định đổi chủ đề, gật đầu: “Được.”
Hắn vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng xoa bụng , ngắm, như khắc sâu từng chút dáng vẻ của tâm trí.
Cho đến khi binh sĩ đến thúc giục, mới luyến tiếc rời .
Ta bóng lưng xa dần, chợt gọi: “Phó lang, mau về nhé.”
Khoảnh khắc , dịu dàng đến lạ.
Giống hệt dáng vẻ ngây thơ thuở mới gả cho .
Chỉ một cái liếc mắt, đôi mắt đỏ hoe, sức gật đầu: “Niểu Niểu, nàng chờ nhé.”
19
Phó Hoài ngờ, đó là cuối gặp Niểu Niểu.
Hắn ngoài chinh chiến, đánh thắng đó, địch quân đại bại.
Bách tính xưng tụng là Chiến Thần.
Còn , thường xuyên thất thần ngắm một túi hương trong tay.
“Niểu Niểu, chờ nhé.”
Hắn áp túi hương lên môi, khẽ hôn thật dịu dàng, ánh mắt dịu dàng triền miên như thể Thẩm Niểu vẫn đang ngay mặt .