Hoa Nở Hoa Tàn Thuận Theo Thời - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:33
Thế nhưng một đêm, Triệu Diểu thắt cổ tự vẫn.
Hồng Trần Vô Định
Đợi đến lúc cứu xuống, hấp hối.
Phó Minh Nam thì quỳ suốt đêm thư phòng, ăn uống.
Phó Hoài thể cứng rắn với tất cả, nhưng mềm lòng với đứa trẻ .
Và … chấp thuận.
Thật , cũng chẳng bất ngờ gì lựa chọn của .
Hôm nay là hôn lễ của họ, mời .
Dù mời, cũng sẽ .
Ta gặp , càng chịu cái lễ nạp thấp hèn từ Triệu Diểu.
điều ngờ, là Triệu Diểu dám chủ động tìm đến .
“Phu nhân, mang thai bốn tháng. Lão phu nhân , đợi sinh con xong sẽ nâng lên bình thê.”
Nàng ăn vận xa hoa, lấp lánh vàng ngọc, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý, chẳng còn chút dáng vẻ yếu đuối, ngoan ngoãn khi xưa.
Đây mới là bộ mặt thật của nàng .
Cũng thôi.
Một nữ nhân thể nắm Phó Hoài, thể thực sự là “thỏ trắng đơn thuần” chứ?
Ta nàng, đáp.
Nàng hỏi tiếp:
“Phu nhân thấy thế nào?”
“Đây là chuyện của Phó gia, nên hỏi thì hỏi Phó Hoài.”
Giọng nhàn nhạt, nhấp một ngụm nóng:
“Chẳng lẽ là đồng ý, nên mới chạy đến cầu xin ?”
Câu đó như xé toạc lớp mặt nạ kiêu ngạo .
Gương mặt Triệu Diểu thoáng chốc méo mó.
“Ngươi rốt cuộc gì với hầu gia! Hắn tuy cưới , nhưng từ đầu tới cuối hề chạm , kể cả khi mang thai, cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng! Là ngươi giở trò lưng đúng ?!”
“Thẩm Niểu, ngươi tưởng ngươi giữ thì thể giữ lòng ? Ta cho ngươi , hầu gia—”
"Chát!"
Một cái tát thẳng tay, dứt khoát giáng xuống gương mặt nàng .
Triệu Diểu sững .
“Ngươi… ngươi dám đánh ?!”
Cùng lúc , Phó Hoài bước .
Triệu Diểu lập tức thu vẻ hung hăng, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt lưng tròng nhào tới ôm :
“Hầu gia, gì sai mà khiến phu nhân tay với …”
Phó Hoài thậm chí nàng lấy một cái.
Ánh mắt chỉ dừng mãi , da diết mà si mê.
“Nàng đánh ngươi, thì ngươi chịu. Vì đó là điều ngươi đáng nhận.”
Triệu Diểu khựng , đó cúi đầu lí nhí:
“Vâng....”
Ta và Phó Hoài cách một , ở giữa là Triệu Diểu – như một bức tường vô hình.
Hai ánh mắt lặng lẽ giao nhưng trong lòng chẳng còn xao động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-hoa-tan-thuan-theo-thoi/chuong-6.html.]
Chỉ còn …
Một trái tim tràn đầy thất vọng.
16
Sau ngày hôm , phát hiện Phó Hoài đối với Triệu Diểu cũng chẳng mấy mặn mà, thậm chí còn phần lạnh nhạt.
còn phân biệt đó là thật lòng, là một vở kịch.
Mà cũng lười nghĩ đến những chuyện .
Thấy suốt ngày uể oải, Chi Nhi liền dụ dỗ ngoài dạo xa hơn một chút.
Chẳng mấy chốc, chúng tới bên hồ.
Bất chợt, Phó Minh Nam lao chắn mặt .
Ta giật lùi , suýt nữa thì ngã, may Chi Nhi kịp đỡ.
Phó Minh Nam thấy , vẻ mặt thất vọng, nhưng nghiến răng trợn mắt, căm hận :
“Ngươi là đồ đàn bà xa, bắt nạt mẫu , cướp mất phụ , đứa trẻ trong bụng ngươi nhất định sẽ c.h.ế.t yểu!”
Một câu như sét đánh giữa trời quang, vang rền trong đầu như một trái b.o.m nổ tung.
Không ai, ai quyền rủa con của một !
Máu huyết dồn lên đầu, mất sạch lý trí. Trong đầu lúc chỉ một suy nghĩ duy nhất:
“Phải g.i.ế.c thằng bé !”
“Niểu Niểu! Nàng đang gì !”
Chỉ khi Phó Hoài mạnh mẽ kéo , mới sực tỉnh. Nhìn xuống, thấy cổ Phó Minh Nam đầy vết bầm tím do bóp mạnh, mười ngón tay vẫn còn run rẩy, là bóp cổ nó.
“Ta...”
Toàn run lẩy bẩy, ánh mắt hoảng loạn Phó Hoài:
“Phó Hoài, nó... nó rủa đứa con của ...”
Phó Minh Nam gục trong lòng Phó Hoài, nức nở khe khẽ:
“Cha ơi, con , con chỉ mấy câu thôi, phu nhân g.i.ế.c con , con sợ quá.”
Giọng thằng bé khản đặc, nó ho dữ dội, vô cùng tội nghiệp.
Phó Hoài xót xa vỗ lưng dỗ dành, sang , ánh mắt tràn đầy thất vọng.
“Niểu Niểu, nàng giận , nhưng nàng thể tay độc ác với một đứa trẻ như ? Nàng từ bao giờ trở nên tàn nhẫn thế?”
Trời hôm đó rực nắng, ánh dương chói lọi. chỉ cảm thấy lạnh, cái lạnh từ tâm can lan khắp , lạnh đến tận xương cốt.
“Ngươi tin , Phó Hoài. Ngươi tin …”
Hắn mặt , chẳng buồn , giọng lặng như băng giá:
“Bao năm qua vẫn giữ lời hứa trọn đời trọn kiếp với nàng, chỉ nàng. hai mươi lăm tuổi, nàng mãi mang thai, là đích tử hầu môn, chẳng lẽ nên con để an lòng gia tộc ? Sao nàng thể hiểu cho ?”
“Phó Hoài, những lời ngươi giấu trong lòng bao lâu ?”
Ta thê lương: “Ta thật sự ngờ thì ngươi nghĩ như , thì ngươi nghĩ về như …”
Thì là thế. Hóa tất cả, từ đầu đến cuối đều là tự đa tình. Là sai .
Ta siết chặt hai tay, lảo đảo xoay , lặng lẽ bước trong mơ màng.
Phó Hoài dường như chợt nhận điều gì đó, vội bước lên đuổi theo: “Niểu Niểu, xin ! Vừa là hồ đồ, nhất thời sai lời—”
đúng lúc , một tiếng gọi kéo dừng : “Hầu gia! Mau xem Nam nhi !”
Là Triệu Diểu.
Hắn đầu một cái, Phó Minh Nam.
Cuối cùng, dừng bước ôm lấy đứa con của .