Hoa nở trên đường vắng, đợi người thương trở về - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:08:37
Đi nửa đường, tin tức lan truyền khắp nơi. Người dân bàn tán xôn xao, lão thần hai triều – Chương thái phó – kết tội kết bè kết phái, cả nhà bắt giam, chỉ còn thiếu công tử Chương gia bắt.
Ta và sư phụ lo lắng yên, ngày đêm lên đường đến Thượng Kinh.
đến đó thì ? Sư phụ là mang tội, là nữ nhi yếu đuối, nơi nương tựa, chúng thậm chí còn nhà lao.
Tam hoàng tử cũng đang gặp khó khăn, chúng ở bên ngoài phủ của suốt một ngày một đêm, cũng gặp , hầu đuổi như kẻ ăn mày.
Đêm khuya se lạnh, ánh trăng sáng tỏ. Sư phụ đổ bệnh, đưa ông đến quán trọ. Ông vốn là thầy thuốc nên rõ ràng nhất về bệnh tình của , dặn cần ở chăm sóc mà đến ngoài nhà lao xem cách nào gặp nhà họ Chương .
Ta đến nơi, bịt miệng, lôi lên xe ngựa.
"Đừng sợ, là ."
Nghe thấy giọng của Chương Ngọc, liền an tâm. Dưới ánh trăng, thấy khuôn mặt đầy râu ria, tiều tụy của , lòng nhói đau. Mấy ngày nay, chắc hẳn khó khăn.
"Ngày mai sẽ cùng tam hoàng tử lên đường biên ải. Sáng mai ngươi đến cổng thành chờ, sẽ đưa và của đến đó. Ta chỉ mong ngươi đưa bọn họ về núi, sống cuộc sống bình yên."
"Được, công tử cứ yên tâm."
"Cây đổ khỉ tan, ngờ Chương gia gặp nạn, cuối cùng thể nhờ vả chỉ ngươi. Hai ngày nay ngươi vất vả chạy vạy, đều thấy cả. Ta ngươi là , nếu bất đắc dĩ, thật sự phiền ngươi."
"Rốt cuộc xảy chuyện gì?"
"Con đường tranh đoạt ngôi báu đầy chông gai. Chương gia liên lụy vì . Giữa lúc nguy cấp, giang sơn và gia tộc, …" Chương Ngọc đỏ hoe mắt, hiểu nỗi băn khoăn của .
"Công tử quyết định , cứ việc . Tiểu công tử và tiểu thư, chỉ cần còn miếng ăn, sẽ để bọn họ chịu đói. Chỉ điều, , chỉ vì công tử, mà còn vì bá tánh thiên hạ. Công tử phò tá minh quân tương lai, cũng ."
Chương Ngọc chăm chú, ánh mắt đầy cảm động.
"Ra chiến trường, sẽ đổi tên thành Trương Chương, đời còn Chương Ngọc nữa."
"Ta nhớ ."
Hai im lặng, trong xe ngựa chật hẹp, chút bối rối.
"Rất đau ?"
"Hả? Cái gì?" Ta sờ lên má . "Bây giờ còn đau nữa."
"Cũng cần …" Chương Ngọc chút mơ hồ, tưởng nhầm. Giọng của chút xót xa khiến giật .
Ta xuống xe ở cửa quán trọ. Chương Ngọc đưa cho hai trăm lượng bạc. Thấy là bạc vụn, tình cảnh của hiện giờ khó khăn. Ta suy nghĩ một chút, lấy một nắm bạc, đưa cho .
Chương Ngọc ngẩn , nhưng cũng từ chối, nắm chặt bạc, như chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt lạnh lùng như gie.c .
"Nghe Công Tôn đại phu nhận ngươi đồ , còn đặt tên cho ngươi?"
"Công Tôn Tĩnh Thư."
"Tĩnh Thư… tên của ông thì kỳ quặc, nhưng tên đặt cho ngươi , xứng với ngươi."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của , Chương Ngọc buông rèm xe, chuẩn rời . Ta dường như thấy đang .
Ta quán trọ. Sư phụ hết sốt, đang tự bắt mạch cho . Thấy , mắt ông sáng lên. Biết gặp Chương Ngọc, chuyện ngày mai sắp xếp thỏa, ông thở phào nhẹ nhõm.
Ta ánh trăng ngoài cửa sổ, vẻ mặt buồn bã, hồi lâu gì. Nỗi buồn xót xa tràn ngập trong lồng ngực, cảm xúc lẫn lộn, chỉ rằng, từ nay về , trách nhiệm vai thật nặng nề.
Trời còn sáng, và sư phụ đến cổng thành chờ đợi, sợ lỡ mất việc lớn.
Đợi đến tận trưa cũng thấy ai đến. Ta và sư phụ , trong lòng bất an, nhịn nghĩ đến những điều , đầu óc rối bời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-tren-duong-vang-doi-nguoi-thuong-tro-ve/chuong-4.html.]
Trong đám đông, thấy quen. Vị quý nhân ở chùa Quan Âm hôm nào. Nghe thấy dân bên cạnh : "Quả nhiên là quốc công phủ, hào phóng rộng rãi", liền ma xui quỷ khiến theo.
Sư phụ tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên, dặn cẩn thận.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Ta theo kiệu của quý nhân hai con phố, thấy bà dạo cửa hàng phấn son xong, cửa hàng quần áo, cuối cùng dừng chân ở cửa hàng bánh ngọt để nghỉ ngơi.
Ta lấy hết can đảm, bước . Ánh mắt quý nhân sắc bén như dao, khiến chững , dám tiến lên.
"Ngươi theo lâu như , chuyện gì?"
"Hôm đó ở chùa Quan Âm, dâng lên một bài thuốc, xem bây giờ khỏe ."
Mấy ma ma một lượt, gật đầu, lúc mới nhận .
"Mấy tháng gặp, dung mạo cô nương đổi nhiều, thật là chuyện đáng mừng."
"Nhờ phúc của sư phụ, quý nhân khen ngợi."
"Hôm đó vội vàng, cũng tin tưởng lắm. Sau đó, tìm kiếm khắp nơi, cũng ai chữa khỏi bệnh cho . Nhớ đến bài thuốc của các ngươi, bèn lấy dùng thử. Uống một thang thuốc, bệnh tình khỏi hơn phân nửa. Như , ngươi cũng coi như là ân nhân của ." Giọng của quý nhân nhỏ nhẹ, cũng ôn hòa, năng từ tốn.
Ta sắc trời bên ngoài, khỏi lộ vẻ lo lắng, nhưng dám mở lời. Thượng Kinh phức tạp, nếu mở lời, sẽ kết cục .
"Đã là ân nhân, tặng ngươi một trăm lượng vàng, thế nào?"
Ta lắc đầu .
"Vậy phong cho nhà ngươi quan?"
Ta cúi đầu.
"Cô nương khó khăn gì cứ , nếu thể giúp đỡ, nhất định sẽ từ chối." Quý nhân đưa tay vuốt trâm cài bên mái tóc, cử chỉ vô cùng tao nhã.
Mấy ma ma nhanh nhẹn, đưa bạc cho chủ quán, giữa ban ngày ban mặt đóng cửa tiệm , cho gian riêng tư để trình bày nỗi lòng.
6
"Điều cầu xin hôm nay, e rằng phần đại nghịch bất đạo, quý nhân vẫn tiếp ?" Ta năng thành khẩn, cổ họng nghẹn , ngước sắc mặt quý nhân.
Bà vẫn bình tĩnh, trong mắt chỉ thêm vài phần tò mò. Ta , việc thể thành công.
"Nếu , sẽ tặng ngươi một trăm lượng vàng. Những chuyện khác, coi như từng gặp ngươi, cũng từng ngươi gì."
Nghe , thở phào nhẹ nhõm, quỳ xuống đất.
"Chỉ xin quý nhân cứu hai tiểu chủ nhân nhà họ Chương." Lúc khó khăn, con đường thể lựa chọn ít. Ta bây giờ như lạc trong sương mù, thành bại, đều là do trời định.
"Thái phó Chương gia?" Giọng quý nhân chút gấp gáp. Lòng cũng chùng xuống. Việc quả thật khó khăn, đúng là đang ở thời điểm nhạy cảm.
"Để nghĩ cách." Quý nhân dậy, trong phòng, tự một mấy cách, lắc đầu phủ nhận.
"Cô nương, mạn phép hỏi một câu, ngươi và Chương gia quan hệ gì?" Ma ma dìu xuống, vẻ mặt quan tâm.
Quan hệ gì? Ta ngây . , quan hệ gì chứ?
"Ta từng may mắn hầu hạ đại công tử Chương gia vài ngày, cũng là duyên phận gì sâu đậm. Chỉ là, là trung nghĩa, căm ghét cái ác, Chương thái phó trung thành với đất nước. Ta con cháu Chương gia che.c oan trong ngục, kết cục như e rằng sẽ lạnh lòng những trung thần nghĩa sĩ."
Quý nhân ngẩn , ánh mắt của nha , ma ma cũng thêm vài phần kính trọng.
"Nói như , ngươi là trung thành, ân cứu mạng với . Việc nhận lời, thể , đều sẽ cố gắng hết sức, hy vọng phụ lòng ngươi."
Ta và quý nhân lượt bước khỏi tiệm.
Ta , đến cổng thành chờ đợi. Đại quân xuất phát , lúc Chương Ngọc chắc đang đường hành quân.