Hoa nở trên đường vắng, đợi người thương trở về - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:08:39
"Nhanh, nhanh, nhanh… mời vị lên núi. Đây là kỳ tài trời ban! Nhân vật như , nếu đại công tử và tam hoàng tử trọng dụng, ngôi vị hoàng đế chẳng trong tầm tay ? Bách tính thiên hạ cứu , cứu …"
Sư phụ gì nữa, cũng hiểu. Ta chỉ đây thể là một nhân vật phi phàm, tìm ông về, ông thể giúp đỡ Chương Ngọc.
Ta vội vàng xuống núi, thấy ông lão đang uống nước ở khe suối.
"Đi, theo , dẫn ông ăn ngon mặc ." Ta kéo ông lão , sợ ông chạy mất.
Ông lão hiểu chuyện gì, chỉ thấy câu ăn ngon mặc liền vui vẻ theo lên núi.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Sau một ngày một đêm trò chuyện, sư phụ vô cùng kính trọng, liền quỳ xuống cầu xin ông lão đến biên ải trợ giúp Chương Ngọc.
"Được tận mắt chứng kiến chiến trường cổ đại, thật là mãn nguyện." Ông lão vui vẻ đồng ý, vẻ mặt còn hào hứng và mong đợi.
Chuyến đường xá xa xôi, đầy nguy hiểm, một ông lão lên đường thật khó khăn.
Sư phụ thu dọn hành lý, quyết định cùng , tự đưa ông lão đến gặp Chương Ngọc, trong lòng cũng yên tâm hơn. Nhân vật như , nếu sử dụng, nhất định sẽ là mối họa lớn.
Đói cho sạch, rách cho thơm, đưa cho họ sáu mươi lượng bạc lộ phí. Tôn Đại Dụng lương khô cho họ mang theo ăn dọc đường.
Ta trằn trọc ngủ , dậy lấy giấy bút , một lá thư, chữ nào thì vẽ vòng tròn thế. Kết quả là, cả lá thư chỉ sáu chữ , còn chi chít vòng tròn.
Ta ôm mặt, nhịn . Lá thư mà gửi , chắc chắn sẽ khó Chương Ngọc, cũng gì.
Ném lá thư sang một bên, thức trắng đêm may áo lót cho Chương Ngọc. Thời gian gấp gáp, đường may khá vụng về. Biên cương giá lạnh, hy vọng chiếc áo lót bằng lông thỏ thể giúp Chương Ngọc bớt chịu lạnh.
Hôm , tiễn sư phụ và ông lão, núi càng thêm vắng vẻ. Chỉ là, lá thư vòng tròn mà đêm qua biến mất. Ta cũng để ý.
Không ngờ, cuối cùng, lá thư vẫn đến tay Chương Ngọc.
8
Tuyết lớn phong tỏa núi non nửa tháng, lương thực núi ngày càng ít. Trời quang mây tạnh vài ngày, đường núi mới thông, Tôn Đại Dụng xuống núi mua vật tư, nạn dân cướp sạch, còn đánh đến thoi thóp. Nếu xuống núi tìm, e rằng ông che.c cóng giữa trời băng đất tuyết .
Toàn ông nổi đầy mụn nhọt do lạnh, sốt cao hạ. Ta đành đưa ông đến quán trọ chăm sóc, khi tình trạng ông đỡ hơn một chút, mới về núi.
Tiểu công tử Tri Miễn cũng cảm lạnh. Trên núi thiếu thuốc men, cũng đành bó tay.
Ta quyết định thu xếp hành lý, đưa hai tiểu hài tử xuống núi. Ở quán trọ ba ngày, chăm sóc cẩn thận, bệnh tình của chúng cũng đỡ hơn nhiều. Chỉ là, thời buổi , cơm ăn còn đủ no, thuốc men càng đắt đỏ, cộng thêm tiền trọ, chút lo lắng.
Cứ tiêu xài như , đừng đến việc cho Tri Miễn và Cẩm Thư học, e rằng cũng khó mà cầm cự đến lúc Chương Ngọc thắng trận trở về.
Sau khi bàn bạc với Tôn Đại Dụng, quyết định thuê nhà ở chân núi, một là để buôn bán nhỏ, hai là để tìm thầy dạy học cho hai tiểu hài tử.
"Thời buổi , còn cơm ăn, che.c đói khắp nơi, cướp bóc giữa đường là chuyện thường. Nếu chống lưng, dù gì cũng khó mà lâu dài ."
"Xin chưởng quầy chỉ giúp cho gia đình chúng một con đường sống." Ta cung kính dâng .
Ta vốn định hỏi chưởng quầy xem nhà nào cho thuê . Chưởng quầy nhiệt tình, phân tích cho những thuận lợi và khó khăn hiện tại.
"Vị huyện lệnh mới nhậm chức là em vợ của tri phủ, mà tri phủ là do ở Thượng Kinh tiến cử. Nghe khi nhậm chức, tri phủ lập quân lệnh trạng, mỗi năm nộp cống phẩm lên Thượng Kinh, lượng cụ thể là bao nhiêu, chúng là tiểu nhân, dám nghĩ tới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-tren-duong-vang-doi-nguoi-thuong-tro-ve/chuong-6.html.]
Ta lập tức hiểu ý của chưởng quầy. Tri phủ phái đến đây là để vơ vét của cải, còn huyện lệnh chính là tay sai của tri phủ.
dù huyện lệnh cũng là quan, tiện mặt trực tiếp, nên nuôi nhiều việc , đầu là gia đình họ Đỗ giàu nhất vùng. Gia đình từng là dòng họ chính trực, đức hạnh, thánh tổ ban biển ngạch.
Tấm biển bảo đảm cho sự giàu sang phú quý của họ Đỗ qua nhiều thế hệ. Trước , quả thực xứng đáng với bốn chữ chính trực, đức hạnh, nhưng bây giờ… e rằng bốn chữ liêm sỉ mới xứng với sự tàn ác của nhà họ Đỗ.
Muốn ăn ở trấn , đến nộp giấy thông hành cho nhà họ Đỗ, nộp hai lượng bạc phí bảo kê. Nếu , đừng đến việc mở cửa hàng kiếm tiền, e rằng mạng sống cũng khó giữ.
Hành vi như , còn đáng ghét hơn cả cướp.
Chưởng quầy than thở ngừng. Thời buổi khó khăn lắm , những kẻ cầm quyền nghĩ cách trị vì đất nước thái bình, mà tìm cách bóc lột dân chúng, đúng là quan bức dân phản.
Ngày hôm , khi thuê nhà và cửa hàng, Tôn Đại Dụng liền đến nhà họ Đỗ nộp hai lượng bạc phí bảo kê. Chưa hết, cuối năm còn nộp thêm mười lượng bạc nữa.
Tuy căm phẫn, nhưng của , chúng chỉ thể ngậm bồ hòn ngọt.
Chúng bàn bạc kỹ lưỡng, việc buôn bán lớn, dám , chỉ sợ lỗ vốn. Tôn Đại Dụng một công thức bí truyền.
Cơm mỡ heo.
Một cân mỡ heo, thêm nước sốt, thể bán hơn trăm bát. Hơn nữa, dùng gạo lứt, cám và rau dại, giá thành cao. Người giàu thích ăn, nhưng đối với nghèo, đây là món ăn ngon hiếm .
Tính toán kỹ lưỡng, mỗi bát cơm mỡ heo chúng chỉ bán hai văn tiền. Một nồi lớn thể kiếm bảy, tám trăm văn. Một tháng kiếm hai, ba lượng bạc, một năm vài chục lượng thành vấn đề. Đối với chúng , như là đủ sống , đến nỗi ăn núi lở.
Chúng hăng hái việc, hôm liền bày hàng chợ, rao bán. Mùi thơm bay khắp phố, giá cả chăng, đến nửa ngày bán hết sạch.
Dù , vẫn những ăn mặc rách rưới, dắt theo con nhỏ, nồi cạn sạch, hỏi hôm nay còn bán nữa . Nhận câu trả lời phủ định, họ thất vọng rời .
Khởi đầu thuận lợi, và Tôn Đại Dụng càng thêm hăng hái, buổi chiều mua thêm nguyên liệu, chuẩn ngày mai bán nhiều hơn.
9
ngờ, đêm đó, Tôn Đại Dụng dùng than nóng bỏng mặt .
"Ta vốn là tội nhân, mang khuôn mặt ngoài, sớm muộn gì cũng gặp họa. Chi bằng hủy , để yên ."
Ông nhẹ nhàng, dường như quan tâm đến chuyện , nhưng mà thấy chua xót, nước mắt trào . Nếu bất đắc dĩ, ai như ?
Ta lấy thuốc mỡ trị bỏng cho ông , Cẩm Thư nhát gan, bên cạnh thút thít.
"Tôn thúc thúc đau lắm, thổi cho thúc thúc nhé?"
"Thúc thúc đau, Cẩm Thư đừng , thành mèo con thì xinh nữa."
Thiết hán nhu tình, trẻ thơ yếu đuối.
Hôm , mở hàng, bên ngoài đông nghịt . Đến chiều, bán hết sạch. Tính toán , hôm nay kiếm chín trăm văn, còn nhiều hơn dự kiến.
Cuối đông, đầu xuân, một vị tú tài đến trấn lánh nạn, mở trường dạy học tư. Ta lén giảng vài buổi.
"Đọc sách, thi đỗ công danh là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là hiểu đạo lý. Mọi việc đời đều thể tách rời chữ lý."