Hoa nở trên đường vắng, đợi người thương trở về - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:08:35
Hôm , khi tam hoàng tử rời , một cái thật sâu. Ánh mắt đó mang theo uy nghiêm và khí phách của bậc đế vương, khiến dám thẳng.
Từ hôm đó, Chương Ngọc xuống núi ngày càng nhiều. Sau tết Trung thu, dẫn tất cả chúng xuống núi. Ta bao giờ đời còn một nơi như , đình đài lầu các, non nước hữu tình.
Năm mươi ba chúng an cư lạc nghiệp tại đây. Tam hoàng tử sắp xếp phận mới cho , để họ quan, nhưng ở những nơi khác, bắt đầu từ đầu. Đất nước rách nát, trăm bề khổ sở, cần vá víu, hàn gắn.
Tam hoàng tử vốn sống cuộc đời nhàn vân dã hạc, trong một du ngoạn ám sát, trong lúc nguy cấp gặp Chương Ngọc. Ân cứu mạng, khó mà báo đáp. Việc tham gia tranh giành ngôi báu, một là để tự bảo vệ , hai là vì bách tính thiên hạ, ba là để báo đáp ân tình của Chương Ngọc. Chí hướng của Chương Ngọc chỉ mong một minh quân trị vì thiên hạ.
Người trong trang viên ngày càng ít. Mỗi của tam hoàng tử đến, đón một . Tất cả đều giao những chức vụ quan trọng. Cuối cùng, trong trang chỉ còn , Công Tôn đại phu, Tôn Đại Dụng và Chương Ngọc.
Không bữa tiệc nào tàn. Chương Ngọc cũng sẽ rời . Đại bàng thể mãi giam trong lồng chim?
4
Chương Ngọc vốn định đưa cùng, phủ Chương gia, ắt sẽ chỗ cho dung . . Vào Chương phủ, chẳng thành nô thành tỳ ? Biết bao thoát khỏi phận nô lệ còn khó như lên trời, tự hạ thấp như ? cũng . Trang viên sắp phá bỏ, con đường tranh đoạt ngôi vị của tam hoàng tử đầy hiểm nguy, bất cứ chuyện gì thể trở thành nhược điểm đều tiêu diệt từ trong trứng nước. Chẳng hạn như trang viên , nơi từng che chở cho vô tội thần.
Suy tính , vẫn thấy sống ở sào huyệt sơn tặc núi là thoải mái nhất, coi như ở đó trông nhà . Tôn Đại Dụng và Công Tôn đại phu cũng thể theo , nên ba chúng trở núi.
Chương Ngọc rời . Mỗi bước ngựa ngoái đầu ba , dặn dặn nếu chuyện gì thì nhất định đến phủ Chương gia ở Thượng Kinh tìm , vẻ mặt đầy lo lắng. nam nhi chí tại bốn phương, Chương Ngọc phần đa cảm . Công Tôn đại phu vuốt râu, mỉm , ánh mắt , khó mà diễn tả .
Nhìn Chương Ngọc khuất dần trong ánh bình minh, thấy mũi cay cay. Hắn là với tới . Hắn là thiên chi kiêu tử, còn là gì? Chỉ là hạt bụi chân mà thôi.
"Nha đầu, đáng tiếc, thật đáng tiếc." Công Tôn đại phu thở dài. Ta quyết định , sẽ giữ vững giới hạn của , bao giờ vượt quá. Nếu , sẽ trở thành trò cho thiên hạ.
Dưới chân núi một ngôi chùa Quan Âm. Vì quá hẻo lánh nên ít lui tới. Trên đường về núi, ba chúng ghé qua chùa Quan Âm, định xin nước uống, ngờ cửa chùa canh phòng nghiêm ngặt, là vị quý nhân nào ghé thăm. Thân mang tội, tránh voi chẳng mặt nào, chúng vội vàng rời . Bất ngờ, một quản gia vội vàng gọi chúng . Công Tôn đại phu và Tôn Đại Dụng lên vài bước, lưng về phía quản gia, để lộ mặt.
"Xin hỏi, các vị là địa phương, thần y nào tài giỏi ? Lão phu nhân nhà đường ngang qua đây, đột nhiên phát bệnh nặng, mong các vị chỉ giúp."
Thần y? Chẳng đang mặt đây ? Công Tôn đại phu ghét những quyền quý, ông hừ lạnh một tiếng, thêm lời nào. Ta ông chữa bệnh.
tấm lòng đại phu, thấy che.c cứu, thật trái với lương tâm. Công Tôn đại phu cau mày , vẻ mặt như đang hỏi nên thế nào.
Haiz… để lên tiếng .
"Bồ Tát phù hộ, lão phu nhân nhà ngài thật phúc. Sư phụ của cả đời hành y, chuyên chữa các bệnh nan y. Chỉ là… nhà giàu sang quyền quý, sư phụ tuy là thầy thuốc, nhưng dù cũng là nam nhân, tiện trong xem bệnh, e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của quý nhân. Nếu tin tưởng, thể cho trong xem bệnh." Ta năng lễ phép, Công Tôn đại phu tỏ vẻ hài lòng.
Quản gia do dự, vẻ mặt khó xử. Trong nhà truyền tiếng kêu đau đớn của nữ nhân, quản gia lập tức kiên quyết, mời trong.
Vừa bước phòng, ngửi thấy mùi chua của chất nôn. Nhìn lão phu nhân, tay ôm bụng, cuộn tròn giường, mặt mày tái nhợt, môi đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa.
Ta ngoài, miêu tả tình hình cho Công Tôn đại phu. Ông suy nghĩ một lúc, cho một bài thuốc. Ta ghi nhớ trong lòng, trong cho nhà của lão phu nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-tren-duong-vang-doi-nguoi-thuong-tro-ve/chuong-3.html.]
Mấy nha , ma ma vẻ mặt khó xử, nên tin tưởng chúng . với chúng , hết sức , thẹn với lương tâm. Còn họ tin , chúng quan tâm. Gặp gỡ tình cờ, lấy tiền, cho một bài thuốc, coi như hết duyên.
Trở núi, căn nhà vốn náo nhiệt giờ trở nên vắng lặng, ba chúng khỏi chạnh lòng.
"Nha đầu, ngươi quỳ xuống, dập đầu ba cái cho ." Ta hiểu chuyện gì, nhưng vẫn theo. Công Tôn hiếm khi nghiêm túc như .
"Từ nay về , ngươi chính là đồ của , Công Tôn Hoa Tiêu. Ta đặt tên cho ngươi là Công Tôn Tĩnh Thư, ngươi thấy thế nào?" Sư phụ đầy mong đợi.
Ta dám tin tai . Ta phúc phận gì mà như ?
Hôm nay, sư phụ, cũng tên . Từ nay về , còn là nữ hài tên tuổi, phụ mẫu mắng chửi là đồ che.c tiệt nữa.
Ngày vui nên , nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi. Nếu đây là giấc mơ, xin đừng để tỉnh .
Bài toán khó đầu tiên mà sư phụ giao cho là chữa khỏi vết bớt mặt . Khi nào , ông mới chính thức dạy y thuật.
Nụ của cứng đờ mặt. Lão nhân gia trêu đùa như chứ? Tên cũng đặt cho mà.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Có lẽ ông chỉ nhận đồ , chứ dạy một mù chữ học y thuật.
Dù , cũng mãn nguyện. Vết bớt mặt gì đó, bây giờ cũng còn quan tâm nữa. Nếu vết bớt , e rằng phụ bán bao nhiêu , cuộc sống như bây giờ.
Sau vài ngày gì, sư phụ giận dữ, cuối cùng ông cũng thỏa hiệp, tự nghiền thuốc, quyết tâm giúp trở nên xinh .
Vết bớt bẩm sinh, đương nhiên dễ chữa trị. Dùng d.a.o bạc cạo từng chút một, bôi thuốc, đợi vết thương đóng vảy, mọc da mới, dùng d.a.o bạc cạo tiếp. Cứ như lặp lặp ba , sư phụ xong .
Mỗi ngày đều là sư phụ bôi thuốc cho , cũng từng soi gương, trong lòng chút mong đợi, khuôn mặt thật của sẽ như thế nào.
5
Lại một mùa Trung thu nữa. Ta xuống núi mua đồ, mẫu phi của tam hoàng tử đày lãnh cung, ngay cả tam hoàng tử cũng thất sủng. Biên cương giá lạnh, các hoàng tử đều thoái thác, hoàng thượng liền chỉ định tam hoàng tử trấn thủ.
Sau tết Trung thu, e rằng sẽ lên đường.
Mắt giật liên hồi, trong lòng bất an. Chương Ngọc đầu quân cho tam hoàng tử, như , e rằng cũng sẽ gặp khó khăn.
Đột nhiên, gặp .
Vừa về đến núi, kịp gì, sư phụ bảo thu xếp hành lý, ngay trong đêm lên đường đến Thượng Kinh, Chương gia xảy chuyện.
Xảy chuyện? Ta lẩm bẩm, trong lòng rối bời, vội vàng lên đường.